Chiến Thiên

Chương 293: Tuyên chỉ



Miêu Bồi Đức ha hả cười, nói:"Hinh Dư ngươi đã trở lại." Hắn quay đầu, vẻ mặt chân thành, phảng phất như vừa rồi cũng không có nói chuyện với Trịnh Hạo Thiên:"Các ngươi trẻ tuổi khẳng định có tiếng nói chung, vậy chắc nhiều tâm sự lắm, ta không làm trở ngại các ngươi."

Hắn cười ha hả xoay người rời đi, không chút trì hoãn.

Trịnh Hạo Thiên lập tức sinh hảo cảm với hắn, trưởng bối thú vị như vậy thật đúng là hiếm thấy. Không biết phụ thân bảo thủ của hắn sao có thể nuôi ra đứa con có tính cách kì lạ như vậy .

Cừu Hinh Dư khẽ cắn môi, nhưng mà đối với người tiểu cữu này lại không thể làm gì được. Có điều nếu như tiểu cữu không phải có tính nết này, năm đó cũng không có khả năng âm thầm tương trợ cha mẹ kết hợp .

Trịnh Hạo Thiên tiến lên, nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, hai mắt nhìn nàng, nói nhỏ:"Vì sao không nói cho ta?".

Cừu Hinh Dư ngẩn ra, ánh mắt cũng nhìn hắn, lập tức minh bạch hàm ý những lời này, nàng nói khẽ:"Ta không hy vọng ngươi thương hại ta.".

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng nói:"Cái gì gọi là thương hại ngươi, ta và ngươi còn phân biết sao." Hắn có chút hổn hển nói:"Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?".

Cừu Hinh Dư xấu hổ liếc nhìn hắn, nhưng mà trong nội tâm nàng lại rất ấm áp.Chỉ là nàng không tránh khỏi cảm thấy khó xử , hơn nữa càng làm người tức giận chính là, hắn vậy mà dám nói vậy trước mặt mọi người.

Tuy nói thanh âm hắn rất nhỏ, cơ hồ không ai có thể nghe được. Nhưng mà với thân phận hai người, lúc này cũng thuộc hàng cường giả ở Vạn Kiếm các thí luyện, tự nhiên là tùy thời tùy chỗ đều hấp dẫn lấy đại lượng ánh mắt.

Da mặt Cừu Hinh Dư cho dù có dày đến đâu, cũng không dày bằng da Cuồng Bạo Hùng Vương, tự nhiên là cảm thấy trên mặt có chút khó chịu.

Ngữ khí Trịnh Hạo Thiên chậm lại, nhưng trong thanh âm lại rất kiên định không có bất kỳ trì hõan.

"Hinh Dư tỷ, đáp ứng ta, sau này cho dù là sự tình gì, cũng nói cho ta biết, để ta giúp đỡ.".

Trong nội tâm Cừu Hinh Dư có chút phiền não, chuyện của ta, ngươi sao có thể giúp được. Nhưng mà nàng nghĩ tới lời vừa rồi của Trịnh Hạo Thiên, ngươi với ta còn phần biệt sao, liền cảm thấy ấm áp.

Trong nội tâm nàng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Có lẽ, tại hơn hai mươi năm trước, cha mẹ mình cũng từng có loại kinh lịch này.

Xa xa, trong Phụng Vận Phong Trương Vĩ Cừu chậm rãi xiết lấy nắm tay, hắn đem ánh mắt đang nhìn Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư thu trở về, mạnh vung tay áo, xoay người rời đi.

Ở phía sau hắn, một vị đồng môn kêu lớn:"Trương sư huynh, huynh muốn đi đâu?",

Cước bộ Trương Vĩ Cừu không ngừng, cũng không quay đầu lại. Chỉ thấp giọng nói một câu:"Bế quan khổ luyện.".

Mọi người trong Phụng Vận Phong hai mặt nhìn nhau, đều không biết chính xác vị cường giả tuổi trẻ cấp bậc cực phẩm luyện yêu võ giả này đến tột cùng bị gì.

Một người liếc nhìn về phía Bạch Thảo Phong, chợt bừng tỉnh đại ngộ nói:"Ta biết rồi, Trương sư huynh cũng muốn muốn đột phá cực hạn, tấn chức siêu phẩm......". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Mọi người đều gật đầu, nhưng mà trong lòng bọn họ lại không cho là đúng, siêu phẩm hoàn toàn thể yêu hóa biến thân lại có thể dễ dàng xuất hiện như vậy sao.

Trương Vĩ Cừu mặc dù là thiên phú dị bẩm, đồng thời được coi trọng cực kỳ. Nhưng mà muốn đạt tới một bước này, sợ là cũng không còn khả năng.

Trên bầu trời, bỗng nhiên sáng lên một đạo tinh mang.

Đây là một đạo kiếm quang thật lớn. Vậy mà lại trực tiếp theo huyền phù ở trên bầu trời bay xuống .

