Chiến Thiên

Chương 340: Thôn xóm viên nhân



Quang mang kịch liệt lóe lên trong hư không, khi toàn bộ tất cả tiêu tán đi, ba người Trịnh Hạo Thiên đột ngột xuất hiện ở trên mảnh đất trống.

"Ngao….."

Một tiếng kêu thê lương vang lên, hơn mười công kích bất đồng cơ hồ đồng thời phóng tới ba người bọn họ.

Lúc quang mang quanh ba người Trịnh Hạo Thiên chưa tiêu tán, bọn họ cũng đã nhìn thấy bên ngoài mơ hồ có bóng người, trong lòng ba người biết không ổn, cơ hồ đồng thời phóng linh khí phòng ngự của mình ra.

Trong nháy mắt, ba tấm chắn nhất thời bay lên, mà bọn người bọn họ cũng tạo thành thế chân hạc, bất luận công kích đến từ phương hướng nào, cũng không làm cho bọn họ cảm thấy luống cuống tay chân.

Không những như thế, trên người bọn họ còn dâng lên linh khí chi quang kỳ dị, thủ vệ thân thể bọn họ chật như nêm cối.

Đây chính là chỗ tốt nhất khi đi theo Trịnh Hạo Thiên, cho dù là Vương Vũ hay là Hoắc Khánh Cương kia, trang bị trên người bọn họ đều được đề cao vượt xa trước kia.

Mà dựa vào số trang bị này mà bọn hắn cũng có đảm lượng cùng đi Tiểu Linh giới của Kim Cương tộc, kiến công lập nghiệp.

"Oanh…oanh…"

Liên tiếp những tiếng nổ vang lên lên quanh người ba người bọn họ.

Vừa mới truyền tống ra liền bị phục kích đúng là khiến người ta phải hoảng sợ, nhưng mà lúc những công kích này đánh tới tầng linh khí phòng ngự của bọn họ, ba người bọn họ liền không nhịn được quay đầu nhìn nhau, có chút không hiểu.

Số lượng công kích mặc dù không ít, nhưng mà trừ năm đạo yêu lực công kích ra, những công kích còn lại cũng toàn là một ít đá nhỏ cùng khối sắt quăng tới thôi. Tuy những người ném chúng đều có vài phần khí lực, nhưng nếu mà chỉ bằng vào những thứ đồng nát này mà muốn phá linh khí phòng ngự thì đúng là si tâm vọng tưởng.

Ánh mắt ba người quét về bốn phía, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Khi bọn hắn nhìn quanh mấy chục con viên nhân ở quanh mình nhảy dựng lên thét chói tai, ở trong số viên nhân đó có chừng năm con trên người dao động năng lượng, về phần trên người viên nhân còn lại đều không có dao động linh lực gì.

Mà cho dù năm con viên nhân kia có yêu lực, nhưng chân khí dao động trên người bọn chúng cũng bất quá chỉ chùng nhị, tam giai mà thôi.

Mặc dù bọn chúng kiệt lực công kích, nhưng mà số công kích này quả thực giống như gãi không đủ ngứa, không có một chút uy hiếp nào.

"Biến…." Vương Vũ khẽ quát một tiếng, cổ tay hắn run lên, một đạo linh khí chi quang hình cung đột nhiên bắn ra , nhanh chóng lượn một vòng chung quanh.

"Gào…." Mấy tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, có mấy con viên nhân nặng nề té ngã trên đất, mà trên cổ bọn chúng đã bị đạo đường cong này chém đứt.

Không khí lập tức tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm, số viên nhân còn lại lập tức đỏ mắt, một con viên nhân có yêu lực cao nhất rống lên một tiếng, những còn viên nhân còn lại đều dừng lại một chút, rồi lập tức xoay người rời đi, bỏ chạy về phía sau.

Lúc này xung quanh chỉ còn lại năm con viên nhân trên người có yêu lực.

Bỗng nhiên Hoắc Khánh Cương tức giận hừ một tiếng, đang định ra tay, thì Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn năm con viên nhân kia, nói: "Nơi này là đâu?"

