Chiến Thiên

Chương 294: Thiên thượng điệu hãm bính



Sắc mặt Thuần Phàn Cao mang theo tia vui mừng khong che dấu được, hắn hào sảng cười, nhìn Dư Uy Hoa bằng ánh mắt tràn đầy thưởng thức.

Ở bên trong Vạn Kiếm Tông, có thể vào Phi Thiên Phong tu luyện, đây tuyệt đối là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Chẳng qua, muốn đi vào Phi Thiên Phong tu luyện cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù là linh khí sư cùng cực phẩm luyện yêu vũ giả lập nhiều công lớn hoặc người có thiên phú siêu cường cũng không thể tùy ý tiến vào trong Phi Thiên Chủ Phong.

Phụ tử Thuần Phàn Cao cũng biết, chỉ cần đám người Trịnh Hạo Thiên không chết, thì sẽ có một ngày bọn họ có thể tiến vào Phi Thiên Chủ Phong tu luyện. Nhưng mà, trong dự tính của bọn hắn trừ phi đám người Trịnh Hạo Thiên tấn thăng đến thất giai trở lên, nếu không quả quyết không có khả năng có được cơ duyên này. Thật không nghĩ đến, Dư Uy Hoa lại ở trong áp lực tấn chức siêu phẩm, làm kinh động đến chưởng giáo chân nhân, hơn nữa còn có thể mang theo cả nhóm đến Phi Thiên Phong.

Đây là chuyện vinh dự cỡ nào, vinh quang vĩnh viễn không cách nào bị lãng quên.

Thuần Phàn Cao thậm chí còn có thể khẳng định, chỉ cần hắn mang tin tức này về, phụ thân đại nhân nhất định sẽ khắc chuyện này vào linh vị liệt tổ liệt tông.

Vô số người rối rít tiến lại, vây lấy Thuần Phàn Cao.

Cừu Hinh Dư cũng kéo Trịnh Hạo Thiên lại, hai người lặng lẽ ly khai không chút tiếng động.

Mặc dù cũng có người chú ý tới bọn họ, nhưng chỉ cần không ngu ngốc, thì sẽ tuyệt đối tới quấy rầy bọn họ vào lúc này.

Đi vào một góc trên đỉnh núi, Cừu Hinh Dư nhẹ giọng nói: "Hạo Thiên, ông ngoại đã đáp ứng ta, nguyện ý mời phụ mẫu trở về Đại Linh giới."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Đây là tâm nguyện cả đời của nhạc phụ nhạc mẫu, nếu bọn họ biết được, nhất định sẽ cao hứng không thôi."

Cừu Hinh Dư kiều mỵ liếc nhìn hắn, cũng không sửa lại cách gọi trong lời của hắn.

"Tiểu Linh giới một năm mở một lần, khoảng cách mở lần sau còn hơn hai tháng, ta sẽ cùng mọi người tiến vào Phi Thiên Chủ Phong tu luyện, ngươi có tính toán gì không?"

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Ta muốn tìm một chỗ bế quan, trước phải đem….." ánh mắt của hắn liếc đến linh khí bên hông mình một chút.

Cừu Hinh Dư nhất thời hiểu được, Trịnh Hạo Thiên muốn thừa dịp hai tháng này trước đem siêu phẩm linh khí sư tầng thứ tư tu luyện cực hạn Vạn Đạo Kiếm Quang.

Đôi mắt nàng khẽ tỏa sáng, Vạn Đạo Kiếm Quang, nếu thật sự phóng ra, thì sẽ có uy năng cường đại đến cỡ nào đây.

Gật đầu một cái thật sâu, Cừu Hinh Dư nói: "Hạo Thiên, lần mở Tiểu Linh giới tiếp theo, ta sẽ chủ động trở về một chuyến, gặp lại phụ mẫu, còn ngươi….."

"Ta nhất định phải đi rồi." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Cha ta từng nói qua, Trịnh gia chúng ta vốn là một thành viên trong Đại Linh giới, sau lại gặp bất trắc, nên mới suy bại, rồi lưu lạc vào Tiểu Linh giới. Nếu như đi gặp nhạc phụ mẫu, chắc phụ thân sẽ không phản đối gì."

Nói xong ánh mắt hắn dời đến đám người Lâm Đình, khóe miệng bỗng tạo nên một đường cong, nhẹ mỉm cười nói: "Phu thê Lâm Đình đã tách ra lâu như vậy cũng đến lúc đoàn tụ rồi."

Trên khuôn mặt Cừu Hinh Dư nhất thời đỏ lên, biết trong đầu Trịnh Hạo Thiên đang chuyển động ý niệm xấu xa.

Nàng hư lạnh một tiếng, nói: "Ta mặc kệ là hai tháng này ngươi đi đâu, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện."

Trịnh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"

Cừu Hinh Dư xoay người rời đi, chỉ để lại thanh âm thanh thúy giống như tiếng chuông phiễu đãng truyền đến: "Không được khi dễ Trang Mạt Mạt."