Trong nháy mắt, cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào đạo kiếm quang này, những lão nhân có kinh nghiệm phong phú kia đều kinh ngạc, hành trình Vạn Kiếm các đã chấm dứt. Dựa theo lệ cũ tất cả mọi người trong này tụ tập một lúc sau sẽ giải tán đi, mà ẩn sau thiên phong, không hề ra mặt mới đúng .

Đạo kiếm quang này xoay một vòng ở trên không, bỗng nhiên hướng về Bạch Thảo Phong hạ xuống.

Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía bọn người Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư cùng Dư Uy Hoa, nhiều cường giả Cực Phẩm như vậy đứng chung một chỗ ngẫm lại cũng khiến cho mọi người hưng phấn.

Kiếm quang chợt lóe lên. Một vị thanh niên anh tuấn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hắn lộ ra khuôn mặt lãnh khốc, trên mặt không có nửa điểm biểu đình, phảng phất như là mang mặt nạ, toàn thân lộ ra hàn khí sâm nghiêm.

Hai mắt Thuần Phàn Cao sáng ngời, vội vàng tiến lên một bước, cung kính khom lưng xuống, nói:"Thì ra là Trì sư huynh đến đây, tiểu đệ thất lễ không tiếp đón từ xa.".

Người nọ khẽ gật đầu, nói:"Bổn tọa Trì Minh Hiên, vị nào là Dư Uy Hoa.".

Trên đỉnh núi lập tức xuất hiện một mảnh ồn ào.

Sau khi nghe được danh tự này, mọi người tham gia thí luyện đều không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán. Hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trì Minh Hiên cũng lập tức khác hẳn.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên đồng dạng rùng mình một cái, hắn đối với cái tên này cũng không xa lạ.

Trong Vạn kiếm tông, mặc dù ở đây, cường giả như mây, nhưng mà một số cường giả chính thức vẫn có tiếng tăm vang dội.

Vị Trì Minh Hiên này chính là cường giả nổi tiếng nhất trong thế hệ thanh niên ở Vạn Kiếm tông, cho dù so sánh với đệ nhất danh Nhân Băng Oánh, cũng không chút thua kém.

Nhưng mà, ba năm trước hắn tiến vào Phi Thiên Phong bế quan khổ tu, tìm hiểu đại đạo xong, liền không nghe nhắc đến hắn. Vậy mà hôm nay dưới tình huống này lại gặp mặt, khiến cho các đệ tử cấp thấp hưng phấn không thôi.

Dư Uy Hoa tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:"Dư Uy Hoa bái kiến Trì sư huynh.".

Hắn tuy cũng đã được nghe nói danh tiếng Trì Minh Hiên, cũng biết danh tiếng người này có thể so với Nhân Băng Oánh, nhưng mà trong lòng hắn lại như trước hoàn toàn không có chút e ngại.

Trì Minh Hiên lạnh lùng nhìn hắn, nửa ngày sau mới chậm rãi gật đầu một cái, nói:"Không tệ, ngươi thực không tồi.".

Thuần Phàn Cao lúc này mới thở dài một hơi, xem ra hắn cũng không phải tới tìm phiền toái.

Dư Uy Hoa hít thật sâu, nói:"Đa tạ Trì sư huynh khích lệ.".

Cổ tay Trì Minh Hiên khẽ động, đột nhiên xuất hiện một khối lệnh bài, nói:"Dư sư đệ, ta dâng tặng chưởng giáo chân nhân chi mệnh, muốn dẫn ngươi nhập vào Phi Thiên Phong tu luyện, ngươi theo ta đi thôi.".

Toàn bộ đều yên tĩnh, sau đó lập tức xôn xao, tất cả mọi người nhìn về phía Dư Uy Hoa trong ánh mắt đều tràn đầy hâm mộ cùng đố kỵ.

Dư Uy Hoa thoáng nhíu mày, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi nói:"Trì sư huynh, ta không muốn đi.".

Những lời này vừa phát ra lập tức làm một mảnh kinh ngạc.

Tu luyện trên Phi Thiên Phong, đây là việc vinh quang cỡ nào, những người khác trăm phương ngàn kế còn cầu không được, nhưng lại có người không cần, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây?

Ánh mắt Trì Minh Hiên phát lạnh, mà ngay cả không khí bốn phía tựa hồ cũng giảm xuống mấy độ.

"Ngươi nói cái gì?".

Bốn chữ lạnh như băng trong miệng hắn nhổ ra, bọn người Trịnh Hạo Thiên lập tức cảm giác được một cổ lực lượng khổng lồ từ trong thân thể của hắn phóng ra, mơ hồ giam cầm tất cả mọi người lại.

Trong lòng bọn họ đều hoảng hốt, tu vi người này quả nhiên bí hiểm, nếu hắn là địch, chỉ sợ hắn không cần ra tay cũng có thể đem mọi người trực tiếp giải quyết.

Dư Uy Hoa tuy cảm nhận được cỗ áp lực cường đại, nhưng hắn vẫn quật cường nói:"Cha ta, huynh đệ của ta các bằng hữu đều ở Bạch Thảo Phong, ta không thể bỏ lại bọn họ mà một mình hưởng thụ.".

