Chiến Thiên

Chương 290: Trang Mạt Mạt



Cừu Hinh Dư lắc mình một cái đi tới bên người Đại Bằng điểu, nhẹ vỗ đầu chim kia lo lắng nói: "Hạo Thiên, ngươi không sao chứ."

Đại Bằng điểu giật mình một cái, miễn cưỡng đứng lên, chỉ là hai chân lảo đảo như tùy thời có thể không giữ được cân bằng mà ngã sấp xuống.

Cừu Hinh Dư lúc này mới thở phào một hơi, nếu Trịnh Hạo Thiên có thể đứng lên, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Sau một lát, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc đứng vững, hắn ngẩng đầu trong lòng còn sợ hãi nhìn trần nhà.

Trên trần nhà vẫn lóe ra quang thải khiến kẻ khác kinh tâm, Đại Bằng điểu không ngờ không lưu lại chút vết tích nào trên đó.

Đại Bằng điểu chính là linh cầm cường đại đứng đầu thiên hạ, thân thể cứng cỏi vô cùng, có thể so với vài yêu thú hung hãn. Nhưng mà nổi danh nhất vẫn là tốc độ của nó cực nhanh, một khi cặp cánh kia vung lên trong thời gian ngắn có thể vượt qua chín vạn dặm.

Tuy rằng Trịnh Hạo Thiến biến thân thành Đại Bằng điểu không có đạt được kết quả khoa trương như vậy, nhưng tốc độ cũng không thể khinh thường.

Nhưng loại tốc độ cực nhanh này mới khiến hắn đập vào trần nhà tạo nên lực phản chấn mạnh như vậy.

Thân thể hơi lắc lư vài cái, Trịnh Hạo Thiên khôi phục hình người, nếu một lần không nắm chắc, hắn tuyệt đối không bao giờ hành sự lỗ mãng.

Đôi môi đỏ mọng của Cừu Hinh Dư nhẹ hé, thổi lên trán hắn vài cái.

Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục hình người nhưng trên trán vẫn có một vết sưng đỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, nhất thời một cỗ hương thơm xử nữ chui vào trong mũi, khiến tâm tình hắn trong nháy mắt tốt lên.

Cừu Hinh Dư kiều mị liếc hắn, nhẹ giọng nói: "Tốt rồi chứ?"

Trịnh Hạo Thiên cười: "Chưa tốt."

Cừu Hinh Dư cắn môi, một lần nữa nhẹ thổi vài cái, mí mắt thấy Trịnh Hạo Thiên đang dang tay lúc này mới nhảy ra.

Trịnh Hạo Thiên ôm vào khoảng không, bất đắc dĩ than thầm.

Nhìn thấy tình trạng hắn đã tốt, Cừu Hinh Dư lúc này mới nói: "Hạo Thiên, không thể lên thì thôi, không cần để trong lòng."

Trịnh Hạo Thiên gãi đầu, tức giận nhìn trần nhà.

Tuy rằng Cừu Hinh Dưu không có hoài nghi lời hắn nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn không cam lòng.

Bỗng nhiên trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ động, trong mơ hồ hắn cảm nhận được một cỗ ý niệm yếu ớt. Đây là ý niệm khí phách của Thương Long thiền trượng bên trong Ôn dưỡng hồ lô .

Con tiểu cá chạch bơi bên trong hồ lô như cảm nhận được cái gì, vì thế nhẹ giãy dụa lên.

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, Thương Long thiền trượng vốn là cực phẩm bảo khí, tầng này cũng đặt cực phẩm bảo khí, chẳng lẽ thiền trượng vốn có liên hệ gì với nơi này.

Tâm niệm hắn vừa chuyển đã mở ra túi không gian, lấy Ôn Dưỡng hồ lô ra, Cừu Hinh Dư hoài nghi nhìn hắn không rõ hắn định làm gì.

"Thông thiên hồ lô?"

Giọng nói của Cừu Hinh Dư vang lên bên tai.

Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, nói: "Thứ này gọi là Thông Thiên hồ lô sao? Lần trước sao ngươi không nói?"

