Chiến Thiên

Chương 287: Bảo khí muôn màu



"Đáng tiếc......" Vân lão thở dài một hơi, thẫn thờ nói.

Lỗ đại sự chậm rãi gật đầu, sau đó trừng mắt: "Vân lão nhi, các ngươi đã vớ được một siêu phẩm luyện yêu vũ giả, chẳng lẽ còn muốn một siêu phẩm linh khí sư? Trong thiên hạ lẽ nào có chuyện tốt như vậy?"

Vân lão giật mình bật cười: "Ngươi nói không sai, lão phu quả thực quá tham lam rồi." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Vân gia tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, hai chị em song sinh tâm ý tương thông, rút cuộc không chịu nổi nói: "Gia gia, cái tên kia cũng có thể đột phá siêu giai phẩm vị sao?"

Vân lão quay đầu, trừng mắt với hai đứa cháu, nhưng ánh mắt không giấu nổi yêu thương.

Hai tỷ muội không hẹn mà cùng thè lưỡi, làm ra bộ dạng lo lắng e thẹn.

Vân lão bật cười, không có tâm tư tức giận nữa.

"Trịnh Hạo Thiên vừa bộc phát ra khí tức cường đại, loại khí tức này vượt qua cực hạn của hắn. Nếu lão phu đoán không sai, hắn vốn có khả năng đột phá cực hạn bản thân, tấn cấp siêu phẩm linh khí sư, nhưng..." Do dự một chút Vân lão tiếp tục nói: "Phút cuối hắn thất bại, có thể vì áp lực thiếu ....."

Lỗ đại sư cười nói: "Vân lão nhi, người nói quá đúng, ta dám cam đoan, nếu như không phải thí luyện trong ức vạn kiếm hải, mà là trong sinh tử chiến, hắn nhất định đã đột phá rồi."

Vân lão chậm rãi nói: "Lão phu làm sao không hiểu, nhưng mà đặt nhân vật thiên tài bực này vào nguy hiểm, lão phu sao có thể yên tâm."

Lỗ đại sư nâng chén trà, nước trà bên trong đã không còn nhiều, Vân gia tỷ muội bước lên, tiếp cho lão nhân gia một chén trà mới.

Động tác hai tỷ muội nhịp nhàng, trên mặt tươi cười khả ái, khiến kẻ khác thực thoải mái.

Thỏa mãn uống một hơi cạn sạch, Lỗ đại sư cười nói: "Một đôi tôn nữ ngoan ngoãn, Lỗ gia gia đang rèn một bộ thần binh, chờ các ngươi tấn chức tứ giai liền tặng cho các người, hắc hắc, bộ thần binh này là tâm huyết cả đời của lão phu, tuyệt đối không khiến các ngươi thất vọng."

Vân gia tỷ muội nhẹ khom người, đồng thanh: "Đa tạ Lỗ gia gia..."

Vân lão khẽ lắc đầu nói: "Lão bằng hữu, ngươi quá chiều bọn chúng rồi."

Lỗ đại sư cả tiếng cười nói: "Lão phu cả đời mới có hai tôn nữ hợp ý, cả đời tâm huyết không để lại cho chúng thì để cho ai?" Cẩn thận đáng giá hai tỷ muội, hắn nghiêm mặt nói: "Vân lão đầu, theo ta thấy, căn cơ của chúng đã đủ vững chắc, hiện tại có thể cho các nàng lên Phi Thiên phong rồi."

Các nàng từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm lo của Vân lão, theo lý mà nói có một vị tổ phụ như vậy chỉ dạy tu vi ít nhất củng phải ngoài thất giai rồi.

Thế nhưng Vân lão vạn phần coi trọng căn cơ, mỗi ngày đều bảo các nàng bồi dưỡng nền móng, mạnh mẽ áp chế tu vi các nàng ở nhị giai.

Hai nàng tuy rằng bất mãn nhưng cũng tràn ngập bất đắc dĩ, vô luận các nàng làm nũng thế nào, vị tổ phụ thường ngàu rất yêu chiều các nàng cũng không đổi sắc.

Vì thế, khi Lỗ đại sư nói, hai người lập tức kỳ vọng nhìn Vân lão.

Vân lão trầm ngâm cả nửa ngày, rút cuộc nói: "Cũng đến lúc rồi."

Tỷ muội Vân Thương Hải không kìm chế được hưng phấn, đồng thời hoan hô một tiếng, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều mang theo một tia giảo hoạt, cũng không biết các nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, khiến các nàng hưng phấn như vậy.

