Chiến Thiên

Chương 307: Hai kiện bảo khí



"Ca ca, huynh gọi muội ra làm gì?"

Một thanh âm tuyệt vời vang lên cạnh người Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên quay đầu trở lại, góc quay quá lớn làm cho hắn nghe được cả thanh âm xương cốt giòn vang của mình.

Trong hư không nổi lên một mảnh ba động rất nhỏ, nếu như không phải cẩn thận quan sát, căn bản không có khả năng phát hiện ra sự huyền bí này. Lúc mảnh ba động ngừng lại, thân ảnh tràn đầy mị lực của Trang Mạt Mạt nhất thời quỷ dị bước ra.

Tràng diện lần đầu gặp nhau, Trịnh Hạo Thiên cũng hơi hoảng sợ, nhưng mà sau khi hắn nhìn nhiều lần, thì cũng dần dần buông lỏng tâm tình.

Bởi vì nó đã tập thành thói quen, mà lực lượng thói quen, lại là một trong lực lượng cường đại nhất trong thiên hạ.

Ngay cả người có thủ đoạn nghịch thiên, tựa hồ cũng lưu lại những kỹ xảo tam lưu bình thường.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trịnh Hạo Thiên sải bước tiến lại, đi tới cạnh nàng. Nhưng mà, ngay lúc hắn vươn tay, muốn đụng vào nàng, cũng liền ngạnh kháng mà ngừng lại.

Giáo huấn lần trước tương đối khắc sâu, làm hắn suốt đời khó quên được.

"Hắc hắc, thì ra muội không có chuyện gì, huynh yên tâm rồi…." Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, có vẻ hơi lúng túng nói.

Khóe miệng Trang Mạt Mạt mỉm cười kiều mỵ, nói: "Ca ca, huynh cũng biết lấy muội làm bia đỡ đạn nha…."

Nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên càng ngượng ngùng, bất quá hắn biết, tâm tư của mình tuyệt đối không thể lừa gạt tiểu muội muội này.

Suy nghĩ kỹ lưỡng trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: " Trang Mạt Mạt, thật xin lỗi…" Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tựa hồ nghe thấy thanh âm thành khẩn trong lời xin lỗi của hắn, tia bất mãn trên mặt Trang Mạt Mạt cũng dần dần tản đi, nói: "Không có gì, nếu sau này có chuyện như vậy, huynh cứ gọi muội…."

Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên, cơ hồ tưởng tai mình nghe lầm.

Trang Mạt Mạt nói tiếp: "Muội ở Ôn Dưỡng Hồ rất vui vẻ, ở trong đó có thể tăng lực lượng muội lên, muội biết đây là vì huynh không ngừng cung cấp vào. Ca ca là người tốt, Mạt Mạt dĩ nhiên không thể để huynh bị khi dễ…."

Nhìn thấy bộ dạng như tiểu quỷ của nàng, cơ mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ động, cũng không biết nên cất tiếng cười hay không nữa.

Trang Mạt Mạt khẽ hừ một tiếng, tương đối không hài lòng với vẻ mặt hắn. Vung quả đấm nhỏ lên, Trang Mạt Mạt kiễng chân, đánh vào vai Trịnh Hạo Thiên một cái, nói: "Đừng quên, cung cấp đầy đủ phách lực cho muội đó…."

Dứt lời, thân hình nàng khẽ động một cái, rồi tiêu tán vô tung.

Cho dù Trịnh Hạo Thiên cẩn thận quan sát như thế nào, cũng không nhìn ra được chút dấu vết.

Tâm niệm khẽ chuyển, linh lực thăm dò vào trong Ôn Dưỡng Hồ, hắn rốt cuộc cũng yên lòng, Trang Mạt Mạt đã trở lại hồ lô, hơn nữa còn đang nhắm hai mắt lại, trên mặt mang một nụ cười ngọt ngào, tựa hồ như đang tiến vào trong giấc mộng tuyệt đẹp.

Đưa tay nhẹ nhàng rờ gò má nàng. Lòng Trịnh Hạo Thiên không khỏi hiện lên một cảm giác hoài niệm.

Chỉ chốc lát sau, thân thể của hắn đột nhiên rùng mình.

Hồi tưởng lại trận chiến cùng Ước Sắt hôm nay, tinh thần hắn rốt cuộc cũng tốt lên.

Trận chiến này tuyệt đối là trận giao chiến thảm thiết nhất mà hắn từng trải qua, nếu như không phải ở Trấn Hải thành lĩnh ngộ ra loại kiếm kỹ mới dung hợp ý chí cùng kiếm thuật vào trong Thần Ky tiễn, thì bây giờ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ba trăm con tiểu long thật ra cũng chưa phải chân chính dung hợp thành một thể.

