Đưa tay nhẹ nhàng điểm lấy, con thương long hình thể cường tráng cực đại vội xông tới Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên thu liễm tinh thần, cẩn thận điều khiển con thương long này tiến vào khí xoáy trong não vực. Con thương long này khác xa chín ngàn chín trăm chín mươi chín con tiểu long trong khí xoáy. Nó ẩn chứa lực lượng vượt xa nhưng con tiểu long có thể đạt tới.
Chậm rãi, con thương long rốt cuộc tiến vào bên trong khí xoáy.
Đột nhiên ngay một khắc này, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cũng đột ngột thay đổi.
Hắn cảm ứng được, khí xoáy kịch liệt chấn động mấy cái, loại chấn động này tương đối mãnh liệt, tựa hồ muốn chấn vỡ hoàn toàn khí xoáy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.xyz
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi lãnh khí, cảm giác tương đối khó chịu, tựa như một người ăn quá no, cơ hồ muốn căng bụng thống khổ không chịu nổi.
Lực lượng quang minh cùng hắc ám bên trong khí xoáy đột nhiên xoay tròn nhanh lên, bọn nó mỗi lần xoay tròn đều có thể giảm bớt cảm giác bành trướng đi một chút, mà khí xoáy cũng vào giờ khắc này trở nên càng vững chắc, không còn căng nứt nguy hiểm nữa.
Ngắn ngủi trong chốc lát, nhịp tim Trịnh Hạo Thiên cũng đã tăng lên mấy lần, hắn quả thực không cách nào tưởng tượng được, nếu mà khí xoáy băng liệt ra rồi, thì sẽ sinh ra hậu quả như thế nào. Khi đó, cả đầu hắn chỉ sợ cũng bị bạo liệt ra.
Một lúc lâu sau, tâm tình hắn lần nữa bình tĩnh lại.
Lẳng lặng cảm ứng thương long đặc biệt bên trong não vực, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc có thể khẳng định, mỗi đoàn khí xoáy hắn cũng chỉ có thể dung nạp một con như vậy thôi.
Nếu mà vọng tưởng đồng thời dung nạp hai con trở lên, thì hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
Bất quá, cho dù mỗi đoàn khí xoáy chỉ có thể đủ chứa một con, cộng lại cũng được bốn mươi con.
Bốn mươi con thương long cường đại như thế nếu mà đồng thời phóng thích ra, tuyệt đối là một đòn sát thủ không thể đỡ nổi.
Đưa tay nhẹ nhàng phất ra, ba mưới chín con tiểu long đồng thời từ trong các đoàn khí xoáy khác bay ra, bọn nó đung đưa thân mình tiến vào bên trong Ma Thạch, bắt đầu tận tình hút lấy lực lượng kia.
Giống như chỉ trong chớp mắt, những con tiểu long đã thu nạp lực lượng đến trình độ bão hòa. Dù vậy, khối Ma Thạch cũng không có một tia biến hóa gì.
Lực lượng bốn mươi con tiểu long hút lấy đối với khối Ma Thạch mà nói, quả thực giống như muối bỏ biển, một cọng lông trên chín tấm da trâu.
Trịnh Hạo Thiên gảy nhẹ ngón tay, ba mươi chín con tiểu long đã biến thành thương long đồng thời từ trong Ma Thạch bay ra. Bọn nó phi vũ lượn lờ giữa không trung, không chút kiêng kỵ phóng thích ra lực lường cường đại, mà loại lực lượng này cư nhiên có thể hô ứng với năng lượng kỳ dị của khối Ma Thạch kia, lúc tiến lúc lui.
Mại Cáp Khắc và những viên nhân khác đều trợn mắt há mồm, cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng khó có thể tin tưởng nổi.
Vị đại nhân Kim Cương vương tộc này cư nhiên phóng ra phi kiếm, hơn nữa những phi kiếm này có thể hấp thu lực lượng Ma Thạch hơn nữa sinh ra biến hóa thần kỳ như thế.
Tuy nói đại nhân vương tộc thần thông quảng đại, nhưng là loại chuyện này thật sự quá mức làm cho viên nhân kinh ngạc.
Nhìn ba mươi chín con thương long phi vũ trên hư không, Mại Cáp Khắc đột ngột nhớ tới một truyền thuyết xa xưa.
Hắn mặc dù cũng không phải Kim Cương Vương tộc, hơn nữa chỉ sinh sống ở bên trong Tiểu Linh giới cấp thấp, nhưng mà là cường giả tứ giai, hắn vẫn biết được rất nhiều thứ.
