Chiến Thiên

Chương 315: Hậu quả



Ánh nắng chiều chiếu xuống khắp nơi, chân trời phía tây ảm đạm một màu hồng tím. Màu sắc nay thay đổi liên tục, lúc thì hoa râm, lúc thì ngân bạch, lúc lại hoàng kim.

Trên đầu thành, cũng bị ánh nắng chiều nhàn nhạt bao phủ.

Bất quá, hưng phấn lúc nãy đều trở thành đau thương.

Lần này thủ vệ thành, mặc dù cuối cùng vẫn đạt được thắng lợi, bảo vệ được gia viên bọn họ. Nhưng mà, vì kết quả này, bọn họ cũng phải trá giá rất lớn. Từ những thi thể lốm đốm trên tòa thành có thể thấy được số lượng ra sao.

Trịnh Hạo Thiên rời khỏi Thần Ky nỏ, liếc mắt có chút tiếc nuối nhìn đống Thần Ky tiễn không đến trăm mũi kia. Bỏ lỡ dịp hôm nay, nếu muốn tìm cơ hội có thể tự do bắn ra Thần Ky tiễn, chỉ sợ là tương đối khó khăn rồi.

Bất quá, ánh mắt của hắn cũng chỉ lướt qua, tâm tư vẫn giấu trong lòng. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Bóng người chợt lóe, Hổ Phách Thiên lần nữa sải bước tới tháp lâu. Có lẽ bởi vì mới vừa đại triển thần uy bức lui hải tộc, nên lúc này trên người hắn vẫn phóng thích cỗ áp lực mênh mông. Ngay cả bọn người Trịnh Hạo Thiên cũng có chút chịu không nổi.

Thấy được sắc mặt mấy người bọn họ, Hổ Phách Thiên cũng hơi buồn cười, khí tức nồng đậm trên người hắn từ từ thu liễm, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Gật đầu về phía mọi người, Hổ Phách Thiên cất giọng nói: "Các vị, xin lỗi, Hổ mỗ vốn là bế quan tu luyện, sau khi nghe thấy tin tức liền vội vàng phá quan trở về, cho nên khí tức có chút nhiễu loạn, chưa thể không chế hoàn toàn."

Mọi người lúc này mới hiểu ra, không trách được hắn vừa mới triển lộ thực lực, lại còn để khí tức uy áp tràn ra ngoài.

Sắc mặt Mục Cẩm đại biến, nói: "Đại ca, huynh thành công chứ?"

Hổ Phách Thiên thản nhiên cười nói: "Còn chưa được." Thanh âm hắn mang theo một tia tiếc nuối: "Cảnh giới linh thể không phải dễ dàng đột phá như vậy, ta còn kém một bước cuối cùng này."

Lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ động, nghe hai người bọn họ nói chuyện, hắn nhất thời biết được cảnh giới tu vi đối phương.

Thập giai, hắn cư nhiên giống như cường giả đại danh đỉnh đỉnh Nhân Băng Oánh.

Sắc mặt Mục Cẩm nhất thời trở nên có chút mất tự nhiên, hắn thõng mắt xuống, nói: "Đại ca, cũng là đệ vô dụng, nếu mà đệ có thể bảo vệ tòa thành, không làm huynh quan tâm, có lẽ huynh có thể thành công rồi."

Hổ Phách Thiên trừng mắt, nói: "Nói nhảm." Hắn đưa bàn tay to ra, nặng nề vỗ lên đầu vai Mục Cẩm, nói: "Đột phá linh thể mặc dù không dễ, nhưng mà chỉ là không dễ thôi, đây bất quá là cánh cửa tu hành võ đạo, Hổ Phách Thiên ta sớm muộn cũng sẽ vượt qua nó."

Tất cả mọi người trên tháp lâu đều chắc lưỡi, thậm chí hàm răng có chút đau nhói.

Linh thể đó, đây là cảnh giới mơ ước của tất cả tu luyện giả. Cho dù là bực nổi dang như Nhân Băng Oánh đệ tử thiên tài xuất thân từ trong đại phái, cũng vì mục tiêu này mà cố gắng tu hành, thậm chí còn phải nhờ hoàn cảnh đặc thù bên trong ngọn Phi Thiên Chủ Phong trợ giúp để tiến hành đột phá.

Cho dù là vật, nàng cũng không dám nói nhất định thành công.

