Kiếm quang trong nháy mắt tràn ngập khắp không gian.
Giống như là một trận quang vũ, sau một khắc đã bao trùm hết đỉnh núi.
Trịnh Hạo Thiên không dám chậm trễ, tay như chớp vỗ bên hông, năm trăm đạo kiếm quang nhất thời phóng ra, kiếm quang này bùng nổ trên đầu hắn, khiến khu vực trước mặt hắn biến thành bất khả xâm phạm.
Nhưng mà, hắn khống chế vừa đủ, chỉ phòng vệ phía trước mình, cũng không có vọng tưởng bảo hộ nhiều người ở trong đó.
Mặc dù hắn rất muốn thủ hộ tất cả đệ tử của Bạch Thảo phong, thế nhưng trước khi tiến nhập nơi đây, Truyện Phàn Cao đã từng nhiều lần nhắc nhở hắn không nên làm chuyện si tâm vọng tưởng này.
Nếu hắn làm vậy, trừ phi thực lực của hắn có thể thoát khỏi ức vạn kiếm hải, nếu không người đầu tiên bị kiếm hải đánh bại chính là hắn.
"Rống..."
Bên người truyền đến vô số tiếng rống, những luyện yêu vũ giả đều đã bắt đầu yêu hóa biến thân.
Đối mặt với quang vũ phô thiên cái địa này, mọi người chỉ cảm giác như đứng trước biển rộng, từng đợt sóng lớn đánh vào khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm.
Một lát sau, không ai còn chút khinh thị nữa.
Trịnh Hạo Thiên tay liền với tâm, cẩn trọng điều khiển mỗi đạo kiếm quang. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
Trong cảm ứng của hắn, những đạo kiếm quang này tuy rằng như nưa trút xuống nhưng chúng phân bố tương đối đều, trên đỉnh núi nơi nào cũng chịu công kích tương đương.
Mà hắn muốn làm chính là đón đỡ hết kiếm quang trên đầu.
Quang vũ công kích tuy rằng hung lệ vô cùng, nhưng nếu công kích toàn bộ đỉnh núi thì uy lực tự nhiên có hạn.
Trịnh Hạo Thiên dễ dàng đánh tan, hoặc cản lại quang vũ trên đầu, đồng thời còn phân ra một tia tâm thần để quan sát những người khác.
Dư Uy Hoa bọn họ đều đã biến thân, bọn họ xuất ra linh khí tùy thân, phóng xuất linh khí chi quang, chống chọi với quang vũ.
Dần dần, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cách đó không xa đã có người không chịu được kiếm quang công kích mà bị một tia kiếm quang đâm trúng.
Sau khi đạo quang vũ đánh tan chân khí hộ thể của người kia, nó lập tức biến thành một sợi dây ánh sáng, buộc chặt hắn lại, sau đó quang mang trên người hắn đại thịnh, sau khi tất cả biến mất thì hắn cùng sợi dây ánh sáng kia cũng không còn ở đó nữa.
Trịnh Hạo Thiên thầm than một tiếng, biết rằng người này đã được truyền tống tới tầng chót của Vạn Kiếm các.
Nơi này tuy rằng cũng có thần binh lợi khí, nhưng chỉ là hạ phẩm linh khí, đối với thượng phẩm luyện yêu vũ giả mà nói, chỉ cần nỗ lực tu luyện, như vậy có thể dồn đủ linh thạch để mua một kiện hạ phẩm linh khí.
Vì thế người này thí luyện có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Mơ hồ hắn còn nhớ rõ lai lịch người này.
Hắn là một trong những môn hạ đệ tử từ tiểu linh giới tiến vào Vạn Kiếm tông, lúc đó hắn có tu vi liệp vương, sau khi nuốt xong yêu đan, may mắn biến thành thượng phẩm luyện yêu vũ giả.
Nhưng đáng tiếc hơn là, người này tu luyện thời gian quá ngắn, chỉ gần một năm mà thôi, vì thế thực lực vẫn ở nhất giai như trước, mặc dù trong tay hắn cũng có một kiện hạ phẩm linh khí, nhưng hắn điểu khiển không quen thuộc. Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn không thể kiên trì ngay cả đợt quang vũ đầu tiên.
Tiếng kêu thảm từ gần xa vang lên, rất hiển nhiên kẻ không kiên trì được không chỉ có một người.
