Chiến Thiên

Chương 303: Uy phong thất giai



Sinh sống ở cạnh biển nên mọi người đều biết, ngư nhân có chiến giáp kim sắc đều là cường giả trong ngư nhân. Mỗi một ngư nhân chiến tướng ít nhất cũng ngang bằng với cường giả nhân loại tu vi thất giai.

Bất quá sau khi ánh mắt kinh ngạc của Mục Cẩm và Trình Gia Chấn nhìn đến trang sức của tên này, tâm tình bọn họ không khỏi trầm xuống.

Ở ngay giữa trán hắn, cư nhiên lại điểm lên một khỏa kim sắc.

Trong thế giới ngư nhân, chỉ có người có thân phận cực cao mới có thể điểm kim phấn trên trán, bọn họ chính là người thừa ế huyết mạch hạch tâm của bộ tộc ngư nhân.

Cũng tức là, tên ngư nhân này chính là cường giả ngư nhân của huyết mạch vương tộc.

Mặc dù vương tộc của ngư nhân rất nhiều, mỗi một cường giả đỉnh phong đều có thể khai sáng ra một vương quốc rộng lớn. Mà trên người bọn họ chảy dòng máu vương tộc, chỉ cần không phải trời sinh ngu ngốc hay không còn thuốc cứu, thì ngày sau khẳng định đều có thành tựu cao.

Trấn Hải thành chỉ là một tòa thành nhỏ nhoi trong vùng biên hải rộng lớn, bọn họ sao có thể nghĩ được, cư nhiên lại có một tên ngư nhân vương tộc tới đây.

Cường giả vương tộc đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người trong thành, lại còn dương oai diễu võ ở địa phương đó.

Trên thân hắn chậm rãi tản ra quang mang kim sắc nồng đậm, thanh âm hắn tràn ngập uy nghiêm vang lên: "Bổn tọa Ước Sắt, vừa rồi là tên nào bắn tiễn, lăn ra cho bổn tọa…"

Hắn còn chưa nói hết lời, trên cao lâu đã phát ra một đạo quang mang khổng lồ.

Vừa rồi trong lòng Trịnh Hạo Thiên còn chút tiếc nuối, tốc độ chạy trốn của ngư nhân thật sự là quá nhanh, hắn còn chưa bắn đã ghiền, thì tự nhiên trong biển nhảy xa một tên ngư nhân nữa.

Lúc này thấy được tên ngư nhân mới xuất hiện rất ngạo mạn, Trịnh Hạo Thiên vui mừng khôn xiết, dùng hết khí lực, đưa linh lực khí xoáy tụ vào Thần Ky tiễn, rồi bắn ra ngoài.

Hắn mơ hồ cảm ứng được, tên ngư nhân thân mặc chiến giáp màu vàng không giống tầm thường, khí tức cường đại hơn ngư nhân tam giai lúc trước rất nhiều, cho nên trong tiềm thức hắn đã đưa phần lớn linh lực vào tiễn.

Một tiếng nổ động trời vang lên, Thần Ky tiễn cọ sát kịch liệt với không khí bên ngoài, giống như thanh âm bạo nổ kinh khủng.

Cơ hồ ngay một khắc Thần Ky tiễn thoát ly khỏi Thần Ky nỏ, thì mũi tiễn đã đến trước người Ước Sắt.

Đôi mắt Ước Sắt chợt ngưng trọng, hắn là một thành viên trong vương tộc ngư nhân, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Nhưng mà hắn không thể ngờ tới, nhân loại này lại tàn nhẫn quyết đoán như vậy, cư nhiên ngay cả nói chuyện cũng không nói liền lập tức hạ sát thủ.

Bất quá tốt xấu gì hắn cũng là cường giả thất giai, lúc này hắn rống lên một tiếng tức giận, thân thể trong nháy mắt đại phát kim quang, giống như một chiếc chuông vàng bao phủ cả người hắn.

"Ầm, ầm, ầm….."

Thanh âm bạo liệt bùng nổ ngay trên thân thể Ước Sắt, quang mang kim sắc trên người hắn lung lay giống như tùy thời sẽ tiêu tán. Có điều, để cho mọi người thất vọng, sau một lát, dư âm bạo liệt của Thần Ky tiễn dịu đi, kim quang trên người Ước Sắt cũng không tiêu tán, ngược lại còn được củng cố thêm một tầng.

Một tràng thanh âm nuối tiếc không hẹn mà cùng vang lên.

Trịnh Hạo Thiên từng nói, có người ngăn cản Thần Ky tiễn mà hắn bắn vào con Thôn Thổ thú, lúc đó kỳ thật mọi người cũng có chút bán tín bán nghi.