Viên nhân lớn tuổi nhất quát lên: "Nhân loại các ngươi dám xông vào Tiểu Linh giới Kim Cương tộc của chúng ta, chẳng lẽ không sợ khơi mào chiến tranh giữa hai tộc sao…"

Trịnh Hạo Thiên hơi ngẩn ra, hắn chỉ vẻn vẹn thuận miệng hỏi thử, không nghĩ tới những còn viên nhân này thật sự có thể hiểu được ngôn ngữ thông dụng trong Đại Linh giới. Bất quá, nghe hắn nói xong, Trịnh Hạo Thiên liền cười một tiếng, nói: "Chiến tranh sao, là bộ tộc Kim Cương các ngươi chọn. Mà nhân tộc chúng ta bất quá buộc phải ứng chiến thôi…"

"Nói hưu nói vượn…" Tên viên nhân kia vẫn không kiềm được la lên: "Nơi này chính là Tiểu Linh giới của Kim Cương tộc chúng ta…"

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe tinh quang, nói: "Nơi này đúng là Tiểu Linh giới của Kim Cương tộc, nhưng nếu không phải do Kim Cương tộc các ngươi có ý đồ mưu đoạt Tiểu Linh giới nhân tộc chúng ta, chúng ta há lại thừa thời gian tới đây sao…"

Hắn vừa nói xong, cong ngón búng ra, hơn ngàn đạo quang mang nhất thời từ đầu ngón tay phun ra, hóa thành đạo dây thừng ánh sáng vô hình trói buộc bọn chúng lại.

Năm viên nhân quá mức sợ hãi, bọn chúng kinh hô nhảy lên cao.

Lực lượng viên nhân tuy không thể thắng được nhân loại, mặc dù tu vi bọn nó chỉ gần bằng yêu thú nhị, tam giai, nhưng mà lúc nhảy dựng lên, cũng cao tới mấy trượng.

Song, động tác bọn nó mặc dù nhanh lẹ, nhảy lên thật cao, nhưng mà kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên phóng ra cũng càng nhanh lẹ hơn.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang cũng đã đuổi theo bọn chúng, hơn nữa còn không ngừng quấn trong thân thể bọn chúng lại.

Năm viên nhân điên cuồng vũ động nắm tay, lấy thân thể cường hãn đến cực điểm để đối chiến với kiếm quang.

Bộ tộc Kim Cương trời sinh mình đồng da sắt, thân thể bọn họ rất cứng rắn, ngay cả trong Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh cũng thuộc hàng đầu.

Tuy thân thể năm viên nhân này chỉ có chút huyết mạch của Kim Cương tộc, nhưng bọn hắn cường hãn không thua gì luyện yêu vũ giả hạ phẩm trên người mang chiến giáp.

Nếu như một linh khí sư tứ giai bình thường điều khiển linh khí chi quang cũng chưa chắc có thể làm bị thương bọn hắn. Nhưng mà lúc này Trịnh Hạo Thiên điều khiển đã không còn là linh khí chi quang bình thường, mà là bảo khí chi quang rồi.

Mặc dù những kiếm quang này cũng không hóa thành tiểu long, nhưng bảo khí vẫn là bảo khí, linh khí làm sao có thể so sánh được.

Khi thân thể năm viên nhân đụng phải bảo khí chi quang, lập tức không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

Bọn họ định ngạnh kháng nhưng không ngờ tới lại bị kiếm quang cắt đứt như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt bị xé nát.

"Vèo…vèo…vèo…"

Giống như tiếng mũi tiễn phá không, sau một khắc, thân thể bốn viên nhân đã nát thành trăm mảnh, chết không còn thể chết hơn rồi. Mà viên nhân duy nhất còn sống lại cũng bị vết thương chồng chất, thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng qua, nhìn về phía Vương Vũ, hắn khẽ gật đầu, Vương Vũ từng bước tiến đến trước mặt viên nhân, lạnh lùng nói: "Các ngươi vì sao có thể xác định hành tung của chúng ta, hơn nữa còn mai phục ở chỗ này…"

Viên nhân trên thân chảy đầy máu tươi, nhưng đôi mắt vẫn chứa vẻ bất khuất, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Vũ, trong ánh mắt tràn đầy oán độc.

Vương Vũ cười lạnh một tiếng, nói: " Nếu ngươi không nói, ta liền đuổi theo những viên nhân lúc nãy, giết sạch toàn bộ chúng. Nếu mà ngươi nói, thì ta sẽ bỏ qua cho chúng…"

Viên nhân hơi ngẩn ra, tròng mắt nhất thời lộ vẻ hung lệ, hắn lắp bắp miệng, nói tối nghĩa: "Nơi này chính là thôn…chúng ta, các ngươi đột nhiên xuất hiện, cho nên…." Nói tới đây, hắn đã không còn chút lực, vô số máu tươi chảy ra, đã làm cho hắn trở nên kiệt sức. Chẳng qua là, ngay thời khắc cuối cùng sắp mất đi tính mạng, hắn vẫn không chịu nhắm mắt, mà nhìn trừng trừng Vương Vũ.

Vương Vũ than nhẹ một tiếng, nói: "Nhân loại chúng ta nói được làm được, chỉ cần bọn chúng không tới chọc chúng ta, thì chúng ta sẽ không so đo nữa…"

Viên nhân thở dài ra một hơi, miệng lắp bắp, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng nuốt lại, hoàn toàn tắt thở.