Phóng ra ánh sáng linh khi cũng không phải việc khó, nhưng nếu muốn điều khiều ánh sáng linh khí chuẩn xác, hơn nữa một đạo ánh sáng linh khí đều có tính độc lập, thì trong thiên hạ chỉ có chùng một loại công pháp có thể làm được như vậy.
Hai mắt Mại Cáp Khắc đột nhiên sáng ngời, hô lên: "Vạn Kiếm quyết, Vạn Kiếm quyết của nhân tộc…"
Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên chợt ngưng tụ, hắn quay về, nói: "Ngươi nhận ra sao?"
"Nhận ra." Mại Cáp Khắc hưng phấn gật đầu nói.
Trong lòng hắn kinh hỉ, vị đại nhân Kim Cương vương tộc này rõ ràng không phải người bình thường, thậm chí ngay cả công pháp đứng đầu nhân tộc cũng có thể vận dụng tự nhiên. Mà mình có thể nhận ra môn công pháp này, nhất định có thể đủ làm cho vị cường giả Kim Cương vương tộc này lưu lại ấn tượng tót.
Có lẽ một ngày kia, hắn có thể bằng vào điểm ấn tượng này rời khỏi Tiểu Linh giới cấp thấp.
Cho dù không được vào Đại Linh giới trong truyền thuyết, chỉ được vào Tiểu Linh giới cao cấp, cũng là chuyện cực kỳ vinh dự rồi.
Trịnh Hạo Thiên mặt không đổi sắc, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Ta vốn cũng không có nghĩ tới đuổi tận giết tuyệt." Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ba mươi chín con thương long vẫn như cũ phi vũ trên hư không, tựa hồ hấp lực trong Tiểu Linh giới không cách nào ảnh hưởng đến chúng.
Thanh âm hắn tựa như hư vô phát ra: "bất quá, nếu đã bị người nhận ra, thì các ngươi…nếm thử lực lượng Vạn Kiếm quyết đi."
Bọn người Mại Cáp Khắc vẻ mặt mờ mịt, bọn họ mơ hồ cảm thấy, vị đại nhân Kim Cương vương tộc này có gì đó không đúng.
Song, không đợi cho bọn họ hoàn toàn lĩnh hội ý tứ trong đó, liền nghe được tiếng rồng ngâm vang lên trong hư không.
Bốn mươi con Thương Long….
Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, thương long bên trong khí xoáy đồng thời bắn ra, hội tụ thành bốn mươi con thương long ở trên hư không, bọn nó đồng thời phát ra thanh âm rồng ngâm kinh thiên động địa, hơn nữa còn lao về phía dưới.
"Oanh…."
Tiếng nổ khổng lồ vang lên, bốn mươi con thương long lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới hơn mười tên viên nhân này. Cơ hồ mỗi tên viên nhân đều đồng loạt bị hai con thương long trở lên trùng kích.
Bọn họ liều mạng gầm rú, tròng mắt toát ra vẻ cực độ sợ hải. Cho đến giờ phút này, bọn họ cũng không hiểu, vị cường giả Kim Cương vương tộc kia vì sao đột nhiên hạ thủ với bọn họ.
Trên thân thể bọn họ đồng thời nhả ra tia sáng nhàn nhạt, đây là bí thuật đặc thù của Kim Cương nhất tộc, có thể trong nháy mắt đề cao lực lượng phòng ngự lên mấy lần.
Mặc dù chỉ trong sát na, nhưng mà ở thời điểm quan trọng trước mặt, lại trở thành tuyệt học bảo mệnh của họ
Nhưng mà, tất cả cố gắng đều có vẻ như vô ích.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, bốn mươi con thương long trước sau phá tan những tia sáng phòng ngự bên ngoài bọn họ, xuyên thấu qua thân thể họ, long thân cực dài trong lúc nhất thời khẽ lắc lư cường hãn tứ phân ngũ liệt họ.
Sau đó, những thương long này giống như chưa tiết hết bất mãn, hung hăng đụng lên mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện hơn mười cái hố khổng lồ.
Mà hơn mười tên viên nhân lúc đầu cũng đã toàn bộ diệt vong, thậm chí còn chết không toàn thây.
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên, mặc dù hắn đã sớm đoán được, những con tiểu long này sau khi thôn phệ lực lượng của Ma Thạch trở thành thương long, thì lực lượng chúng hẳn là cũng đạt tăng trưởng tương ứng.
Nhưng mà, những con thương long này bày ra lực lượng mạnh mẽ vượt xa trong dự diệu hắn.
Nhìn mưới cái hố khổng lồ trên mặt đất, lòng hắn cũng dâng lên một tia hàn ý nhàn nhạt.
Lực lượng những con thương long này quá mức cường đại.
