Chiến Thiên

Chương 323: Phù triện bạo liệt



Dưới sự hướng dẫn của Ky Quan thú, Trịnh Hạo Thiên quen thuộc đi vào nội sảnh.

Lỗ đại sư vẫn như cũ ngồi trên ghế dựa rộng rãi, hắn liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, đôi môi nhẹ giật giật, cũng không biết đang nói thầm cái gì.

Chậm rãi đứng lên, Lỗ đại sư nói: "Ngươi tới đây."

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, vội vàng nói: "Vâng, Lỗ đại sư, vãn bối tuân lệnh…"

Trong lòng hắn âm thầm kỳ quái, đã gặp Lỗ đại sư cũng có mấy lần, mỗi lần vị lão nhân này đều lạnh lùng với hắn, mặc dù không đến nổi nhìn như không thấy, nhưng đứng dậy chào đón còn chủ động mời, lại là lần đầu tiên.

Lỗ đại sư nhìn hắn thật sâu, sau đó từ trên bàn cầm lên một hộp ngọc. Hắn tự tay nhẹ nhàng đóng nắp hộp trơn nhẵn lại, vẻ mặt tựa hồ mang theo một tia thần sắc không nỡ.

"Cầm lấy đi…"

Lỗ đại sư vung tay lên, ném hộp ngọc tới.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay bắt lấy, đã nắm chặt hộp ngọc trong tay, trong lòng mừng thầm, bởi vì từ thần sắc của Lỗ đại sư mà đoán, thì hộp ngọc này chứa đừng tuyệt đối không phải vật phàm.

Nhẹ nhàng mở ra, Trịnh Hạo Thiên không khỏi giật mình.

Một màu đen tuyền, linh bút không chút hấp dẫn nằm ở trong hộp ngọc. Nếu mà từ bền ngoài nhìn thử, thì màu sắc cùng hoa văn linh bút này thậm chí còn thua xa linh bút mà Trịnh Hạo Thiên mua với giá năm mươi linh thạch.

Bất quá Trịnh Hạo Thiên cũng biết, Lỗ đại sư tuyệt đối không lấy ra một thứ bỏ đi đưa hắn, làm danh tiếng của mình bị bại hoại.

Đưa tay, nhẹ nhàng cầm cây bút, vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên kính trọng cùng trân quý lấy cây linh bút đen tuyền này ra.

Lỗ đại sư vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt hắn, lúc này mới chậm rãi gật đầu, tương đối hài lòng với thái độ hắn.

Trịnh Hạo Thiên cầm cây bút, nhất thời đưa một cỗ linh lực tinh túy vào. Sau một khắc, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Khi hắn đưa linh lực vào cây linh bút này, cây bút liền phóng ra hào quang u ám, mặc dù cỗ ánh sáng này không mãnh liệt, nhưng mà lấy nhãn lực của Trịnh Hạo Thiên, lại có thể nhìn ra rõ ràng. Hơn nữa khí hắn cảm ứng thử, hào quang này cũng không tiêu tán, ngược lại tạo thành một đạo luân hồi.

Đúng vậy, bản thân linh bút có cấu tạo tương đối kỳ lạ, nó giống như một vòng luân hồi khổng lồ, tất cả lực lượng đều vận chuyển luân hồi trong đó, làm cho Trịnh Hạo Thiên cực kỳ dễ dàng cảm ứng được.

Lỗ đại sư cao giọng: "Cây linh bút này là một trong linh bút tốt nhất mà lão phu tạo ra, cán bút làm bằng Thông Thiên Mộc, bên ngoài có khắc trận đồ tinh xảo, về phần ngọn bút chính là Ngư Nhân Tư của chiến tướng ngư nhân thập giai cùng Nhãn Mi của Kim Cương Cự Viên tạo thành…"

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên nhảy dựng lên, những tài liệu này trân quý vượt xa trong tưởng tượng hắn.

Bây giờ, một chút oán khí trong lòng hắn cũng đã biến mất sạch sẽ.

Lỗ đại sư nhẹ nhàng vung tay lên, nói: "Tên cây linh bút này là Ngưng Tâm bút, ngưng tụ kết tinh tâm huyết của lão phu, hy vọng rơi vào tay ngươi, sẽ không bị bôi nhọ…"

Trịnh Hạo Thiên khom người thật sâu, nói: "Ngài yên tâm, vãn bối nhất định không phụ kỳ vọng của ngài…"

Lỗ đại sư gật đầu, xoay người tiến vào trong.

