Chiến Thiên

Chương 345: Ma Thạch



Chân khí và linh lực trong cơ thể bỗng nhiên sôi trào, giống như ngọn núi lớn đầu nhập vào biển rộng, tạo ra vô số cơn sóng khổng lồ.

Mà càng làm cho Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi là, hai con yêu thú bên trong đan điền từ trước đến giờ yên lặng cũng bắt đầu kiệt lực rống lên đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi, bọn nó co rúc thân thể lại, tựa hồ không có chút năng lực chống lại cỗ lực lượng này. Đây là bản năng hoảng sợ của loài thú, giống như lực lượng này là khắc tinh của chúng nó, làm cho chúng nó căn bản không dám ngẩng đầu lên.

Đương nhiên, dưới áp lực khổng lồ của chân khi và linh lực, bản thân Trịnh Hạo Thiên cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại khủng bố này, mà ý niệm đầu tiên xuất hiện chính là xoay người chạy đi, dùng hết khả năng rời xa nơi này.

Bất quá, hắn dù sao cũng không phải người thường. Đứng tại chỗ hít sâu khí lạnh, chỉ chốc lát sau mới từ từ bình phục lại chân khí cùng linh lực đang sôi trào trong cơ thể.

Bây giờ, hắn mới hiểu được vì sao Mại Cáp Khắc mới vừa rồi biểu hiện kỳ lạ như thế, bởi vì lúc đó hắn đang cố thích ứng áp lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện này.

Ngẩng đầu, gật về phía Mại Cáp Khắc, Trịnh Hạo Thiên nói: "Dẫn đường…"

Mại Cáp Khắc cũng không rời đi, mà khom ngươi dùng giọng nói kinh ngạc và hâm nộ: "Đại nhân, ngài thật quá cường đại, so với Thạch Bá đại nhân còn cường đại hơn…."

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ động, nói: "Tại sao ngươi nói như vậy?" Trên mặt Mại Cáp Khắc lộ ra nụ cười nịnh hót, nói: "Tiểu nhân nghe tộc trưởng Bối Tư nói qua, Thạch Bá đại nhân mới vừa đi vào cấm địa này, liền lập tức bị giam cầm không cách nào nhúc nhích. Tốn hết một canh giờ, mới bất đắc dĩ thối lui. Mà ngài chỉ trong chốc lát, đã có thể hành động tự nhiên rồi…."

Trịnh Hạo Thiên rùng mình, hắn mơ hồ nghĩ tới sự huyền bí này.

Cỗ lực lượng đó tựa hồ đối với Yêu Ma Tinh Quái huyết thống càng tinh thuần, tu vi càng cao ảnh hưởng càng lớn, mà đối với người vượn huyết mạch mỏng hơn thì ngược lại ảnh hưởng không nhiều.

Hai người lần nữa đi về phía trước, đúng như Mại Cáp Khắc nói, khi bọn hắn không ngừng tiến tới, thì áp lực này tựa hồ càng lúc càng khổng lồ. bất quá độ phát triển cũng không nhanh, cho nên bọn họ vẫn có thể chống đỡ.

Nửa canh giờ sau, cước bộ Trịnh Hạo Thiên trở nên đình trệ, hắn đã thấy phía trước tụ tập hơn mười người vượn cao lớn, xem bộ dáng bọn hắn, tựa hồ dang nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng qua là, trên thân thể bọn hắn thỉnh thoảng dâng lên từng đạo lực lượng dao động mãnh liệt, rõ ràng bọn hắn đang vận công tu luyện.

Mại Cáp Khắc len lén liếc nhìn Trịnh Hạo Thiên, thấy hắn không có vẻ tức giận gì, lúc này mới vội vàng giải thích: "Đại nhân, xin tha thứ, các tộc nhân ta mặc dù không cách nào tiến tới Ma Thạch, nhưng hiện giờ nếu dựa vào áp lực của Ma Thạch mà tu luyện, thì sẽ lấy được hiệu quả rất lớn, cho nên…"

Trịnh Hạo Thiên cười một tiếng, nói: "Các ngươi không phải bởi vì muốn tu luyện ở đây, cho nên mới cố ý không lấy Ma Thạch sao…"

Sắc mặt Mại Cáp Khắc đại biến, hắn liều mạng lắc đầu, nói: "Đại nhân hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có lá gan như vậy. Nếu như không phải không có cách nào lại gần Ma Thạch, thì chúng ta đã sớm lấy về hiếu kính cho đại nhân rồi…"

Những lời này hắn nói cực nhanh, thậm chí có chút thở hổn hển, thanh âm cũng lớn hơn không ít.