Nhưng mà lúc này, tất cả mọi người đã tin rồi.

Tên cao thủ ngư nhân cường đại trước mắt, quả thật có thực lực khủng bố đến mức đó.

Trận nổ tạo ra vô số khói mù, đột nhiên trong khói mù vươn ra một cánh tay, nó lay động một chút khói mù nhất thời hóa thành vô hình, tiêu tán mất đi.

Khói mù bị đánh tan, khuôn mặt phẫn nộ của Ướt Sắt dần dần hiện ra.

Hắn chính là huyết thống vương tộc truyền thừa từ huyết mạch cao quý nhất, ở biển rộng, trừ trưởng bối ra, cũng không có người nào dám mạo muội cắt lời của hắn, càng không có người nào đột nhiên tâp kích trí mạng.

Lúc này, lửa giận hắn đã bừng bừng cơ hồ có thể nấu chảy cả tòa thành.

Một cỗ sát khí lăng lệ giống như vô tận từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ cả đầu tòa thành.

Trong lòng bàn tay của Mục Cẩm và Trình Gia Chấn đổ đầy mồ hôi lạnh, bọn họ đều là luyện yêu vũ giả lục giai, được xem là cường giả mạnh nhất trong thành.

Nếu vậy, đối mặt với chiến tướng ngư nhân cấp bậc này, bọn họ có thể không ngăn cản sao?

Ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên, trước mặt bọn họ liền lóng lánh một mảnh quang mang.

Thần Ky tiễn, cư nhiên lại lần nữa được bắn ra.

Ước Sắt không thèm tránh né, tay hắn phẩy ra, một tấm chắn khổng lồ nhất thời xuất hiện.

Tấm chắn này tương đối quái dị, chỉnh thể giống như một cái mai rùa, mà trên cái mai rùa này lại chứa đầy lân phiến, khối lân phiến rậm rạp đó lóe ra quang mang hoa lệ.

Hắn để tấm chắn về phía trước chắn lấy, Thần Ky tiễn hung hăng bắn vào trên tấm chắn.

Sau một khắc, cả tấm chắn nhất thời sáng lên, hơn nữa ở trước mặt Ước Sắt hình thành một cái lồng phòng ngự hình vuông.

Thần Ky tiễn ầm ầm bạo liệt, lực lượng cường đại bắn ra bốn phương, ngay cả tất cả mọi người trên đầu thành cũng cảm ứng được lực trùng kích cực đại này.

Uy năng của Thần Ky tiễn vẫn vô cùng cường đại như trước, nhưng mà, tấm chắn đó không biết luyện chế bằng thứ gì mà có thể kiên cố như vậy.

Tất cả lực lượng bạo liệt đều không thể xuyên thấu qua phòng ngự tấm chắn, thân thể Ước Sắt thậm chí cũng không có chút run động.

Trên mặt hắn lộ ra một tia cười chế nhạo, cái đuôi dưới thân đập lên mặt nước một cái. Sau đó, cả thân thể hắn liền giống như đạn pháo, phóng về phía cao lâu.

Trên cao lâu, Vương Vũ đột nhiên hét thảm một tiếng, hắn quát to: "Bắn, không được ngừng…."

Lời hắn nói nhất thời làm mọi người bừng tỉnh, trong nháy mắt, sáu cỗ Thần Ky nỏ đồng thời bắn tiễn ra. Nhưng đáng tiếc là, bọn họ không phải là Trịnh Hạo Thiên, mà trên Thần Ky nỏ của bọn họ cũng không phải là Thần Ky tiễn.

Trên mặt Ước Sắt lộ ra một tia khinh thường, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trên tấm chắn nhất thời phóng ra quang mang mãnh liệt đánh văng những mũi tên đặc chế này.

Mặt tấm chắn đó thậm chí cả Thần Ky tiễn cũng chống cự được, huống chi là những trường tiễn bình thường.

Mục Cẩm cùng Trình Gia Chấn đồng thời quát lên một tiếng, thân hình bọn hắn như thiểm điện, đã nhảy tới cao lâu.

Bọn hắn biết, dưới tình huống này, tuyệt đối không thể đứng nhìn tên ngư nhân tên là Ước Sắt kia giết chết Trịnh Hạo Thiên, nếu không lúc đó hải tộc phất cờ trở lại, thì không còn người nào dám chống cự.

Khi đó, Trấn Hải thành chắc chắn sụp đổ.

Trên người bọn hắn đều phát ra ánh sáng linh khí mãnh liệt.

Làm chủ nhân chính thức của tòa thành nhỏ này, mặc dù bọn hắn không có chức vị cao, nhưng mà bọn hắn là cường giả lục giai xuất thân từ môn phái lớn, nên trong tay bọn hắn đều có một kiện linh khí cực phẩm.