Nếu mà hắn có thể làm được chuyện này, thì hắn sẽ chân chính tu luyện thành công kiếm thuật.

Mà trên thực tế, lúc này hắn chỉ có thể làm cho hai đạo kiếm quang cùng dung hợp lại làm một, cho dù thêm một đạo cũng không dung hợp được, càng không cần nói đến những con tiểu long do ánh sáng bảo khí hóa thành kia.

Cho nên, ba trăm con tiểu long dung hợp thật ra chỉ là hiện tượng tạm thời, bọn nó công kích địch nhân xong, sẽ giống như Thần Ky tiễn tự động bạo liệt, uy năng khổng lồ trong nháy mắt hoàn toàn phóng ra, tạo thành một đoàn quang huy mỹ lệ.

Mà khi bọn nó bạo liệt xong, sẽ hoàn toàn tiêu tán, không giống như những con tiểu long khác, có thể tiến hành công kích tuần hoàn vô số lần.

Đây là hắn dựa theo Thần Ky tiễn mà áp dụng vào, bởi vì nguyên nhân nào đó mà hắn dung nhập được ý chí cùng tín niệm nên mới sáng tạo ra kiếm kỹ này.

Dung nhập ý chí và tín niệm vào bên trong kiếm kỹ, phương thức này đã vượt xa cực hạn mà linh khí sư có thể đạt được, nhưng mà, dưới sự trợ giúp của lực lượng quang ám, lại làm hắn có thể dễ dàng tu luyện thành công.

Mà đáng thương cho chiến tướng ngư nhân Ước Sắt, lại trở thành vật hy sinh cho kiếm kỹ thiên hạ đệ nhất này.

Đương nhiên, trừ môn tuyệt kỹ này ra, công lao của Trang Mạt Mạt cũng không nhỏ.

Vừa nghĩ tới biểu hiện lúc nãy của Ước Sắt, Trịnh Hạo Thiên lại buồn cười, đúng là may mắn thật.

Nếu như lúc đó chỉ thoáng nhìn, Ước Sắt có lẽ sẽ bị thân thể tràn đầy mị lực của Trang Mạt Mạt hấp dẫn, nhưng tuyệt đối không trở nên ngơ ngẫn như thế.

Nhưng mà lúc đó Ước Sắt lại chăm chú quan sát, tập trung đến cực hạn, cho nên mới hoàn toàn bị Trang Mạt Mạt mị hoặc, cuối cùng kết quả là vong mạng.

Có thể nói, ngay lúc đang say sưa chiến đấu, để cho Trang Mạt Mạt đột nhiên xuất hiện lại có hiệu quả phi thường.

Hắn lắc đầu, thân hình chuyển động, đã đi tới trước thi thể của Ước Sắt.

Chỉ trong chốc lát, hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ sáng lên.

Độ giàu có trên người Ước Sắt vượt xa tưởng tượng của hắn. Ở trên người Ước Sắt, thậm chí có hơn mười kiện linh khí cấp bậc khác nhau. Mà ngoại trừ linh khí cùng một số chiến giáp có giá trị không rẻ, vẫn còn hai kiện bảo khí.

Một kiện chính là tấm chắn thần kỳ Hải Vương thuẫn, tấm chắn này cũng không biết do vật gì luyện chế thành, mà khí phách bên trong cũng có hình dạng tấm chắn, chỉ cần sử dụng chân khí hoặc linh lực điều khiển, liền có thể hiện ra.

Trình độ khí phách bền bỉ không kém bảo khí chút nào, hơn nữa làm cho Trịnh Hạo Thiên càng vui mừng chính là, thông qua sự câu thông cùng khí phách, làm cho Trịnh Hạo Thiên hiểu được, nếu mà hắn có đầy đủ chân khí và linh lực, thì thậm chí có thể làm cho khí phách phân hóa ra nhiều tấm chắn nữa, cho dù là nước cũng không chảy lọt vào.

Đương nhiên, muốn đạt tới bước này cũng không dễ dàng, ngay cả cường giả thất giai ngư nhân Ước Sắt cũng chỉ có thể tạo ra hai tấm chắn nhỏ mà thôi, còn Trịnh Hạo Thiên cho dù dùng hết toàn lực, tối đa cũng chỉ có thể tạo ra một tấm chắn.

Bất qua, điều khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy tiếc nuối nhất, là trên tấm chắn này lại có khí tức cường đại, thậm chí đã đạt tới trình độ linh khí cực phẩm.

