Chiến Thiên

Chương 291: Mị hoặc thân thể



Trịnh Hạo Thiên lúc này mới nhớ tới, từ lúc tiểu cô nương này xuất hiện, thanh âm nói chuyện của nàng rất giống Cừu Hình Dư, nếu như có bất đồng gì, thì đó là ngữ khí của các nàng có chút khác nhau.

Trang Mạt Mạt chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sáng ngời không chút tà quang: "Bởi vì thanh âm của tỷ tỷ ngươi dễ nghe mà."

Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hình Dư không hẹn mà cùng ngẩn ra.

Bọn họ không thể nào nghĩ đến, câu trả lời lại đơn giản như vậy. Quả thật, nếu lấy riêng thanh âm ưu mỹ mà tính, thì Cừu Hinh Dư quả thật số một số hai, thậm chí dung mạo của nàng còn muốn cao hơn. Tiểu cô nương này ngay câu đầu đã nói chỗ mấu chốt, làm cho bọn họ ngược lại không biết nói gì.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía Ôn Dưỡng Hồ.

Hắn dễ dàng cảm ứng được khí phách thương long bên trong tựa hồ muốn bay ra.

Thoáng trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc phóng ra linh khí phong tỏa miệng hồ lô. Sau một khắc, một con thương long rất nhỏ từ hồ lô bay ra.

Nó bay một vòng giữa không trung, rồi đột nhiên rơi xuống, hướng về phía tiểu cô nương phóng tới.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đại biến, quát to: "Không ổn."

Mặc dù hắn không biết lai lịch của tiểu cô nương này, nhưng cũng tuyệt đối không xem nàng lả địch.

Nhưng mà, làm cho hắn không tưởng tượng được, Trang Mạt Mạt đối mặt với con thương long thình lình phóng tới lại không có chút kinh hoàng, mà ánh mắt còn có chút hứng thú.

Thương long trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt nàng, nhưng khí thế hung hăng lúc nãy tại giờ khắc này lại đột nhiên tiêu tán, nó lắc lư cái đuôi tiếp xúc thân mật với thân thể của nàng, giống như là bằng hữu lâu ngày đột nhiên được gặp mặt.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư hai mắt nhìn nhau, nhìn thương long cùng tiểu cô nương kia tựa hồ phi thường hòa hợp, tâm tình bọn họ cũng lắng xuống.

Cừu Hinh Dư đột nhiên thấp giọng hỏi: "Thương Long Thiền Trượng của ngươi thật sự là một thanh bảo khí sao?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ nói: "Đừng quên, vật này cũng là từ chỗ ngươi mà đến."

Ánh mắt hai người đều run lên, đồng thời suy nghĩ.

Nhìn biểu hiện của Thương Long Thiền Trượng khí phách lúc này, tuyệt đối không phải là một kiện bảo khí đơn giản, mà tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này trời sinh có được lực lượng của Cực Âm Nội Mị Thuật như vậy nàng và vị tiền bối dưới chân Hùng Lang sơn nọ có quan hệ gì?

"Lắng nghe." Cừu Hinh Dư nhỏ giọng nói.

Trịnh Hạo Thiên ngưng thần lắng nghe, sau nửa ngày, hắn chậm rãi gật đầu, nói: "Đã hết rồi."

Kể từ khi xuất hiện ở Vạn Kiếm các, thanh âm vô danh một mực bên người bọn họ cũng biến mất.

Không hẹn mà gặp, ánh mắt hai người đều rơi xuống người Trang Mạt Mạt. Nếu như không tính sai, thì thời khắc nàng xuất hiện, thanh âm thần kỳ liền biến mất.

Trang Mạt Mạt hưng phấn vui đùa cùng Thương Long, quan hệ có chút quái dị.

Phảng phất như bọn họ mới lần đầu gặp mặt, mà lại giống như đã quen biết nhau trăm ngàn năm vậy.

Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng nhìn, hắn và Cừu Hinh Dư lần đầu gặp cũng không dám chơi đùa vui vẻ như thế với thương long.

Trang Mạt Mạt ngừng lại, nàng nghiêng đầu, tựa hồ đang lắng nghe gì đó. Sau một lát, chân mày của nàng cau lại, nói: "Ca ca tỷ tỷ, ta không muốn ở chỗ này nữa, các người có thể dẫn ta đi không?"