Trịnh Hạo Thiên đang do dự có nên nói lời cảm tạ hay không, thì Ky Quan nhân bên người hắn đã ra dấu tiễn khách.

Khẽ lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên trở về đình viện Bạch Thảo Phong, hắn nói một chút với Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương, liền một mình tiến vào thạch thất bắt đầu bế quan.

Ở bên trong thạch thất, hắn mở một tấm Không Bạch phù triện tứ giai ra.

Phù triện tứ giai mặc dù cũng không phải hắn lần đầu luyện chế, nhưng mà sử dụng Ngưng Tâm bút này lại là lần đầu.

Lấy một khối linh thạch ra, đặt trên Ngưng Tâm bút, môt cỗ linh lực đột nhiên bắn ra, làm khối linh thạch trôi lơ lửng giữa không trung.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm bội phục, linh bút trước kia mặc dù cũng có thể dẫn linh lực đi, nhưng cần dựa vào ý niệm điều khiển. Mà Ngưng Tâm bút này chỉ cần phía trên có linh thạch lập tức có thể tự động kích hoạt năng lực đặc thù, miễn cho linh khí sư bị phân tâm.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên lập tức dứt bỏ hoàn toàn tạp niệm. Linh lực hắn trong nháy mắt đã tập trung vào linh bút, khí xoáy tụ bên trong não vực lại hiện ra tám cái Ấn Kỳ phù triện bất động.

Những ấn ký phù triện này mỗi tấm đều dễ dàng nhận biết, quét thần niệm qua mỗi tấm phù triện, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng quyết định.

Tịnh Tẩy phù triện hệ Hắc Ám.

Mặc dù đạo phù triện này ở phù triện Hắc Ám là phù triện nhất giai, nhưng đồng thời phù triện này cũng có thực dụng lớn nhất.

Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất luyện chế ra một số phù triện đi đổi linh bảo điểm sổ, thì luyện chế Tịnh Tẩy phù triện là lựa chọn đúng nhất.

Vân Thải Diệp từng nói qua, cho dù hắn có luyện chế bao nhiêu Tịnh Tẩy phù triện, thì Vạn Bảo Hiên cũng sẽ thu lấy toàn bộ.

Trên thế giới này, số lượng luyện yêu vũ giả thật sự rất nhiều, căn bản không có người nào có thể thống kê ra hết. Hơn nữa, nghe nói thế lực trong Vạn Bảo Hiên thậm chí còn khuếch trương đến các khu vực nhân loại khác trên đại lực.

Cho nên, Tịnh Tẩy phù triện loại bảo vật này vĩnh viễn sẽ không mất nguồn tiêu thụ.

Khi hắn đã quyết định rồi, ấn ký Tịnh Tẩy phù triện nhất thời càng rõ ràng lên, còn ấn ký mấy tấm phù triện khác liền tương đối ảm đạm lại, hơn nữa còn ẩn vào bên trong khí xoáy tụ.

Trịnh Hạo Thiên cầm linh bút trong tay, nhẹ nhàng điểm xuống.

Khi đầu ngọn bút tiếp xúc đến Không Bạch phù tiện, vô số linh lực nhất thời dọc theo Ngưng Tâm bút cuồn cuộn đổ xuống, tuyệt đại da số linh lực đều lấy một phương thức đặc biệt lưu lại trên phù triện, hơn nữa còn bị lực lượng kỳ lạ nào đó trói buộc lại, trở thành một phần không thể thiếu của phù triện. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mà một số linh lực cũng đang phiêu đãng luân hồi trong linh bút đặc thù này.

Bọn nó tựa hồ muốn trùng kích vào thân thể Trịnh Hạo Thiên, nhưng mà, dưới ước thúc của lực lượng ấn ký, cùng với trói buộc luân hồi trong linh bút, bọn nó cũng không thành công.

Lòng Trịnh Hạo Thiên kịch liệt dao động, nếu như lúc này không phải bằng vào linh bút tiến hành luyện chế phù triện như thế, thì hắn thậm chí cũng bởi vì thất thủ mà làm cho phù triện này trở thành phế vật rồi.

Cây Ngưng Tâm bút này, lại có thể chống đỡ được linh lực trùng kích vào bản thân ngọc phù sư, đúng là năng lực nghịch thiên.

Mặc dù cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu lực lượng này, nhưng cho dù là vậy, đây cũng là năng lực ngoài sức tưởng tượng.

Không trách được ngay cả người có địa vị như Lỗ đại sư, ở thời khắc giao linh bút cho hắn, cũng có chút không nhịn nổi.