"Ầm ầm......."

Tiểu kiếm hải của Cừu Hinh Dư rút cuộc vỡ tan, bản thân nàng cũng hóa thành một đoàn quang mang, biến mất trên đỉnh núi.

Đến lúc này, quang hải như thiên lôi trút xuống rút cuộc biến mất, trên đỉnh núi không còn một bóng người.

Trên không trung một lần nữa vang lên giọng nói tràn ngập uy nghiêm của chưởng giáo chân nhân.

"Thí luyện kết thúc, Cừu Hinh Dư của Khô Vinh phong thu được bài danh đệ nhất, đặc biệt cho phép tiến nhập tầng thứ chín Vạn Kiếm các."

Miêu Bồi Đức vui mừng quá đỗi, giữa không trung cung kính nói: "Đa tạ ân điển của chưởng giáo chân nhân."

Cừu Hinh Dư cũng không vượt qua quang hải công kích lần tám, nhưng biểu hiện của nàng rõ ràng đã đả động chưởng giáo chân nhân, cho nên mới vận dụng đặc quyền cho Cừu Hinh Dư tiến thêm một bước.

Chuyện như vậy tuy rằng không phải hiếm, nhưng trong trăm năm cũng là trường hợp duy nhất.

Bởi vậy có thể thấy chưởng giáo chân nhân coi trọng Cừu Hinh Dư cỡ nào.

Miêu Bồi Đức hưng phấn nhìn Vạn Kiếm các, nếu tiến vào tầng chín như vậy Cừu Hinh Dư có thể thu được ít nhất một kiện cực phẩm bảo khí, kết quả này tự nhiên khiến hắn vui mừng.

Nhưng mà, chân chính khiến hắn vui vẻ chính là Cừu Hinh Dư đã hoàn thành ước định với cha hắn, lão ba bưởng bỉnh của hắn cuối cùng cũng có một bậc thang để xuống nước.

Trên bầu trời đột nhiên quang mang vạn trượng, quang tráo thật lớn biến mất, một lần nữa lộ ra đỉnh núi trơn bóng như gương.

Khí vụ nồng đậm cuồn cuồn bay, Phi Thiên phong một lần nữa ẩn vào tầng mây, chỉ có kiến trúc lầu các thật lớn kia vẫn lơ lửng trên không trung, tỏa ra uy nghiêm vô hạn.

Lần này thí luyện Vạn Kiếm các sinh ra kết quả khiến nhiều người điên cuồng, cũng khiến Bạch Thảo phong quật khởi như diều gặp gió.

*************

Trước mắt đột nhiên lờ mờ, dường như thân thể đang di chuyển trong thông đạo, đã có kinh nghiệm truyền tống, Trịnh Hạo Thiên nhắm hai mắt, hắn cũng không xa lạ với cảm giác này.

Vô luận là từ tiểu linh giới đến đại linh giới hay từ phượng sồ phong ra vào luyện yêu động đều trải qua kinh nghiệm truyền tống này, hôm nay coi như hắn đã quen thuộc với truyền tống trận.

Hồi tưởng mấy khí tức kinh khủng lúc nãy, trong lòng Trịnh Hạo Thiên còn sợ hãi.

Trong quang hải vô cùng vô tận không ngờ vẫn có cường giả dùng thần niệm thăm dò được, thật không biết họ còn là người không.

Loại thực lực này sợ là đã vượt qua cực hạn của linh khí sư, cho dù là Văn Nhân Băng Oánh sư tỷ cũng không nhất định bằng được a.

Hiện tại Trịnh Hạo Thiên mới cảm nhận sâu sắc thực lực thâm hậu của một tông môn siêu cấp như Vạn Kiếm tông. Mà chính bởi có nhiều cường giả thâm bất khả trắc tọa trấn cho nên Vạn Kiếm tông mới có thể trở thành một trong bát đại siêu cấp môn phái.

Hắn với phản ứng cuối cùng của mình tương đối hài lòng, cuối cùng cũng kịp thu tay đúng lúc bằng không thực lực chân thực đều bị họ nhìn thấy hết.

Trước mắt trở nên sáng sủa, quang mang xung quanh tiêu tán đi, mà hai chân Trịnh Hạo Thiên vững vàng đứng trên mặt đất.

Ánh mắt lưu chuyển xung quanh, Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc phát hiện, hắn đang ở trong một thông đạo, phía cuối thông đạo là một phiến đại môn.

Hắn cũng không lập tức rời đi mà lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi.