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm, hắn đang muốn cự tuyệt, nhưng mà không biết vì sao lúc hắn đối mặt với ánh mắt thành khẩn đáng yêu của Trang Mạt Mạt, thì lại không thể nào nói ra lời cự tuyệt. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Cừu Hinh Dư vội vàng nói trước: "Tiểu muội muội, chúng ta đương nhiên không ngại mang muội đi, nhưng mà nhà ngươi có đồng ý không?"

Trang Mạt Mạt lắc lắc đầu, tâm tình của nàng hạ xuống: "Từ lúc muội sinh ra, chưa gặp được thân nhân đã bị người nhốt ở địa phương nhỏ này, cho đến bây giờ….." Nói tới đây, trên mặt của nàng lại xuất hiện vẻ vui mừng tươi cười: "Muội cảm giác thấy hai người rất gần gủi, cho nên muội cũng tới đây."

Nhìn Trang Mạt Mạt mỉm cười tủm tỉm Cừu Hinh Dư có chút khó khăn nói: "Muội cảm thấy hai người chúng ta rất gần gũi sao."

"Đúng vậy, có lẽ các người chính là thân nhân của muội." Trang Mạt Mạt nghiêm túc nói.

Hai người Trịnh Hạo Thiên rốt cục có thể khẳng định, vị kia tại Vạn Kiếm các không ngừng kêu gọi bọn họ, chính là vị tiểu muội muội vô hại ở trước mắt này.

Biết được điều này, tâm tình bọn họ vừa mừng vừa sợ.

Ngọn nguồn thanh âm kia đã tìm được, nhưng mà kết quả này lại làm kẻ khác có chút kinh hãi.

Trang Mạt Mạt đột nhiên nhíu đôi mày xinh xắn lại, nói: "Người xấu muốn bất muội đi, chúng ta mau rời khỏi đây."

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư nhanh chóng trao đổi qua ánh mắt, Cừu Hinh Dư đang muốn mở miệng, thì Trịnh Hạo Thiên đã nói: "Tốt, ta mang muội ra ngoài."

Hắn tiến lại từng bước, nắm lấy cánh ta nhỏ bé của Trang Mạt Mạt.

Giờ khắc này.tâm tình hắn cư nhiên lại có chút rung động.

Trang Mạt Mạt niên kỷ còn nhỏ, theo lý mà nói hắn tuyệt đối không thể động tâm. Nhưng mà, ngay lúc tay hắn chạm vào, tâm tình Trịnh Hạo Thiên không nhịn được nổi lên một tia ý niệm kiều diễm trong đầu.

Giống như cánh tay mà hắn nắm lấy không phải của một tiểu cô nương nhỏ bé, mà là ngọc thủ của Cừu Hinh Dư.

Quang Ám Chúng Tử Ấn Ký của não vực đột nhiên nổi lên ba động, một cỗ lực lượng hắc ám lạ thường cư nhiên tràn ngập ra, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã truyền đến tay hắn.

Lực lượng hắc ám này xuyên thấu qua cánh tay nhỏ bé của Trang Mạt Mạt truyền đến hắn, bỗng nhiên nàng giống như ngủ mê phát ra một tiếng rên rĩ. Trịnh Hạo Thiên giống như được ngâm mình vào ôn tuyền, thân thể uể oải được đánh tan, làm cho từng đầu khớp xuyên trong cơ thể thoải mái.

Sắc mặt Cừu Hinh Dư ửng đỏ, nàng khẽ hừ một tiếng. Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nhất thời rung lên, lúc nãy mới tỉnh lại, ngừng ngùng thu hồi cánh tay. Giờ khắc này, bàn tay tinh xảo như điêu khắc nọ trong mắt hắn giống như miệng hổ, hắn không dám trêu chọc nữa.

Trang Mạt Mạt mở to đôi mắt, nói: "Ca ca, tay người rất thoải mái, sao lại bỏ ra?"

Trịnh Hạo Thiên quẫn bách, hắn khó nói ra lời.

Vì phòng ngờ Tranh Mạt Mạt có khả năng gây bất lợi Cừu Hinh Dư, cho nên hắn mới bước tới nắm lấy tay nàng trước.

Lấy thực lực Luyện Yêu Vũ Giả của hắn, cho dù có biến cố, cũng không mất mạng. Nhưng không nghĩ tới chính là, trên người Trang Mạt Mạt lại có ma lực lớn như vậy, ngay cả đụng vào cũng khó chịu được.

Đây là uy lực của tiên thiên thân thể, hiệu quả so với thiên hạnh khổ tu tựa hồ còn lớn hơn vài phần.