"Nhưng...." Cừu Hinh Dư hoảng sợ nói.

Trịnh Hạo Thiên thấy sắc mặt nàng trắng bệnh khó hiểu hỏi: "Nhưng cái gì?"

Cừu Hinh Dư vung tay hơn bảy trăm đạo kiếm quang bắn ra.

Ầm ầm......

Không gian tạo thành một cái tiểu kiếm hải, trong nháy mắt bao vây họ ở bên trong.

Trịnh Hạo Thiên rùng mình, bàn tay đặt ở bên hông.

Tuy rằng hắn không rõ vì sao Cừu Hinh Dư lại bày ra bộ dạng như lâm đại địch, nhưng hắn tin tưởng Cừu Hinh Dư vô điều kiện.

Hắn chăm chú đánh giá bốn phía chỉ cần có chút không hợp lý lập tức một nghìn đạo kiếm quang sẽ lao ra, nếu không như vậy cái nắm hồ lô đã mở, hắn cũng đã liên hệ với Thương Long thiền trượng.

Nếu tình hình nguy cấp, hắn thậm chí có thể trong nháy mắt kích phát linh khí chi quang.

Năm trăm ngưng kiếm thuật cùng bảo khí chi quang khẳng định khiến người khác thất kinh.

"Không phải ta nói." Cừu Hinh Dư trầm giọng nói: "Những lời Thông Thiên hồ lô kia không phải ta nói."

Trịnh Hạo Thiên há mồm trợn mắt, hớp một ngụm khí lạnh.

Hắn rút cuộc hiểu vì sao Cừu Hinh Dư đột nhiên kích động như vậy, bởi vì chỗ này còn có người khác.

Hơn nữa ngoại nhân này còn mô phỏng giọng nói của Cừu Hinh Dư, đồng thời khiến Trịnh Hạo Thiên không thể phân biệt thật giả.

"Người nào, đi ra." Trịnh Hạo Thiên nhướng mày quát.

"Ra thì ra."

Giọng nói giống như đúc Cừu Hinh Dư lại vang lên, sau đó không gian đột nhiên dao động, một tiểu cô nương nhỏ nhắn khả ái hiện ra.

Đây là một cô bé trắng trẻo, nhìn qua chỉ khoảng sáu bảy tuổi.

Vóc người của nàng không cao, một thân da thịt trong suốt như ngọc, hai bên đầu kết tóc đuôi sam, buộc tóc là một sợi thủy tinh mà xanh, con mắt to tròn, khóe miệng nở một nụ cười ngây thơ.

Nhưng mà, sau khi thấy tiểu cô nương này Cừu Hinh Dư cùng Trịnh Hạo Thiên đều sinh ra một lại cảm giác 'kinh diễm'.

Không sai, trên thân thể nàng sinh ra một loại khí chất khó có thể diễn tả bằng lời, bất luận ai gặp nàng lần đầu tiền cũng không thể không thể khống chế được mà sinh ra cảm giác thân thiết.

Đây là một loại mị lực, một loại mị lực từ xương tủy, khiến bọn họ cho dù là tu luyện giả cũng bị hấp dẫn.

Trong ngỡ ngàng, kiếm quang xung quanh thân thể họ biến mất, sau khi tiểu cô nương này xuất hiện, cả hai không hẹn mà cùng xuất hiện một ý niệm trong đầu. Tiểu cô nương này không xúc phạm tới mình, nàng là một bằng hữu, vì thế bọn họ vô thức thu hồi kiếm quang.

Nhưng mà ngay chốc lát Cừu Hinh Dư đã phát hiện chỗ không đúng, trong lòng nàng một lần nữa tỉnh táo, quát lớn: "Cực âm nội mị thuật."

Phảng phất như một chậu nước lạnh tạt vào mặt khiến Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt hồi phục tâm thần,

Hắn lập tức nhớ lại ghi chép trong cực âm nội mị thuật.

Trong truyền thuyết nếu có thể tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật tới cảnh giới cao nhất vậy khi đối địch thậm chí không cần sử dụng thần bình, chỉ cần liếc mắt nhìn đối phương là có thể chế phục địch nhân, khiến địch nhân hết lực hoàn thủ.

