A........
Một tiếng hét thảm từ bên người truyền tới, Trịnh Hạo Thiên dù bận vẫn liếc mắt qua, trong lòng thở dài một hơi, nhưng lời Phó Phàn Cao hắn vẫn nhớ rõ, tất cả đều làm như không thấy quyết không viện thủ.
Ức vạn kiếm hải là để kiểm chứng thực lực cùng tiềm lực của mọi người, ngay cả khi bị kiếm quang bao vây, cũng chỉ bị truyền tống tới Vạn Kiếm các, thân thể không bị tổn thương gì.
Vì thế Trịnh Hạo Thiên dù nghe thấy các vị sư huynh của Bạch Thảo phong không ngừng phát ra tiếng kêu không cam lòng, nhưng hắn không có chút tâm lý giúp đỡ nào.
"Vù..."
Quang vũ khắp trời lại một lần nữa biến mất, toàn bộ người trên phong đầu đều thở một hơi dài.
Đã qua ba lần quang vũ, ba lần trước đã đánh bại một nhóm người nhưng tinh anh chân chính không bị uy hiếp thực sự, bọn họ nhàn nhã chặn đứng quang vũ lần ba.
Dần dần, bầu trời lại một lần nữa sáng lên.
Lúc này, quang điểm không lập tức khuếch tán mà chậm rãi ngưng tụ.
Một cỗ khí thế khiến người khác hít thở không thông bắt đầu tỏa ra.
"Lần thứ tư đã tới rồi."
Một vị biến thân lang yêu lẩm bẩm nói, trong tay hắn có một tấm chắn linh khí, bên trên lưu động một tầng linh quang, chính bằng linh khí này, hắn mới có thể chống lại ba lần quang vũ công kích.
Nắm tay hắn lúc này siết chặt, thậm chí cánh tay cũng nổi lên tràn ngập gân xanh.
Lúc này, trên phong đầu mọi người đều xuất ra linh khí của mình, đồng thời không hề bảo lưu kích phát linh khí chi quang.
Mà càng khiến người khác sợ hãi than chính là, linh khí trong tay bọn họ không ngờ không thấp hơn trung giai.
Trong đại linh giới, chỉ có cương giả mới có khả năng nhận được linh khí tốt, mà khi chiếm được linh khí tốt, thực lực của họ càng đề cao, chênh lệch với những người khác càng thêm lớn.
Mạnh thì càng mạnh, yếu lại càng yếu.
Nhìn trên bầu trời một đạo ánh sáng, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng lên.
Truyện Phàn Cao đã nói, khi lần thứ tư bắt đầu mới là khảo nghiệm chân chính, chỉ có kiên trì qua lần này mới có thể nhận được thần binh tốt nhất.
Trên đỉnh núi, kiếm quang cũng trở nên chồng chất, hắn phải chuẩn bị thật tốt.
Ở ngoài quang tráo, cường giả các phong đầu cũng đều khẩn trương lên.
Họ đều biết chỉ có thông qua lần thứ tư mới có thể xưng là tinh anh chân chính.
"Ầm....."
Theo một tiếng vang lớn, trên bầu trời đột nhiên bạo liệt một đạo quang hoa.
Chúng trong nháy mắt hình thành vô tận kiếm quang, hướng dưới phi qua.
Kiếm quang như điện, chỉ thoáng cái đã tới trước mặt làm cho không ai kịp phản ứng gì.
"Á......"
Vô số tiếng kêu vang lên, khi thí luyện lần thứ tư bắt đầu tràng diện đã không còn khống chế được nữa.
Ba lần trước tuy đã loại ra không ít người, nhưng đối với toàn bộ phong đầu mà nói, chỉ là tổn thất nhỏ bé không đáng kể. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
Thế nhưng khi kiếm quang lần thứ tư từ trên trời giáng xuống là lúc đám người trên đỉnh núi như cỏ bị liềm cắt qua, một khắc đã mất tích trong vô cùng kiếm quang, thoáng cái đã bị truyền tống tới Vạn Kiếm các.
Lần thứ tư kiếm quang vẫn chưa biến mất mà càng trùng kích mạnh hơn, không ngừng có người bị truyền tống, thân thể họ lân lượt bị quang vũ bao phủ, một khi quang vũ triệt để bao vây, thân thể họ sẽ biến mất.