So với Thương Long Thiện Trượng, uy năng có lẽ còn muốn cao hơn một bậc, nhưng mà khí phách cao như vậy, Trịnh Hạo Thiên cũng ăn không tiêu.

Trên người Ước Sắt còn có một kiện bảo khí cũng làm cho Trịnh Hạo Thiên không khỏi vui mừng.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân chân chính, tại sao lúc mình biến thân chim đại bàng rồi, vẫn như cũ không cách nào thoát khỏi đối phương.

Lúc trước ở bên trong Luyện Yêu động, Trịnh Hạo Thiên hóa thành chim đại bàng toàn lực phi hành, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung bỏ lại trưởng lão Kim Quang động Tiết Kiền Côn phía sau.

Vị Tiết Kiền Côn này cũng giống Ước Sắt, đều là cường giả thất giai, hơn nữa còn là một luyện yêu vũ giả loại quan cầm, mà không cách nào so với tốc độ của chim đại bàng.

Nhưng mà Ước Sắt một tên chiến tướng ngư nhân, lại có thể miễn cưỡng đuổi theo Trịnh Hạo Thiên, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.

Bất quá, khi thấy được kiện bảo khí nho nhỏ trong bảo khố, rồi câu thông với nó, Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Bảo khí này tên là Vi Độn Thiên Chu, là một bảo khí cực phẩm.

Nó cũng không sở trưởng về tấn công hay phòng ngự, thậm chí còn không bằng cả bảo khí hạ phẩm.

Nhưng mà, tốc độ nó nhanh cực kỳ, cho dù không bằng với chim đại bàng, nhưng tuyệt đối không xê xích bao nhiêu, hơn nữa trọng yếu chính là, điều khiển nó tiến hành phi hành thuật, cũng không tiêu hao quá nhiều lực.

Bảo bối kỳ lạ như vậy, tuyệt đối là bảo vật muốn chạy trốn hay đuổi theo địch nhân cũng hữu dụng nhất, giá trị thật to lớn, không dưới bảo khí cực phẩm Hải Vương thuẫn kia.

Sau khi lục soát sạch sẽ những thứ này, Trịnh Hạo Thiên cũng phải cười khanh khách.

Trên tay Ước Sắt cư nhiên có hai kiện bảo bối vừa để phòng ngự vừa để chạy trốn, cho dù không phải là thần binh, nhưng cũng làm người ta trăm mối cảm xúc.

Có điều, Trịnh Hạo Thiên lại không biết, trong biển rộng mênh mông vô tận, mỗi thành viên trong vương tộc ngư nhân đều vô cùng tôn quý.

Vì đảm bảo cho an toàn của bọn họ, tộc sẽ trang bị những bảo khí có tính chất phòng ngự hay bay lượn tốt nhất cho thành viên trong tộc.

Về phần thần binh có tính công kích, mặc dù cũng có, nhưng trừ phi thành viên trong vương tộc đạt tới cảnh giới linh thể, nếu không cũng không thể được phân phối cho thần binh công kích.

Chẳng qua, khi Ước Sắt đuổi theo Trịnh Hạo Thiên, cũng không biết lại cấp tiện nghi cho Trịnh Hạo Thiên như vậy.

Kiểm lại vật phẩm một chút, Trịnh Hạo Thiên hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn đến hai khúc thân thể trên mặt đất, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc cầm một thanh chủy thủ, rồi lấy nội đan trong người Ước Sắt ra.

Ngư nhân, ở trong mắt nhân loại, thật ra cũng không khác yêu thú trên biển bao nhiêu.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên đã lấy nội đan ra, còn có Ngư Nhân Tu của Ước Sắt cũng rơi vào trong tay hắn. Cuối cùng, hắn nhét nửa đoạn đuôi vào trong túi không gian, bỏ đi thân thể nửa phần trên.

Ánh mắt nhìn chung quanh một hồi, Trịnh Hạo Thiên mới đạp lên một cái, giống như tự nhủ: "Cái tên đáng chết, muốn công thành sao, lão tử sẽ không để nguyện vọng của các ngươi thành đâu…."

Lúc nãy bị Ước Sắt truy sát, tâm tình hắn thật sự oán giận khó trôi.

Mặc dù lúc này Ước Sắt đã chết, nhưng nếu nói Trịnh Hạo Thiên đã hết giận thì thuần túy là gạt người.

Nếu ngư nhân muốn tiến công Trấn Hải thành, thì hắn tất nhiên không đáp ứng.

Thân hình lay động, lần nữa bay lên, hóa thành cự thú chim đại bàng, hai cánh vỗ mạnh, nhất thời bay về hướng Trấn Hải thành phía xa xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.