Trịnh Hạo Thiên lập tức nghĩ tới thân thể mị hoặc của Trang Mạt Mạt, không khỏi trong đầu một trân tê dại.

Khi dễ nàng?

Những lời này phải ngược lại mới thích hợp chứ.

Hôm sau, đám người Trịnh Hạo Thiên lần nữa đi tới Bạch Thảo Phong.

Bất quá lúc này mọi người đã tan rã, chỉ còn lại ngọn núi tràn ngập cỏ trắng cùng hiu quạnh đưa tiễn họ.

Vào chính ngọ, trên bầu trời quang mang chớp động, Trì Minh Hiên điều khiển kiếm quang hạ xuống.

Dư Uy Hoa nhìn một chút liền hỏi: "Trì sư huynh, nghe nói ngài là luyện yêu võ giả, sao cũng có thể điều khiển kiếm quang?"

Trì Minh Hiên là người lãnh ngạo, thân phận của hắn như thiên chi kiêu tử, vãn bối cùng thời hiếm có người dám chủ động nói chuyện cùng hắn. Nhưng mà không biết vì sao, hắn thấy Dư Uy Hoa này rất hợp ý, nghe vậy khẽ mỉm cười, nói: "Chờ ngươi tu luyện đến thất giai, liền có thể làm được như vậy."

Hai mắt Dư Uy Hoa nhất thời sáng lên, trên người tràn ngập ý chí chiến đấu.

Trì Minh Hiên chuyển tay, búng ngón tay ra, một đạo hàn quang nhất thời bắn về phía Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay đón lấy, không ngờ lại là một khối ngọc bài, hắn ngầng đẩu kinh ngạc nhìn lại.

Trì Minh Hiên không chút đổi sắc, nói: "Nghe nói ngươi quen biết Lỗ đại sư."

"Vâng, tiểu đệ đã gặp qua Lỗ đại sư." Trịnh Hạo Thiên cẩn thận đáp lời.

"Lỗ đại sư có chuyện tìm ngươi, ngươi đi bái kiến đi." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Lúc nói xong những lời này, trên mặt hắn thậm chí còn hiện ra một tia hâm mộ hiếm thấy.

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, hắn lập tức hiểu được, chuyện này tuyệt đối là chuyện tốt, hơn nữa còn là một đại hảo sự, nếu không Trì Minh Hiên tuyệt đối sẽ không toát ra vẻ mặt như vậy.

Ánh mắt Trì Minh Hiên xoay chuyển, nói: "Nếu người đã đông đủ, thì đi thôi."

Hắn vung tay lên, kiếm quang nhất thời tăng vọt, cuốn lấy tất cả mọi người vào trong, rồi phi thẳng về phía bầu trời.

Mặc dù kiếm quang của hắn không nhiều hoa văn như Nhân Băng Oánh, cũng không khoa trương như vậy, nhưng kiếm quang hắn lại rất hung hãn, nhất phi trùng thiên, hông người nào có thể ngăn cản.

Trịnh Hạo Thiên cầm lấy ngọc bài trong tay, đưa linh lực vào đó, trên mặt ngọc bài nhất thời hiện ra một bộ lộ đồ.

Thuần Phàn Cao cùng Miêu Bồi Đức cùng nhau tiến lại, khi mắt bọn hắn thấy được cảnh tượng này liền cực kỳ hâm mộ, tựa hồ Trịnh Hạo Thiên có thể đủ tư cách đi gặp Lỗ đại sư là một chuyện tình rất phi thường.

"Hạo Thiên, nếu mà Lỗ đại sư muốn gặp ngươi, vậy thì ngươi mau nhanh lên một chút." Thuần Phàn Cao thúc giục.

"Đúng vậy đó." Miêu Bồi Đức cũng gật đầu liên tục nói: "Lỗ đại sư tính tình không tốt, nếu mà hắn tức giận, thì ngươi về sau đừng mơ tưởng ở Vạn Kiếm Tông nhận được thần bịnh và đồ phòng ngự nữa."

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhíu lại, trầm giọng nói: "Vâng."

Hắn khom người, rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Thân ảnh nhấp nhô vài lần đã tiến vào bên trong Phi Thiên Phó Phong.

Ngọn núi này mặc dù đã đi khai thác, nhưng kết cấu bên trong lại tương đối vững chắc, không có nửa điểm dấu hiệu sụp đổ.

Dựa theo con đường chỉ dẫn trên ngọc bài, Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng đi tới trước một đình viện khổng lồ.

Hoàn cảnh nơi này tương đối u tĩnh và trang nhã, trong đình viện còn tản ra mùi hương thoang thoảng. Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm ca thán.

Hắn đi tới trước đình viện, khom người thật sâu, nói: "Vãn bối Trịnh Hạo Thiên cầu kiến Lỗ đại sư."