Những người vượn kia nhất thời bị thức tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên cả người lóe ra kim quang nhàn nhạt, mọi người đều bò dậy, quỳ gối về phía Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cũng không làm kỳ, Kim Cương nhất tộc, vương tộc quả nhiên có quyền uy cao nhất.

Hắn khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới những người vượn này, mà đi xuyên qua chúng, huống tới trung tâm cỗ lực lượng kia.

Nếu đã tới mảnh cấm kỵ này, hắn căn bản không cần người dẫn đường nữa. Chỉ cần đi tới chỗ có lực lượng mãnh liệt nhất, thì nhất định có thể tới nơi.

Mại Cáp Khắc cùng những người vượn hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật cực thận đi theo. Nhưng mà rất nhanh, Mại Cáp Khắc cùng mấy người vượn tứ giai liền dừng bước lại.

Sau đó, là đến tam giai, nhị giai, cuối cùng cả đám người vượn nhất giai cũng phải ngừng lại.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên chậm rãi tiến tới gần ma thạch truyền thuyết kia, nhưng căn bản cũng vô lực đi theo. Đương nhiên, trong lòng bọn hắn đều đồng thời ca ngợi, không hỗ là cường giả vương tộc vĩ đại, cư nhiên có thể tiếp cận Ma Thạch.

Mảnh rừng rậm này tương đối rậm rập, đại thụ chọc trời tùy ý có thể thấy được.

Nhưng càng tới gần trung tâm cỗ lực lượng khủng bố này, số lương đại thụ càng ngày càng ít, nhiều nhất chính là những bụi cây nhỏ, căn bản không cách nào ngăn cản tầm mắt mọi người.

Mà Trịnh Hạo Thiên cũng có thể dễ dàng nhìn thấy ở gần bụi cây kia, chính là một tảng đá khổng lồ.

Mặc dù hắn căn bản không nhận ra lai lịch của cự thạch này, nhưng hắn cũng không chút trở ngại có thể cảm ứng được uy năng vô biên của khối cự thạch.

Đây là một tảng đá cao chừng ba trượng, vô luận là nhìn từ góc độ nào, nó cũng xứng với hai chữ cự thạch. Đặc biệt là nó đứng đơn độc sừng sững trên mảnh đất trống, nên càng trở nên rõ ràng.

"Đại nhân…." Một người vượn nhất giai khoảng cách gần nhất dùng hết sức kêu lên: "Ngài phải cẩn thận, khối Ma Thạch này ban ngày không có chuyện gì, nhưng mà trời vừa rồi, sẽ tràn đầy huỳnh mang bảy màu, hấp dẫn những động vật đặc thù lại gần.

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên nhíu nhẹ, nói: "Động vật đặc thù gì…"

"Mãng xà…" Người vượn kêu lên: "Đặc biệt là mãng xà khổng lồ, tựa hồ chúng hết sức thích những huỳnh quang này."

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên đảo qua, nói: "Những mãng xà kia ở đâu?"

"Trời tối bọn nó mới tới, ban ngày rời đi, mà với tình huống hiện giờ của chúng ta, mãng xà sợ tạo ra bất lợi cho Ma Thạch, cho nên chúng nó sẽ làm thịt…." Người vượn kia há to miệng như chậu máu, lấy lòng nói.

Trịnh Hạo Thiên tự nhiên sẽ không để những con mãng xà không chút yêu lực này vào lòng, hắn không nói thêm gì, mà tiếp tục bước tới.

Quả nhiên đúng như hắn đoán, khi hắn tiếp tục nhích lại gần Ma Thạch, lực lượng mênh mông truyền vào bên trong đan điền, đã áp chế hai con yêu phách không thể động đậy.

Mặc dù trên người chúng nó đều khoác chiến giáp, hơn nữa còn ở trong đan điền Trịnh Hạo Thiên, chỉ nhận trùng kích nhỏ nhất. Nhưng mà cho dù là vậy, bọn nó vẫn lộ ra vẻ cực độ sợ hãi như cũ.

Đây là bản năng của chúng, giống như chuột thấy mèo, tự nhiên là muốn quay đầu bỏ chạy thật xa.

Ngược lại, Trịnh Hạo Thiên mặc dù cũng cảm nhận được áp lực kinh khủng này, nhưng không sợ hãi như thế. Chẳng qua là chân khí trong cơ thể hắn cùng linh lực trong não vực cũng trở nên càng lúc càng kịch liệt, tựa hồ khó có thể chịu thêm áp lực.

Rốt cuộc, hắn từng bước đi tới trước Ma Thạch. Trịnh Hạo Thiên đưa tay ra, nhẹ nhàng rờ nhẹ lên tảng đá.

Nhất thời một cỗ ý chí mãnh liệt từ trong Ma Thạch truyền đến.