Trịnh Hạo Thiên ngừng thần tĩnh khí, trên đỉnh đầu năm trăm đạo kiếm quang được hắn vận dụng đến độ xuất thần nhập hóa, trên thân hình hắn hình thành từng đạo võng kiếm, vô luận quang vũ có nhanh cỡ nào, đều không thể xuyên qua võng kiếm.
Lúc này, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, mà phóng ra năm trăm đạo kiếm quang không ngờ đã phát ra uy năng cực lớn.
Không chỉ có bởi vì số lượng kiếm quang nhiều mà bởi vì hắn điều khiển hạch tâm của kiếm quang, loại hạch tâm kiếm quang cường đại cho nên vẫn dễ dàng thao tác trong quang vũ như thường.
"Hừ."
Một tiếng quát quen thuộc hung hệ hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Hạo Thiên.
Sắc mặt hắn khẽ biến, chợt quay đầu nhìn lại, đôi mắt nhất thời ngừng trọng, hầu như không nhịn được sẽ xuất thủ cứu viện.
Theo số người giảm đi, thời gian của mọi người cũng trôi qua .
Không gian càng lớn, họ càng có thể an tâm thi triển tài năng mà không ảnh hưởng đến người khác.
Bất tri bất giác, Dư Uy Hoa biến thân thành Cuồng Bạo Hùng Vương đã rời xa hắn hơn mười trượng.
Nhưng mà khác với những người khác, trên người Dư Uy Hoa không có linh khí chi quang, hắn dùng lực lượng mạnh mẽ khi yêu hóa mà nghạnh kháng bầu trời đầy quang vũ.
Trịnh Hạo Thiên khóe miệng giật giật, nếu như không phải lúc này là tình huống đặc thù thì hắn đã lôi tên lỗ mãng kia ra mà đánh cho bầm dập rồi.
Hiện tại là lúc nào mà còn muốn làm anh hùng?
"Hú....."
Từ trong miệng Dư Uy Hoa phát ra tiếng hống lớn, trong âm thanh có chút vị đạo không giống bản thân hắn.
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, hắn lập tức hiểu ra, đây có thể không phải là ý nghĩ của Dư Uy Hoa mà là di chứng sau khi yêu hóa của hắn.
Nếu như dưới tình huống bình thường, Dư Uy Hoa tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng sau khi yêu hóa, bị quang vũ không ngừng tập kích khiêu khích, hắn rút cuộc bị khơi dậy sự cuồng bạo trong lòng.
Điểm này Trịnh Hạo Thiên khi biến thân thành Cuồng bạo hùng vương cũng đã từng trải qua.
Chỉ là, thời gian biến thân của hắn ngắn ngủi vì thế nên chưa thay đổi rõ ràng mà thôi.
"Vù vù....."
Quang vũ trở nên ngày càng hung hiểm, chúng rút cuộc đột phá quyền thế của Dư Uy Hoa, bắt đầu quấn lên thân thể hắn.
Dư Uy Hoa là cực phẩm luyện yêu vũ giả có thực lực cường đại, nếu sử dụng linh khí chi quang căn bản là không phát sinh chuyện thế này, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.
Trịnh Hạo Thiên song quyền nắm chặt, hắn kiệt lực khống chế tâm tình của mình.
Quang vũ từ từ tăng lên, dần dần triệt để bao phủ Dư Uy Hoa.
Tới lúc này xung quanh mọi người đều biết Dư Uy Hoa một cực phẩm luyện yêu vũ giả sắp bị truyền tống đi, hắn cũng không vượt qua lần bốn quang vũ, rút cuộc chỉ là một kẻ thất bại.
Nhưng mà, ngay lúc này......
"Hống......"
Một cỗ âm thanh kinh thiên chợt vang lên, âm thanh bị tầng quang vũ bao lấy khiến nó không thể phát ra.
Âm thanh tràn ngập phẫn nộ không cam lòng.
Một cỗ chiến ý không thể tin nổi dâng trào trong nháy mắt dâng lên cao.
Một cỗ lực lượng vô hình phảng phất như phá tan quang vũ, phá tan quang tráo, phá tan trời cao.