Sau mười lăm phút, trên bầu trời chợt biến thành sáng láng, quang vũ khắp trời cũng như lúc xuất hiện, thần kỳ biến mất.
Vô số người thở phào nhẹ nhõm, bọn họ biết vòng quang vũ thứ nhất đã qua.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt không tốt nhìn qua, mắt hắn đảo một vòng đã phát hiện ra một chuyện khiến tâm tình hắn không tốt.
Trong vòng thứ nhất bị thất bại đều như đều là đệ tử đến từ tiểu linh giới tu vi chỉ là là nhất giai, số ít nhị giai luyện yêu vũ giả. Mà đệ tử xuất thân từ đại linh giới có tu vi tam giai tự nhiên không bị tổn thất một cọng tóc nào.
Trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một tia bất mãn.
Nếu luận về tư chất, những người đến từ tiểu linh giới đều không kém, bọn họ không thể kiên trì trong quang vũ bởi vì họ không có đủ thời gian tu luyện.
Trong một năm nếu muốn tấn một giai, thậm chí là hai giai, không phải ai cũng có thể làm được.
Nếu như những đệ tử đến từ tiểu linh giới này có thời gian một hai năm tu luyện, sau đó mới tiến hành thí luyện, vậy tình hình sẽ hoàn toàn bất đồng.
Ít nhất... bọn họ không có khả năng ngay cả vòng một quang vũ cũng không thể kiên trì.
Chỉ là, hắn trong lòng bất mãn nhưng không biểu lộ mảy may, loại chuyện này chưởng giáo chân nhân đương nhiên biết, có lẽ chính họ đã đặt ra quy định này.
Trước mặt những người này Trịnh Hạo Thiên quá yếu ớt, hắn căn bản không có tư cách gì để khoa chân múa tay.
*******
Từ bên ngoài nhìn, bên trong đã thành một mảnh quang mang chói mắt, trước kia còn có thể thấy rõ bóng người, lúc này tất cả đã biến mất.
Truyện Phàn Cao nắm chặt song quyền, tuy rằng hắn kiệt lực bảo trì bình tĩnh những trong lòng khó có thể trấn định.
Mạch Kinh Lộ cười nói: "Truyện sư huynh, ngươi yên tâm, trước kia chúng ta cũng từng trải qua ức vạn kiếm hải, uy lực vòng một thế nào, lẽ nào người không nhớ? Bọn họ tuyệt đối không có chuyện gì."
Truy rằng hắn không chỉ ra 'bọn họ' ở đây là ai, nhưng Truyện Phàn Cao cùng Lại Bỉnh trong lòng đều rõ ràng.
Cười khổ một tiếng, Phó Phàn Cao nói: '' Tiểu đệ tu dưỡng thiếu, để Mạch sư huynh chê cười rồi."
Mạch Kinh Lộ thở dài nói: "Ngươi không phải tu dưỡng thiếu, mà quan tâm tất loạn, nếu là chúng ta, ta chắc cũng không thể bình chân như vại như bây giờ."
Nếu như là các lần thí luyện Vạn Kiếm các trước, Phó Phàn Cao chắc chắn không thất thố như vậy, bời vì có muốn cũng vô lực, căn bản không thể trông cậy thành tích tốt từ đám đệ tử.
Nhưng lúc này thì khác, Bạch Thảo phong có sáu đệ tử cực phẩm, nếu thảm hại trong thí luyện Vạn Kiếm các, như vậy cảm giác mất mác sẽ quá mạnh mẽ.
Nỗi lo được mất khiến hắn không thể trấn tĩnh nổi.
Lại Bỉnh liếc nhìn hai người trong lòng đố kỵ không thôi, chỉ là hắn giấu rõ trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Phó Phàn Cao hai mắt đột nhiên nhướng lên, nói: "Lại chuẩn bị bắt đầu rồi."
Quả nhiên, theo lời hắn nói, trên bầu trời một lần nữa xuất hiện quang vũ vô cùng vô tận.
Lúc này quang vũ số lượng càng nhiều, uy thế càng lớn hơn, dường như số lượng đều gấp đôi lần trước.
Trịnh Hạo Thiên điều khiển năm trăm kiếm quang không chút vội vàng, nhẹ nhàng ngăn cản từng đợt quang vũ.
Trong phạm vi kiếm quang của hắn, quang vũ đều bị đánh nát bấy.