So với chúng nó, những viên nhân kia quả thực giống như giấy mỏng, căn bản không có chút năng lực chống cự.
Thật ra thì, đừng nói đến những viên nhân này, cho dù là bản thân Trịnh Hạo Thiên, cũng không dám cam đoan, có thể không chút tổn hại ngăn trở một kích hợp lực của bốn mươi con thương long này.
Phải biết rằng, hiện giờ Trịnh Hạo Thiên đã một trời một vực với ngày xưa, trên người hắn không chỉ có Hải Vương thuẫn mà còn có biến thân Cuồng Bạo Hùng Vương tứ giai toàn thân lân giáp.
Ngay cả thực lực như thế cũng không dám nói có thể ngạnh kháng bốn mươi con thương long, vậy càng không cần nói đến những tu luyện giả viên nhân nho nhỏ này.
Ngẩng đầu, lúc này bốn mươi con thương long đã lần nữa bay cao ở trên hư không, bọn nó quay quanh đỉnh đầu Trịnh Hạo Thiên cùng Ma Thạch, toàn thân phóng thích ra khí tức mãnh liệt không thể chống đỡ.
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, hắn vẩy tay lên trời, bốn mươi con thương long nhất thời nối đuôi thành một hàng dài tiến vào bên trong thân thể hắn.
Cho dù là lấy tu vi Trịnh Hạo Thiên lúc này, cũng không dám để cho thương long đồng thời tiến vào bên trong khí xoáy.
Hạt nhân Quang Ám bên trong não vực nhanh chóng xoay tròn, bốn mươi khí xoáy trở nên càng chắc chắn cùng sinh động. Sau đó, một hàng thương lòng chia ra tiến vào bên trong khí xoáy.
Mỗi đoàn khí xoáy chỉ có thể dung nạp một con thương long, bất quá chỉ trong chốc lát, mỗi con thương long đã tìm đến nơi ở của mình, bọn nó yên lặng chui vào bên trong khí xoáy, chậm rãi lớn lên.
Trịnh Hạo Thiên có thể cảm ứng rõ ràng, hiệu quả bồi dưỡng những con thương long này vượt xa những con tiểu long bình thường. Bọn nó ở bên trong khí xoáy thôn phệ lực lượng cũng vượt xa tiểu long có thể sánh nổi. Mỗi đoàn khí xoáy đều có hai trăm năm mươi đạo kiếm quang.
Nhưng mà một con thương long thôn phệ năng lượng đã bằng hai trăm bốn mươi con tiểu long. Nói cách khác, lấy lực lượng bốn mươi con thương long này gần như có thể thay thế lực lượng tất cả con tiểu long kết hợp lại.
Trải qua kỳ ngộ lần này, thực lực Trịnh Hạo Thiên cơ hồ tăng lên gấp đôi
Khóe miệng lộ ra nụ cười nồng đậm, Trịnh Hạo Thiên ngửa mặt lên trời rống lên, thanh âm không chút che dấu sự vui mừng.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc thu hồi tinh thần lại. Song, khi ánh mắt hắn dừng lại trên khối Ma Thạch, cũng liền nhíu mày.
Bảo vật như vậy nếu phát hiện được, đương nhiên không thể để ở nơi này phóng ra lực lượng.
Nhưng mà chưa nói đến lực lượng thần kỳ đặc biệt của nó làm cho Trịnh Hạo Thiên thúc thủ vô sách, chỉ nói đến thể tích gần ba trượng, cũng đủ làm cho hắn không cách nào thuận lợi vận chuyển đi.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại, tâm tình chuyển động.
Cúi đầu, hắn bấm một đốt tay, lấy Ôn Dưỡng Hồ ra.
Nhẹ nhàng mở nắp, khẽ lung lay về phía khối cự thạch này.
Sau một khắc, một cổ quang mang bạch sắc nhất thời từ trong hồ lô phóng thích ra, hơn nữa còn bao trọn khối cự thạch này.
Ở trong quang mang bạch sắc, cư nhiên có thể nhìn thấy được thân hình của Thương Long Thiện Trượng.
Cũng như những con tiểu long kia, lúc cảm ứng được khí tức Ma Thạch, Thương Long Thiện Trượng đồng dạng biểu hiện cực kỳ phấn chấn.
Ma Thạch cự đại trong bạch quang dần dần biến hóa, thể tích nó càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một điểm, rồi theo bạch quang tiến vào bên trong hồ lô.
Kim Cương nhất tộc hao tổn tâm cơ mà không thu hoạch được Ma Thạch, còn Trịnh Hạo Thiên cứ như vậy mà thu mất……