Bởi hắn biết, nếu không vượt qua quang hải lần tám liền được truyền tống tới tầng tám Vạn Kiếm các này, hắn cũng hiểu rằng Cừu Hinh Dư vô luận thế nào cũng không thể chống đỡ, vì thế hắn đang đợi nàng tiến vào tầng tám.

Nhưng mà, tròn nửa canh giờ ngoại trừ hắn ra, ở đây vẫn như cũ không một bóng người.

Lông mày nhíu lại, Trịnh Hạo Thiên biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên Cừu Hinh Dư có thể vượt qua lần tám quang hải, hoặc là nàng đã tới đây bằng một thông đạo khác.

Hắn cũng không biết lúc này Cừu Hinh Dư được truyền tống tới tầng cao hơn hắn, bời vì chuyện này trăm năm chưa từng xuất hiện, cho dù là Văn Nhân Băng Oánh khi tham gia thí luyện cũng không đả động được chưởng giáo chân nhân.

Vì thế hắn căn bản không biết có thể phát sinh chuyện đặc biệt này.

Nhưng lúc này hắn đã khảng định không đợi được Cừu Hinh Dư, lắc đầu Trịnh Hạo Thiên rút cuộc đi dọc theo thông đạo, chậm rãi mở cánh cửa kia ra.

Đại môn vừa hé, thân thể Trịnh Hạo Thiên run rẩy một chút.

Từ khe hở không ngờ lộ ra vô số đạo khí tức cường hãn, nhưng khí tức này mỗi cố đều rất cường đại, khí tức của chúng ngưng tụ một chỗ phóng ra uy năng khiến hắn không dám tới gần.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hắn kiệt lực áp chế sự khẩn trương trong lòng.

Sau đó, phiến đại môn chậm rãi được mở ra.

Bên trong là một điện phủ rộng rãi vô cùng, trên trong điện phủ có vài thông đạo không biết thông đến đâu, mà xung quanh điện phủ bày rất nhiều thần binh, phòng cụ hoặc vật phẩm đặc thù.

Mỗi kiện vật phẩm đều tỏa ra khí tức cường đại.

Hơn nữa, khiến người ta sợ hãi than chính là, những khí tức này đều là độc nhất vô nhị, ngay cả Trịnh Hạo Thiên chỉ có thể thông qua linh lực cảm ứng thuộc tính của nó, mà vô pháp dựa vào khí tức mạnh yếu tính ra uy năng của chúng.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng tấm tắc khen kỳ lạ, chuyện quỷ dị như vậy không ngờ phát sinh trước mặt hắn, thật khiến kẻ khác không thể tin nổi.

Tuy rằng ở bên trong này đều là thượng phẩm bảo khí, nhưng ngày cả bảo khí cùng giai cũng phân chia uy lực mạnh yếu khác nhau.

Loại tình huống khí tức hoàn toàn giống nhau tuyệt đối không thể xuất hiện.

Bởi vậy có thể thấy được cấm chế trong Vạn Kiếm các xảo diệu cỡ nào, không ngờ có thể che giấu khí tức của bảo khí.

Khi Trịnh Hạo Thiên lọt vào bên trong điện phủ thì áp lực lên người hắn cũng giảm đi nhiều, loại cảm giác hưng phấn cường liệt khi thấy bảo khí của hắn cũng biến mất.

Vô luận là kiện bảo khí nào ở đây đem ra ngoài cũng đều khiến các phong đầu tranh giành mua.

Đừng nói đê giai tu luyện giả, cho dù là tu luyện giả ngoài thất giai cũng chưa chắc có thượng phẩm bảo khí.

Thế nhưng, hôm nay những bảo khí này lại như rác vứt trước mặt hắn, chỉ cần hắn muốn là có thể lấy đi một kiện trong đó.

Đương nhiên dựa theo quy củ của Vạn Kiếm tông, khi hắn tập trung vào một kiện bảo khí, sau đó dung tay chạm vào thì sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Vì thế hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, mà cẩn thận quan sát một hồi.

Dần dần, Trịnh Hạo Thiên hai mắt lóe sáng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu.

Bên trên đỉnh đầu khắc đầy ký hiệu các loại, bên cạnh khảm rất nhiều bảo thạch xa hoa.

Nhưng mà, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên như xuyên qua trần nhà, thấy được địa phương xa xôi bên trên.

Hắn rõ ràng cảm ứng được tầng trên Vạn Kiếm các có âm thanh triệu hoán hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.