Cừu Hinh Dư hiển nhiên biết rõ tâm tư xấu hổ lúc này của hắn, chỉ là sau khi thấy một màn này tâm tình của nàng cũng thất kinh, đôi mắt nàng nhìn lướt qua, liền kinh hô một tiếng.

Trịnh Hạo Thiên rùng mình, điềm tĩnh nói: "Sao vậy?"

Cừu Hinh Dư chỉ vào hắn, kinh ngạc nói: "Vầng sáng trên người ngươi, sao lại biến thành ba tầng?"

Trịnh Hạo Thiên thất kinh, ý niệm trong não vực khẽ động, bôn mươi đoàn khí xoáy tụ vẫn hòa hợp như cũ, lập thể đồ án cũng không có chút biến hóa.

Hắn thở dài một hơi "linh lực" trong đôi mắt chợt lóe, sắc mặt hắn cũng trở nên cổ quái, vầng sáng trên người hắn quả nhiên biến thành ba trọng.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đồng thời chuyển đến người Trang Mạt Mạt.

"Tiểu muội muội, muội có thể làm tan vầng sáng trên người chúng ta không?" Trịnh Hạo Thiên cẩn thận nói.

Trang Mạt Mạt lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "không thể."

Lông mày Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu lại, nếu như không phải là năng lực của nàng, thì vừa rồi chuyện gì xảy ra. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu hắn đã nghe Trang Mạt Mạt nói tiếp: "Bất quá muội có thể che lấp đi vầng sáng trên người các ngươi, một đạo hay vài đạo cũng được."

Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìn nàng, sau đó liền vui mừng khôn xiết.

Tiểu cô nương này mặc dù lai lịch cao thâm khó lường nhưng nàng sở hữu năng lực rất hữu dụng.

Trang Mạt Mạt áy náy nói: "Ca ca, muội vừa rồi không cẩn thận che lấp đi linh quang trên người huynh. Bây giờ muội giúp huynh khôi phục lại."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng cản lại, nói: "Không cần, như vậy là tốt rồi."

Cừu Hinh Dư tức giận liếc mắt một cái, bất quá đối với quyết định của hắn nàng cũng đồng ý.

Trong Đại Linh giới, chuẩn bị cẩn thận luôn là chuyện tốt.

Trang Mạt Mạt mặc dù không rõ đạo lý này, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu một cái rồi hỏi: "Ca ca, muội có thể ở cùng một chỗ với tiểu long không?"

Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng thân mật với con rồng như vậy cũng không thể làm gì khác mà cười khổ đáp ứng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu cô nương này nhìn trúng Ôn Dưỡng hồ, nên lấy cớ đòi hỏi?

Nhưng mà, sau một khắc hắn liền biết mình sai lầm nghiêm trọng.

Ngay lúc hắn gật đầu xong, Trang Mạt Mạt đã vui mừng ôm lấy thương long, thân hình khẽ chuyển, liền hóa thành một đạo quang mang, độn nhập vào trong Ôn Dưỡng hồ.

Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư thất kinh, hai người bọn họ nhìn nhau hoảng sợ.

Chuyện này…..

Con người có thể làm được chuyện này sao?

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thiên mới cười khổ một tiếng, nói: "Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, chúng ta đi thôi."

Cừu Hinh Dư ngẩng đầu nhìn Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng thở dài một tiếng, rồi nói: "Đi thôi."

Hai người tùy tiện cầm lấy kiện bảo khí cực phẩm ở bên cạnh.

Nhất thời, hai đạo quang mang từ trên mặt đất lượn lờ bay lên.

Quang mang chợt lóe, hai người đã rời khỏi Vạn Kiếm các.

Nhưng mà, ngay lúc bọn họ rời khỏi, trong nháy mắt một đạo thân ảnh thoáng hiện ra.

Đây là một năm tử trung niên, hắn cởi bình hô lô hồng sắc bên hông xuống, mở nắp ra, nhất thời mùi rượu thơm đập vào mặt, trong nháy mắt truyền khắp không gian.

Hắn hưng phấn uống một ngụm, rồi nhìn hướng hai người Trịnh Hạo Thiên biến mất, ánh mắt ngầu đục có chút sáng lên, hắn lầm bầm nói: "Cuối cùng cũng mang nàng đi, Vạn Kiếm các tạm thời xem như an toàn rồi. Ai….Sáng nay có rượu sáng nay mừng, ngày mai không rượu ngày mai sầu, chuyện tình từ nay về sau, còn phải xem lão thiên gia an bài rồi…."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.