Trong nội tâm mọi người đều nổi lên một trận run rẩy, hơn mười người bị giật mình mà ngừng động tác, phòng ngự nhất thời xuất hiện một kẽ hở, quang vũ vô cùng lập tức thấm vào, bao vây thân thể bọn họ trong nháy mắt truyền tống đi.
Bên ngoài quang tráo, Phó Phàn Cao cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cùng ý chí chiến đấu kia.
Bọn họ nhìn nhau, tất cả đều không kìm được cảm giác giật mình.
Tuy rằng cổ lực lượng này không cường đại nhưng chẳng hiểu vì sao, sau khi lan tràn khiến trong lòng mọi người đều run rẩy.
Trên bầu trời, hai vị lão nhân đang nhàn nhã thẩm trà không hẹn mà cùng đứng lên.
Lỗi đại sư đang uống nửa ngụm trà không để ý hình tượng phun hết ra, đồng thời bắn cả lên người Vân lão đầu.
Vân gia tỷ muội hai đôi mắt đẹp trợn tròn, Lỗ đại sư là hạng nhân vật gì, hắn tuyệt đối là luyện chế thánh thủ, vô luận là kiến thức hay phẩm hạnh đều là nhất đẳng. Thường ngày cho dù dưới tình huống gì hắn đều trầm ổn như núi, bất động thanh sắc. Cho dù đối mặt với gia gia cùng chưởng giáo chân nhân của Vạn Kiếm tông hắn cũng chưa từng mất phong độ chút nào.
Thế nhưng lúc này nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão nhân này, hai nàng đều không khỏi dâng lên một ý niệm trong đầu.
Lão nhân này thực sự là Lỗ gia gia mà họ biết sao?
Nhưng mà, các nàng đứng sau Vân lão vì thế cũng không thấy được sắc mặt của tổ phụ.
Người đại danh đỉnh đỉnh trong Vạn Kiếm tông, được xưng là Thái Sơn có đổ mặt cũng không đổi sắc mà lúc này đã biến sắc, so với Lỗ đại sư cũng không khá hơn chút nào.
Mà hai nàng càng không biết.
Dưới một cỗ lực lượng không cường đại nhưng mang theo chiến ý tận trời phát ra là lúc Phi Thiên phong vốn đang yên ả bỗng đột nhiên biến thành nồi nước nóng sôi trào, khí tức cường giả trên đó đều đồng loạt phóng ra.
Vô số ánh mắt bị cỗ hơi thở này hấp dẫn, bọn họ phá quan mà ra, ý niệm trong đầu chính là lập tức tới thí luyện Vạn Kiếm Các hàng năm.
Tới hôm nay, Vạn Kiếm Các mở ra hàng năm tuy hấp dẫn vài cường giả nhưng trong vạn năm lịch sử, cho tới giờ chưa có năm nào Vạn Kiếm các thí luyện mà có thể sở hữu toàn bộ quan tâm của cường giả.
Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người bên cạnh Dư Uy Hoa đều trợn tròn mắt.
Linh khí chi quang trên người lóe ra vô cùng, một mặt ngăn cản quang vũ, mặt khác bọn họ đều bị hấp dẫn bởi Dư Uy Hoa đang bị quang vũ bao phủ kia.
Theo tiếng rống cuồng bạo hung lệ kia quang vũ không có biến mất mà trái lại càng không ngừng run rẩy, giống như là ở bên trong có sinh vật đang không ngừng giãy dụa.
"Hống......"
Một đạo tiếng rống kinh thiên động địa bộc phát ra.
"Kim Cương Bạt Sơn...."
Tiếng rống như sấm sét từng chữ một vang lên.
Âm thanh này quanh quẩn sau một khắc rút cuộc bạo liệt ra.
Một đầu hùng vương thật lớn từ bên trong quang vũ xuất hiện.
Hắn không chỉ có thân thể hùng vương mà cả đầu cũng biến thành đầu gấu.
Hắn mở cánh tay, há miệng như bồn máu lớn mặc cho vô tận quang vũ đánh vào trên thân thể hắn mà không có cảm giác gì.
Hắn há mồm ngửa mặt huýt dài một tiếng vang trời.