Những lời này của hắn phát ra như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự.

Cả phong đầu lại lần nữa yên lặng xuống." Vô số người nhìn về phía Dư Uy Hoa bằng ánh mắt kỳ dị.

Có hèn mọn, có tiếc hận, cũng có tán thưởng thậm chí còn có rất nhiều ánh mắt hận không thể đi theo Trì Minh Hiên.

Vị nam tử lãnh khốc này chăm chú nhìn Dư Uy Hoa, tựa hồ là muốn từ biểu hiện trên mặt hắn nhận xem những lời này là thật hay giả.

Sau một lát, hàn ý trên người hắn đều tiêu thất, thanh âm cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

"Ngươi có thể nhớ thương trưởng bối bạn bè là rất tốt." Hắn dừng một chút rồi nói:"Ta có thể đáp ứng ngươi, cho ngươi mang đi theo năm người.".

Đôi mắt Dư Uy Hoa sáng ngời, vội vàng nói:"Sáu, thêm một người có được không?".

Hắn tuy lỗ mãng ngay thẳng, nhưng mà tuyệt không phải ngu ngốc. Hiểu rỗ cơ hội này nếu mà thật sự bỏ lỡ, thì hối hận không kịp .

Khóe miệng Trì Minh Hiên có chút khẽ động, nhiều năm như vậy ở trước mặt hắn, tựa hồ đây vẫn là lần đầu tiên có người dám ra giá, điều này làm cho hắn có cảm giác mới lạ.

"Tốt, sáu người.".

Dư Uy Hoa vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:"Ta muốn mang cha, lâm đình thúc chất, Nhạc Quy thúc thúc, Cừu Hinh Dư của….cùng Trịnh Hạo Thiên.".

Cừu Hinh Dư hung dữ trừng mắt liếc Dư Uy Hoa, tuy hắn tạm thời đổi giọng nhưng mọi người lại há nghe không ra đạo lý trong đó.

Trì Minh Hiên trầm ngâm một chút, nói:"Những người khác có thể nhưng Trịnh Hạo Thiên thì không được."

Sắc mặt mọi người đều đại biến, quần áo trên người Dư Uy Hoa thậm chí còn có chút lay động lên, hắn lạnh lùng nói:"Vì sao?".

Trì Minh Hiên đối với phẫn nộ của bọn hắn làm như không thấy, chỉ nói:"Chưởng giáo chân nhân nói qua , Trịnh Hạo Thiên thể chất đặc biệt. Sau này tu luyện cần nhờ vào chính mình, chúng ta nếu vì muốn an bài con đường tu luyện tốt cho hắn, đó là hại hắn mà không phải giúp hắn.".

Khí thế trên người Dư Uy Hoa lập tức giống như quả cầu xì ra hết.

Bọn họ chỉ trao đối với nhau bằng ánh mắt, đều giữ im lặng không lên tiếng.

Nếu người không biết rõ chi tiết về Trịnh Hạo Thiên có lẽ sẽ hoài nghi những lời này là thật hay giả, nhưng bọn hắn lại biết rất rõ, thể chất Trịnh Hạo Thiên xác thực là cực kỳ đặc thù, nếu để cho hắn tu luyện chung, có lẽ đúng như chưởng giáo chân nhân nói, đó là hại hắn chứ không phải giúp hắn.

Trịnh Hạo Thiên kêu lên:"Uy Hoa, còn không mau đa tạ Trì sư huynh."

Dư Uy Hoa sửng sốt một chút, có vẻ do dự.

Trịnh Hạo Thiên cả giận nói:"Ngu ngốc, ngươi đang ở đây lo lắng cái gì, chẳng lẽ cho rằng ta bị các ngươi dứt bỏ sao?".

Dư Uy Hoa lúc này mới chợt hiểu, hắn lại lần nữa khom người nói:"Đa Tạ trì sư huynh."

Trì Minh Hiên chậm rãi gật đầu, nói:"Các ngươi đi thu thập một chút, giữa trưa ngày mai tới đây chờ, ta dẫn các ngươi đi Phi Thiên Phong tu luyện đại đạo.".

Dứt lời, hắn vung tay áo lên, thu lệnh bài trong tay vào, thân hình khẽ động, kiếm quang phá không bay đi, thoáng cái bay vào trong tầng mây, rốt cuộc không thấy đâu nữa.

Nếu như chỉ có một người Dư Uy Hoa, thì hắn có thể đem người mang đi ngay tại chỗ, nhưng có mấy người, hắn cũng thông tình đạt lý để lại thời gian cho mọi người tống biệt và xử lý sự tình.

Thuần Phàn Cao cùng Mạch Kinh Lộ nhìn nhau, đều chắc lưỡi lấy làm kỳ.

Vị Trì Minh Hiên lạnh như băng này tựa hồ so với trong truyền thuyết dễ tiếp xúc nhiều hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.