Nhưng mà, Hổ Phách Thiên tự tin như thế, hơn nữa nghe khẩu khí hắn tựa hồ cũng không phải vì muốn an ủi Mục Cẩm, mà là có sự tin tưởng mãnh liệt.

Nhân vật như thế, ngay cả dõi mắt cả Đại Linh giới, cũng tuyệt đối là phượng mao lân giác, cực kỳ khó gặp.

Hai mắt Mục Cẩm tỏa sáng, hắn trịnh trọng gật đầu nói: "Đệ tin đại ca."

Hổ Phách Thiên nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Nếu ngươi tin ta, vật lúc hải tộc bắt đầu tụ tập nên sai người cho ta biết liền mới dùng."

Sắc mặt Mục Cẩm có chút hồng lên, nói: "Đại ca, đệ tưởng bằng vào thực lực của mình, đã có thể bảo vệ cho tòa thành."

Hổ Phách Thiên than nhẹ một tiếng, hắn tuy hào khí ngập trời, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho hắn là người lỗ mãng, ngược lại tâm tư hắn có chút linh xảo, sao không biết rõ ý nghĩ thật sự của Mục Cẩm chứ.

"Mục đệ, ta biết ngươi muốn để ta yên tâm đột phá cực hạn, nhanh chóng bước vào cảnh giới linh thể. Nhưng mà ngươi đừng quên, Trấn Hải thành là nhà của chúng ta."

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên.

Nhà…..

Một chữ này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, giờ phút này, hắn vô cùng nhớ đến Đại Lâm thôn và phụ thân mình.

Hắn sinh ra ở nơi nào, hơn nữa thời thơ ấu trưởng thành ở đâu. Chỗ đó, đã trở thành trí nhớ vĩnh viễn không cách nào xóa đi trong lòng hắn.

Lúc hắn tới Đại Linh giới, vẫn như cũ không cách nào quên đi gia viên yên ấm kia. Ta không thể để cho ngươi thất vọng mà.

Hổ Phách Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chính người cũng đã nói, gia viên còn có thể gầy dựng lại, nhưng người đã mất rồi, cho dù ta có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể phục sinh lại." Hắn dừng lại một chút, nói: "Lần này ta rất bất mãn với đệ, cũng không phải bởi vì đệ không phái người tìm ta, cũng không phải vì đệ không cách nào bảo vệ gia viên, mà bởi vì đệ không nỡ buông bỏ nó….

Bọn người Trịnh Hạo Thiên có chút hiểu được.

Nhưng mà, Mục Cẩm chần chờ trong chốc lát, đột nhiên nói: "Đại ca, huynh có thể nói cho ta biết, nếu mà dễ dàng tạo lại, huynh có thể chịu bỏ sao?"

Hổ Phách Thiên sửng sốt một chút, hắn trầm ngâm hồi lâu, rốt cục cũng cười khổ một tiếng, nói: "Ta…không biết nữa…"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, giờ mới hiểu được hắn mở miệng nói người, nhưng nếu gặp phải chuyện như vậy, hắn có thể tiêu sái bỏ đi hay không còn lại chuyện khác.

Bỏ đi hay là không bỏ, lựa chọn này thật sự khó khăn, chỉ sợ ngay cả cường giả thập giai như hắn cũng không ngoại lệ.

Trịnh Hạo Thiên tứ hỏi lòng mình, nếu mà Hùng Lang sơn sắp gặp đại họa lâm đầu, thì mình sẽ lựa chọn gì.

Là bỏ chạy, hay là tử thủ tới cùng?

Song, hắn suy tư hồi lâu cũng đồng dạng không có đáp án.

Loại vấn đề này chỉ bằng vào tưởng tượng thì không cách nào giải quyết, trừ phi là chính mình sở nghiệm, nếu không ai cũng không biết mình lựa chọn ra sao. Bất quá, Trịnh Hạo Thiên thà rằng vĩnh viễn cũng không gặp phải tình huống như vậy.

Mục Cẩm nhìn về phương xa, trên biển rộng mênh mông, trừ thi thể động vật biển ra, cũng không còn đại quân hải tộc còn sống. Hắn thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, chúng ta không thể tiêu diệt hoàn toàn những hải tộc đáng chết này…."

Hắn tuy không dám trực tiếp chỉ trích Hổ Phách Thiên, nhưng trong lòng vẫn khó tránh có chút oán giận.

Dù sao, trải qua trận đại chiến này, nhân loại Trấn Hải thành đã kết cừu hận khó giải với hải tộc, chỉ cần có thể còn một hơi thở, Mục Cẩm tuyệt đối sẽ không để hải tộc rời đi.