Truyền rằng một vạn năm trước có một vị cường giả tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật bị vô số cường giả vây trên đỉnh núi, nhưng nàng không xuất thủ chỉ mỉm cười tiêu sái hạ sơn.

Dọc theo đường đi tất cả đều tránh đường tạo cho nàng một thông lộ.

Mà càng khiến người ta kỳ quái chính là trong số tu luyện giả đó có vài người tu vi không dưới nàng, cho dù như vậy, bọn họ cũng không xuất thủ.

Tuy rằng truyền thuyết này không biết có phải thật không, nhưng uy năng của Cực âm nội mị thuật có thể thấy rõ.

Lúc này nhìn tiểu cô nương kia hai người bọn họ đều phản ứng như câu chuyện kia.

Hơi nghiêng đầu, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định?"

"Đúng, trên thân thể nàng ta có thể cảm nhận được lực lượng tương đồng." Cừu Hinh Dư nhẹ giọng nói.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng không gì sánh được, tiểu cô nương này bề ngoài còn nhỏ như vậy không ngờ tu vi Cực Âm Nội Mị thuật hơn xa Cừu Hinh Dư. Thực sự tuổi của nàng chỉ như bề ngoài sao?

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?" Cừu Hinh Dư sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, thân thể nàng lưu chuyển kiếm quang, tùy thời phát động công kích.

Cũng chỉ có người tu luyện công pháp tương đồng như Cừu Hinh Dư mới có thể từ trong mê hoặc nhanh chóng tỉnh táo như vậy, đồng thời quyết định chuẩn bị hạ sát thủ.

Nếu là người khác sợ là nói nàng cũng không nói.

Cô bé kia hơi nghiêng đầu, đôi mắt to khả ái lộ ra vẻ mê người, khiến nàng rất khó nổi lên một tia đề phòng.

"Ta là Trang Mạt Mạt, các ngươi bảo ta đi ra mà." Cô bé thẳng thắn nói.

Cừu Hinh Dư sửng sốt, lập tức nghĩ tới câu quát của Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Ngươi là ai?"

"Trang Mạt Mạt."

"....." Trên trán Trịnh Hạo Thiên mơ hồ xuất hiện một tia hắc tuyến, nói: "Người là người nơi nào? Cha mẹ là ai?"

Trang muội muội nghiêng đầu tự hỏi một lát dịu dàng nói: "Ta ở đây, không có cha mẹ."

"Ngươi ở chỗ này?" Trịnh Hạo Thiên hai mắt mở lớn nói: "Như vậy người biết tầng trên có thứ gì chứ?"

"Biết a." Trang muội muội vẻ mặt chăm chú nói: "Bên trên có một đều là một đống sắt vụn a."

Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ động, tầng này là cực phẩm bảo khí, tầng trên chính là siêu phẩm bảo khí, loại thần binh này chỉ kém một chút là tấn chức pháp khí, thế nhưng trong miệng tiếng cô nương này lại biến thành sắt vụn.

Nếu không phải nàng thực sự khả ái, phương thức xuất hiện bí ẩn, khiến Trịnh Hạo Thiên không nắm bắt được, hắn đã sớm mở miệng mắng to.

Đôi mắt đẹp của Cừu Hinh Dư đột nhiên hơi đổi, biểu tình hòa hoãn xuống, đột nhiên nàng cười nói: "Không phải Cực Âm Nội Mị thuật."

Trịnh Hạo Thiên giật mình: "Cái gì?"

"Nàng không tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật." Cừu Hinh Dư khẳng định nói: "Trên người nàng có lực lượng mị hoặc trời sinh, không phải do tu luyện mà thành."

Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi, lòng cảnh giác cũng trùng xuống một chút, nhưng đối với đáp án này cũng khó có thể tin.

Một tiểu cô nương không ngờ mang trên người mị hoặc trời sinh ngang với Cực Âm Nội Mị thuật.

Nàng còn nhỏ như vậy đã có thể mê hoặc tâm thần tu luyện giả cấp thấp, vậy thực sự trưởng thành sẽ thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.