Ba người nhìn nhau, Vương Vũ cười khổ nói: "Xem ra vận khí chúng ta thật không tệ, vậy mà trực tiếp truyền tống đến một thôn xóm, nơi này khẳng định cũng có Kim Cương Chiến Kỳ, xem như là chúng ta khởi đầu tốt đẹp đi…"

Trịnh Hạo Thiên cùng Hoắc Khánh Cương cũng cười khổ không dứt. Tiểu Linh giới rộng lớn cực kỳ, diện tích bên trong vô cùng vô tận, nhưng bọn hắn tùy tiện truyền tống lại vừa vặn đến vị trí một thôn xóm, thật không biết là may mắn hay bất hạnh nữa

Lắc lắc đầu, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến đổi, nói: "Nếu mà tùy tiện truyền tống, thì hẳn cũng có thể bị truyền tống đến thành thị…."

Trong thành thị, cao thủ Kim Cương nhất tộc nhất định là nhiều như mây, nếu mà Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa bị truyền tống tới đó, tuyệt đối là một tai nạn nguy hiểm.

Vương Vũ ho nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh huynh, có Cao, Vương hai vị ở đó, bọn họ hẳn là không có gì đáng ngại." Hắn dừng lại một chút, lời nói có chút sắc bén vang lên: "Chúng ta nên ra tay đoạt kỳ trước thôi…" Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Trịnh Hạo Thiên thu hồi lòng lo lắng, hắn ừm một tiếng, thân hình lóe lên, đã hóa thành một đạo quang mang xông vào trong tiểu thôn cách đó không xa.

Kim Cương tộc cùng nhân loại giống nhau, đều là chủng tộc quần cư.

Loại tộc viên nhân này bình thường tộc nhân đều có thân hình cường tráng, với vũ lực mà nói thì nhân loại bình thường không thể so được, nhưng mà đối mặt với tu luyện giả nhân loại, thì bọn họ cũng giống như người bình thường, không chút năng lực chống cự.

Mắt thấy ba người Trịnh Hạo Thiên xông vào thôn, cũng không biết là người nào la lên, nhất thời mấy chục viên nhân chạy tứ tán.

Trịnh Hạo Thiên cũng không đuổi theo, mà chỉ lẳng lặng cảm ứng. Chỉ chốc lát sau, tay hắn phất lên, một đạo kiếm quang hung hăng bắn ra, nặng nề chiếu vào bên trong một ngôi nhà đơn sơ.

Tiếng ầm ầm vang lên, lúc ngôi nhà đó sụp đổ, lộ ra một tế đàn bằng đá đơn giản.

Ở trên tế đàn này cắm một lá đại kỳ màu đỏ như máu.

Đây chính là Kim Cương Chiến Kỳ, phàm là thôn xóm trong Kim Cương nhất tộc, đều có một đại kỳ như thế.

Đạo kiếm quang kia bay vòng quanh chiến kỳ, cư nhiên nhổ nó bay lên, hơn nữa còn rơi vào trong tay Trịnh Hạo Thiên.

Nhân ảnh chợt lóe bên cạnh, bỗng nhiên Hoắc Khánh Cương đuổi tới, hắn nhìn thấy đại kỳ huyết sắc này, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Mới vừa tới Tiểu Linh giới Kim Cương đã lấy được chiến kỳ, tự nhiên là việc làm cho hắn vui vẻ.

"Vương huynh đâu rồi…" Trịnh Hạo Thiên hỏi.

Hoắc Khánh Cương giật mình, quay đầu nhìn lại, mới thấy Vương Vũ chạy nhanh đến, trên tay còn cầm một viên nhân nhỏ tuổi.

"Vương huynh, ngươi đã quên lời Vương sư tỷ dặn rồi sao…" Trịnh Hạo Thiên cau mày nói.

Vương Vũ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh hiểu lầm, ta đâu có lạm sát, chẳng qua là muốn biết một ít tin tức từ miệng của nó thôi." Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cách đây ba mươi dặm, còn có một thôn xóm, nếu như ta không tính sai, thì nơi đó hẳn là có mười tu sĩ Kim Cương, bất quá mạnh nhất cũng không quá tứ giai …"

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ sáng lên, Vương Vũ quả nhiên chu đáo, mình cũng không nghĩ tới chuyện tra khảo tù binh.

Gật đầu nhè nhẹ, hắn thu chiến kỳ vào trong túi không gian, vung tay lên, Độn Thiên Chu xuất hiện ở dưới chân.

Vương Vũ vứt viên nhân nhỏ đang hôn mê xuống đất, rồi cùng Hoắc Khánh Cương đi lên Độn Thiên Chu.

Ngay sau đó, bảo khí này liền hóa thành một đạo vệt sáng, biến mất ở trên bầu trời thôn xóm….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.