Lúc bọn hắn thúc dục toàn bộ uy năng của linh khí cực phẩm, ánh sáng linh khí cường đại này thậm chí còn làm cho ánh nắng mờ nhạt đi.

Có điều, thủ pháp của Ước Sắt vẫn to gan lớn mật, hắn mặc kệ uy hiếp của hai người này, thân hình nhoáng lên, tấm chắc lay động, ngạnh kháng lấy công kích của bọn Mục Cẩm.

Ở trên tấm chắn, đột nhiên phân ra hai mảnh giống như tấm chắn nhỏ, chúng nó di chuyển đến hai sườn Ước Sắt, mặc cho ánh sáng linh khí cường đại công kích vào, nó vẫn vững như thái sơn, bất di bất dịch.

Mặc dù hai mảnh tấm chắn lập tức tiêu tán đi, nhưng khoảng thời gian này đã đủ cho Ước Sắt thong thả lướt đi.

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên có chút giật mình, vừa thấy uy thế của người phóng tới, hắn lập tức biết rõ, thực lực người này không phải mình có thể chống đỡ. Cho dù hắn không tiếc bại lộ thân phận xuất ra toàn bộ thực lực, cũng không nhất định có thể ngăn cản được.

Đặc biệt cái tấm chắn trên tay hắn, quả thực đúng là một kiện bảo vật nghịch thiên.

Ngay cả Thần Ky tiễn bắn ở phạm vi gần cũng có thể dễ dàng ngăn cản, Trịnh Hạo Thiên không biết còn thủ đoạn nào có thể làm hắn bị thương.

Mắt thấy người này cường hoành tiến vào cao lâu, Trịnh Hạo Thiên quyết định cực nhanh, hai chân hắn cong lại, mạnh mẽ đạp lên Thần Ky nỏ, cả người mượn lực nhảy về phía sau chạy trốn.

Bang một tiếng, hắn đã đá văng cửa sổ ra, hóa thành một bóng đen chuồn xuống dưới.

Nếu mà ở lại đây, cũng là chịu bước vào tử lộ, còn nếu lập tức chạy đi…Trịnh Hạo Thiên tự tin có thể biến thân đại bàng, lúc đó chạy đi hẳn là không khó.

Nhưng đánh tiếc là, nếu mà chạy trốn đi, thì sẽ bỏ mặc toàn bộ cố gắng lúc trước, Ngư Nhân Tu mà Mục Cẩm đáp ứng cũng không lấy được.

Có điều, hai chân Trịnh Hạo Thiên chưa rơi xuống đất, đã nghe phong thanh trên đỉnh đầu ác liệt. Hắn liếc mắt nhìn thử, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán, ngư nhân này cư nhiên cũng quyết đoán bỏ qua mọi người ở cao lâu, lập tức đuổi về phía hắn.

Kiếm quang trên người Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, thân thể kề sát mặt đất nhanh như thiểm điện nhún người bỏ chạy.

Trong chớp mắt đó, hắn đã vận dụng Phù Quang Lược Ảnh đến cực hạn.

Đồng thời tim Trịnh Hạo Thiên cũng đập liên hồi, người vừa mới tiến vào cao lâu này, chưa chắc đã biết ai là tên đầu sỏ, mà mình đã chuồn đi, chẳng phải cho hắn đáp áp rồi sao. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Ước Sắt cười lạnh một tiếng, cả người di động giữa không trung, trực tiếp bay theo.

Ở trên mặt hắn, lộ ra một tia cười lạnh hung tàn, màn này trong mắt hắn như trò mèo đuổi chuột vậy.

Mục Cẩm, Trình Gia Chấn và đám người Vương Vũ hai mặt nhìn nhau, bọn họ dõi theo hai đạo thân ảnh di động phía xa, tâm tình không khỏi trăm mối cảm xúc.

Trình Gia Chấn thở dài một tiếng, thành thực nói: "Thật không hổ là đệ tử danh môn đại phái, thà chấp nhận một mình dụ chiến tướng ngư nhân rời đi, chứ không muốn người khác mang họa. Chỉ tiếc là…."

Trên mặt mọi người đều mang vẻ xấu hổ, trong lòng cực kỳ áy náy.

"Ầm….."

Thanh âm kinh thiên từ ngoài khơi vang lên, mọi người hoảng sợ quay đầu.

Trong biển, từng con quái vật lần nữa nhô đầu lên, chúng nó chậm rãi chỉnh tề tiến về phía thành tường.

-o0o-

Hết BooM Chiến Thiên 30 Chương Xin chân thành cảm ơn các MTQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.