May là những quang vũ này do kiếm trận điều khiển, bố trí cũng là vì kiểm tra thực lực của những người này, vì thế chỉ cần vị chặn lại, trong nháy mắt sẽ biến mất, không còn chút tăm hơi.
Dư Uy Hoa hưng phấn hét lên điên cuồng, hắn càng đánh càng hưng phấn, đột nhiên vung đôi hùng chưởng một chút, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên.
Ngay sau đó, hắn bỏ đi linh khí chi quang, bằng vào nắm tay của mình không ngừng oanh kích bầu trời.
"Ầm, ầm, ầm..."
Mỗi quyền hắn tung ra mang theo một tiếng nổ mạnh, quyền phong gào thét bay lượn chấn vỡ quang vũ trên bầu trời.
Dù cho quang vũ uy mãnh ập tới cũng vô pháp tiến lại gần hắn quá một trượng.
**********************
Bầu trời, trên đám mây mù, hai vị nam tử đang ngồi.
Bọn họ vừa uống trà vừa lẳng lặng quan sát cục diện bên dưới.
Trong đó, sau một vị nam tử là hai nữ tử song sinh mỹ lện đang đứng, các nàng cũng giương mắt nhìn xuống dưới.
Nhưng tiếc nuối là, lấy nhãn lực của họ chỉ thấy một mảnh quang mang chói mắt, ngoài ra không thấy bất cứ thứ gì nữa.
Nhưng mà hai vị nam tử đang uống trà lại chăm chú nhìn, tựa hồ đối với biến hóa phía bên dưới đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Một người nhẹ buông chén trà nói: "Vân lão đầu, lần này vận khí Vạn Kiếm tông các ngươi không tồi, không chỉ thu được một thiên tài quang ám đồng tu cực phẩm linh khí sư mà còn một hùng yêu biến thân tu luyện Kim Cương Bạt Sơn quyết...."
Nếu như Trịnh Hạo Thiên ở đây nhất định sẽ kinh hô thành tiếng.
Bởi vì lão nhân này hắn đã từng gặp trong chi nhánh của Vạn Bảo Hiên, Lỗ đại sư.
Lão giả họ Vân nhẹ nhấp một ngụm trà, tựa hồ cảm nhận hương thơm trong đó, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, hắn không lựa chọn tiến vào Bá Vương phong, không cách nào học được Kim Cương Bạt Sơn bí quyết tinh túy thực sự."
Lỗ đại sư kinh ngạc nói: "Ngươi không định ra tay giúp hắn?"
"Các thế hệ tổ sư đã từng nghiêm khắc nhắc nhở, tranh phong trong bản môn chính là gốc rễ khiến Vạn Kiếm tông huy hoàng, chỉ cần hai bên không hạ độc thủ, lão phu kiên quyết không ra tay." Vân Lão nghiêm nghị nói.
Lỗ đại sư híp mắt, vẻ mặt không quan tâm nói: "Ngươi nói những lời này cho ai nghe hả? Nếu thực sự ngươi vô tư, vì sao năn nỉ ta hạnh khổ chế tạo Ôn Dưỡng hồ lô. Đồng thời trăm phương nghìn kế đưa cho tiểu tử kia, chẳng lẽ cái này không tính là nhúng tay sao?"
Vân lão đầu đánh mắt về phí đôi tỷ muội song sinh phía sau.
Hiển nhiên, nghe Lỗ đại sư đề cập đến người kia, các nàng lập tức nghĩ tới kiếm trận của người nào đó đã đánh bại thảm hại các nàng.
Nhưng mà, tổ phụ không trút giận giúp các nàng ngược lại còn giúp đỡ đối phương, điều này khiến hai tỷ muội rất là uất ức.
Vân lão đầu đột nhiên cười nói: "Lỗ đại sư, người cũng biết rõ đó, quang hệ linh khí sư đã hiếm thấy, ám hệ linh khí sư càng như lông phượng sừng lân, chưởng giáp chân nhân đối với hắn có vài phần coi trọng, tự mình xuất thủ giúp hắn chùi đít mấy lần, lão phu chỉ có chút thủ đoạn kia tính là gì."
Lỗ đại sư lắc đầu nói: ''Ta vẫn kỳ quái, ngươi đã biết thế vì sao không trực tiếp đưa hắn lên Phi thiên phong, còn muốn giấu diếm cái gì?"
Nét mặt già nua của Vân lão đầu chậm rãi thu liễm nụ cười, hắn nhìn phương xa thật lâu không nói gì.