Trong lòng hắn kinh hỉ, có thể đạt được bảo bối như vậy, tự nhiên là chuyện mừng đến điên cuồng rồi. Chẳng qua là, nhân tình này thật sự quá lớn, làm cho hắn có chút thấp thỏm bất an.

Lỗ đại sư làm như vậy, đến tột cùng là có dụng ý gì?

Lòng hắn suy tư, nhưng tay vẫn không ngừng, linh bút trong nháy mắt đã hoàn thành nét khắc.

Hiện tại là lúc phải thu bút lại, nhưng mà lúc này, Trịnh Hạo Thiên vẫn suy nghĩ mông lung. Từ trong nghi hoặc tỉnh ngộ lại, liền kinh ngạc, mình cư nhiên vẫn điều khiển linh bút khắc lên phù triện nữa.

Linh lực từ đầu ngọn bút cuồn cuộn không ngừng truyền đến. So với lộ tuyến lúc trước không khác một tia.

Hô hấp của Trịnh Hạo Thiên vào giờ phút này cơ hồ muốn dừng lại.

Mặc dù động tác trên tay hắn có chút cố cầm cự, nhưng vẫn không có sai sót nào. Có điều, lòng hắn đang gặp phải cơn sóng khổng lồ cấp độ mười hai đánh vào.

Chuyện này….

Cư nhiên có thể được sao?

Từng giọt từng giọt linh lực xông vào trong phù triện, tầng linh lực sau cũng không xung đột với tầng trước, mà tạo thành trạng thái chồng chất ổn định.

Không những như thế, trên tấm phù triện đã bành trướng ra khí tức vượt qua cực hạn tứ giai, đạt tới tầng cao hơn.

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên mừng như điên, nếu mà hắn thật sự có thể đủ luyện chế phù triện cao hơn, chẳng phải sẽ bán được linh bảo điểm sổ càng nhiều sao.

Hít một hơi khí lạnh thật sâu, đôi mắt kích động từ từ bình tĩnh lại.

Nhiều lần giao chiến sinh tử đã rèn luyện cho Trịnh Hạo Thiên sự bình tĩnh chững chạc.

Chậm rãi, Ngưng Tâm bút cuối cùng cũng hạ xuống, nét khắc cuối cùng đã hoàn tất.

Song, ngay thời khắc này, tấm phù triện lại hơi giật lên, giống như có bàn tay vô hình nhẹ nhàng sờ lên nó.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, hắn phản ứng cực nhanh, thân hình tận lực lui ra xa.

Sau đó, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cả tấm phù triện nhất thời hoàn toàn bạo liệt, hơn nữa còn nổ cả bàn đá thành bột phấn.

Tấm Tịnh Tẩy phù triện hệ Hắc Ám này cư nhiên ngay trong thời khắc sắp hoàn thành lại bạo liệt ra.

Hoàn hảo là Trịnh Hạo Thiên phản ứng cực nhanh, nếu mà chậm một bước, thì mặc dù không đến nỗi trí mạng, nhưng cũng khó tránh khỏi bị một chút thương tích nhỏ.

Cửa phòng bị người đẩy ra, Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương đồng thời vọt vào.

Trên mặt hai người bọn họ đều không che dấu được sự kinh hoàng, Trịnh Hạo Thiên đang bế quan, bên trong lại đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh. Cho dù có ngu ngốc cũng biết, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Trong phòng là một mảnh lộn xộn, nhưng lúc ánh mắt hai người bọn họ nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên không chút tổn hại, liền không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào tấm phù triện bạo liệt kia, trong lòng chuyển động vô số ý niệm trong đầu hiện lên.

Trong mắt hắn đã không còn tất cả, cho dù hai người bọn Vương Vũ phá cửa vọt vào cũng không khiến hắn phân tâm chút nào.

Phù triện này tại sao bị hư?

Ngay thời khắc cuối cùng, hắn căn bản không nghĩ tới hậu quả này.

Trước mắt hiện lên hình ảnh quen thuộc lúc nãy, nhất cử nhất động giống như được chiếu lại lần nữa.

Đột nhiên, đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng rỡ, hắn quay đầu nhìn lại phù triện vỡ vụn trên mặt đất, rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn cất tiếng cười dài, nói: "Hiểu rồi, thì ra là vậy…."

Dứt lời, hắn tự tay vỗ một cái, trong nháy mắt dùng phương pháp Phù Quang Lược Ảnh rồi như kiếm quang phóng đi.

Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương hai mặt nhìn nhau, im lặng thật lâu….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.