Khóe miệng Hổ Phách Thiên khẽ giật, khuôn mặt tràn đầy hào khí nổi lên một tia bất đắc dĩ hiếm thấy.

"Mục đệ, có một số việc ngươi không biết đâu." Hổ Phách Thiên than nhẹ một tiếng, hắn tựa hồ cũng có ẩn tình khó nói.

Mọi người đều không hẹn mà cũng nghĩ tới lời nói của hắn cùng hải tộc, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhân loại và ngư nhân có ước định gì?

Hổ Phách Thiên đột nhiên thay đổi, nói: "Vương Vũ huynh, lần này Trấn Hải thành gặp nạn, nhờ có huynh xuất thủ tương trợ, đa tạ."

Sắc mặt Vương Vũ khẽ biến, vội vàng nói: "Hổ bang chủ quá khen rồi, tại hạ tuy không phải là cư dân Trấn Hải thành, nhưng sống cách đây không quá mấy trăm dặm, tới đây tận lực cũng là chuyện nên làm."

Hổ Phách Thiên khẽ mỉm cười, hắn từ trong túi không gian lấy ra mấy đồ vật, dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, nhất thời rơi vào trên tay Vương Vũ cùng hai linh khí sư khác.

Trên mặt bọn họ đều toát ra tia vui mừng, rõ ràng là vật phẩm mà họ chờ mong.

Nhìn Hổ Phách Thiên mỉm cười, Vương Vũ lập tức hiểu ý tứ hắn, vội vàng nói: "Hổ bang chủ, tại hạ còn có chút việc cần xử lý gấp, xin cáo lui trước."

Hai linh khí sư khác cũng như từ mộng bừng tỉnh, cước bộ đuổi theo Vương Vũ.

Hổ Phách Thiên quay đầu, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, yên lặng nhìn Trương Đào.

Trên trán vị hộ pháp tổng đường Hắc Sam Môn này chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt cười khổ.

"Trương huynh, lúc Trấn Hải thành gặp nguy, nếu quý môn hạ lệnh rời khỏi bôn thành, thì xin mau rời đi đi." Hổ Phách Thiên chậm rãi nói.

Sắc mặt Trương Đào khẽ biến, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Hổ bang chủ, chuyện này cũng không phải tại hạ có thể làm chủ."

"Ta biết ngươi không cách nào làm chủ, vậy xin người trở về quý môn chủ, để hắn làm chủ." Hổ Phách Thiên lạnh nhạt nói.

Trương Đào do dự mãi, rốt cuộc cũng không dám đính chính, ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.

Hổ Phách Thiên cũng đã nói như vậy, nếu hắn phân mình nữa sẽ làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Sắc mặt Trình Gia Chấn xám xịt, lưu luyến nhìn nội thành, xoay người muốn đi.

"Trình huynh, Trình gia ngươi vĩnh viễn là hảo bằng hữu của Liệt Hổ Chúng." Thanh âm Hổ Phách Thiên đúng lúc vang lên.

Cước bộ Trình Gia Chấn chững lại, nhìn hắn thật sâu, nói: "Đa tạ." Dứt lời, hắn xoay người, mặc dù bóng dáng tiêu điều, nhưng vẫn có ý định rời đi.

Đây là lựa chọn, nếu hắn lựa chọn Hắc Sam Môn, thì không thể ở lại Trấn Hải thành.

Không chỉ có hắn như vậy, ngay cả tất cả môn nhân Hắc Sam Môn cũng như vậy.

Mục Cẩm muốn nói lại thôi, rốt cục than nhẹ một tiếng: "Đại ca, huynh còn không đột phá linh thể, chúng ta đắc tội Hắc Sam Môn như vậy, chỉ sợ là không thỏa đáng."

Hổ Phách Thiên định liệu trước cười một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm, nhanh thì nửa năm, lâu thì một năm, ta nhất định có thể đột phá cực hạn. Hắc hắc, Hắc Sam Môn khẳng định cũng cảm ứng được rồi, cho nên bọn họ mới làm ra quyết định triệt binh. Nếu như không để cho ngư nhân tiến công nữa, bọn họ cũng không chịu ngồi yên."

Lúc này Mục Cẩm mới chợt hiểu, tâm trạng kích động không thôi.

Trấn Hải thành, Liệt Hổ Chúng, rốt cục đã sinh ra một vi cường giả linh thể chân chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.