Não vực nổ lên một tiếng ầm ầm thật lớn, giống như trời quang đột nhiên có sét đánh, làm cho hắn cơ hồ muốn hoa mắt ngất đi tại chỗ.

Hạt nhân Quang Minh cùng Hắc Ám lập tức bắt đầu xoay tròn thật nhanh, bọn nó không chút do dự phóng thích ra hai cỗ lực lượng này, lực lượng quang ám tạo thành một hình tròn viên mãn, ý niệm tinh thần Trịnh Hạo Thiên lần nữa trở về bản thể.

Hẳn thở dài một hơi, cuối cùng từ trong rung động mạnh bừng tĩnh lại.

Lúc này, hắn đã hiểu một việc.

Khối Ma Thạch này khẳng định hàm chứa lực lượng cường đại bất khả tư nghị, đẳng cấp lực lượng này, tuyệt đối không phải hắn bây giờ có thể với tới.

Bất quá, khi lực lượng quang ám trong não vực hắn xoay chuyển, mặc dù xa xa không bằng lực lượng khủng bố này, nhưng mà tiềm lực cực kỳ to lớn. Có lẽ, khi hắn tu luyện quang ám đến cực điểm, cũng có thể có uy năng khổng lồ như thế.

Đột nhiên, tâm tình hắn khẽ động, phát hiện một chuyện tương đối kỳ diệu.

Ngay khi lòng bàn tay hắn chạm vào Ma Thạch, vạn con tiểu long bồi dưỡng trong khí xoáy tụ đột nhiên kích động, bọn nó thay đổi bộ dáng an tĩnh bình thường, mà bắt đầu chủ động nhắn nhủ tin tức nóng lòng muốn thử.

Chuyện này làm Trịnh Hạo Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cho dù là Cuồng Bạo Hùng Vương, chim đại bàng, hay là Kim Cương nhất tộc, cũng phải tràn đầy sợ hãi khối Ma Thạch này, nhưng mà kiếm quang hắn sở luyện thành tiểu long lại muốn thân cận nó.

Trầm ngâm một lát, Trịnh Hạo Thiên đưa tay ra, một đạo kiếm quang nhất thời phi độn ra ngoài, khi ly khai khỏi thân thể Trịnh Hạo Thiên, lập tức bằng vào tốc độ nhanh nhất đánh lên bề mặt Ma Thạch.

Bộ dáng khẩn cấp loại này, giống như một hài tử nhận phải ủy khuất đột nhiên thấy đại nhân nhà mình, muốn nhào tới trong lòng đại nhân nói hết mọi thứ.

Kiếm quang chợt lóe ở trên Ma Thạch rồi biến mất, đương nhiên cũng đã chui vào bên trong Ma Thạch.

Trịnh Hạo Thiên nhìn đến líu lưỡi, sau đó, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.

Kiếm quang mặc dù chui vào Ma Thạch, nhưng hắn cũng không bị đứt mất liên lạc. Cho nên, hắn vẫn như cũ có thể cảm ứng rõ ràng tất cả biến hóa của kiếm quang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Mà lúc này, đạo kiếm quang đã trải qua sự thay đổi khổng lồ không cách nào hình dung.

Nó ở trong cơ thể Ma Thạch tân tình hút lấy lực lượng kinh khủng kia.

Đây đều là lực lượng Ma Thạch, làm chim đại bàng cùng Kim Cương vương tộc phải cảm thấy sợ hãi, lại bị kiếm quang không ngừng thôn phệ vào.

Lúc hút lấy cỗ lực lượng này, kiếm quang đồng thời cũng sinh ra biến hóa cực kỳ vi diệu, mặc dù Trịnh Hạo Thiên không cách nào hình dung, nhưng hắn vẫn biết, uy năng vốn có của đạo kiếm quang này đang tăng trưởng không thể tin nổi.

Kiếm quang thu nạp lực lượng tương đối nhanh chóng, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã đạt đến cực hạn khả năng dung nạp.

Sau đó, đạo kiếm quang này đột nhiên bay ra Ma Thạch.

Bất quá, từ bên trong Ma Thạch bay ra, đã không còn lại kiếm quang bình thường, mà là phi long chân chính.

Thể tích nó lớn hơn rất nhiều so với tiểu long lúc trước, có lẽ đã có thể so sánh với Thương Long Thiện Trượng rồi.

Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng nhìn hồi lâu, nếu như không phải bởi vì não vực còn ít liên lạc cho nên hắn mới biết, đây chính là kiếm quang mình thả ra, nếu không hắn thậm chí muốn hoài nghi trên thế giới này lại có thêm một Thương Long Thiền Trượng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.