Lỗ đại sư kỳ thật cũng không phải là môn hạ Vạn Kiếm Tông. Mà là một vị khách khanh trong tông môn. Chẳng qua địa vị của hắn hơi đặc thù, trên dưới trong môn đều có chút tôn sùng hắn.

"Vào đi."

Đại môn đình viện không gió mà mở, chậm rãi hé ra.

Trịnh Hạo Thiên không chút do dự đi vào. Hắn cũng không lo lắng Lỗ đại sư gây bất lợi gì cho mình. Bởi vì địa vị song phương cách nhau một trời một vực, nếu cần động thủ Lỗ đại sư có thể trực tiếp phân phó, không cần phải phiền toái như vậy.

Tiến vào viện tử, hắn liếc mắt liền nhìn thấy được vị lão nhân kia, vội vàng nói: "Lỗ đại sư, ngài gọi vãn bối tới, không biết có gì phân phó."

Mí mắt Lỗ đại sư rũ xuống, tựa hồ cũng không có hứng thú nhìn hắn, mà chỉ nói: "Ôn Dương Hồ ở trong tay ngươi có hữu dụng không?"

Trịnh Hạo Thiên hơi rùng mình, vội vàng nói: "Dùng rất tốt."

"Dùng tốt là được rồi." Trên mặt Lỗ đại sư hiện ra tia cười, nói: "Ngươi đã nói như vậy, lão phu thật rất cao hứng, quyết định chế tạo cho người một kiện thần binh, ngươi muốn thần binh ra sao? Cứ nói đi."

Trịnh Hạo Thiên há miệng, trong lòng có chút thấp thỏm.

Mặc dù hắn biết, trên thế giới này, quả thật có chuyện tốt sét đánh, nhưng mà chuyện tốt như vậy phát sinh trên người mình, hắn vẫn là nhịn không được có chút không biết làm sao.

Chỉ bởi vì một câu Ôn Dưỡng Hồ dùng rất tốt của mình, là có thể đạt được một kiện thần binh do Lỗ đại sư tự mình chế tạo sao?

Chuyện này mà truyền đi, không biết có người nào nguyện ý tin tưởng không nữa.

Lỗ đại sư cau mày nói: "Không được lề mề, nói mau đi."

Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh lại, nói: "Lỗ đại sư, trên người vãn bối tạm thời không thiếu thần binh."

Lỗ đại sư kinh ngạc nói: "Ngươi không muốn sao?"

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục, không muốn chẳng phải là ngu ngốc sao. Hắn nói: "Vẫn bối mặc dù không thiếu thần binh, nhưng mà trong tay còn khuyết một linh bút."

Lỗ đại sư bừng tỉnh, nói: "Ngươi là Ngọc phù sư, dĩ nhiên cần một linh bút tốt một chút rồi." Chân mày hắn chậm rãi nhíu lại: "Luyện chế linh bút không khó, nhưng ta nhất thời không có tài liệu thích hợp."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng từ trong túi không gian lấy ra một cái Viên Đồng, nói: "Lỗ đại sư, đây là vãn bối dưới cơ duyên xảo hợp có được một chút Thông Linh Mộc, người xem có thích hợp hay không."

Lỗ đại sư kinh ngạc nhận lấy, suy nghĩ một chút, nói: "Vật này không tệ, bất quá nếu ngươi muốn đạt được linh binh tốt nhất, như vậy nhất định còn cần một vật."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Mời ngài nói."

"Ta muốn một ít Ngư Nhân Tu, ngươi đi kiếm được sao."

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên nhất thời lộ ra một tia ngượng ngùng, Lỗ đại sư nói rất đơn giản, nhưng vật này sao có thể dễ thu vào tay như vậy."

Lỗ đại sư trở tay thu lấy Viên Đồng, nói: "Ngươi nhớ kỹ, nếu linh bút là cho chính ngươi sử dụng, thì không được mua Ngư Nhân Quyệt, mà phải do chính ngươi tự tay kiếm lấy, nếu không hiệu quả sẽ không bằng, đừng trách lão phu không nói trước."

Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi, trong luyện chế còn có quy cũ như vậy sao?

Lỗ đại sư nhẹ nhàng vung tay lên, Trịnh Hạo Thiên chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn phải cung kính hành lễ lui xuống.

Khi hắn rời khỏi đình viện xong, Lỗ đại sư cầm lấy Viên Đồng tùy tiện vứt đi, tựa hồ chẳng thềm ngó tới vật này, không có nửa phần quý trọng.

"Vân lão đầu. Sao ngươi phải nghĩ biện pháp đưa hắn rời khỏi Vạn Kiếm tông, chẳng lẽ không sợ hắn gặp nguy hiểm bên ngoài sao?"

Một thanh âm trầm ổn chậm rãi vang lên: "Đây là theo mệnh lệnh trong Vạn Kiếm các, ngươi rõ chưa?"

"Vâng….là lão nhân gia?"

"Ừm…."

Lỗ đại sư nhất thời trầm mặc không dám dò hỏi tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.