Chiến Thiên

Chương 358: Phiên Giang Đảo Hải côn



"Ngưng Kiếm thuật?" Thạch vương kinh hô.

Hắn trừng lớn hai mắt, thật khó có thể tin người thanh niên trẻ tuổi trước mắt..

Là nhân tài mới xuất hiện tiếng tăm lẫy lừng của Kim cương nhất tộc, hắn hiểu rất rõ Nhân tộc, tất nhiên cũng nghe đến đại danh đỉnh đỉnh của Vạn Kiếm Tông, càng biết rõ môn tuyệt kĩ Ngưng Kiếm thuật trong Vạn Kiếm quyết chiếm giữ một vị trí như thế nào.

Một tứ giai Nhân tộc tu luyện giả vậy mà lại có thể thi triển được Ngưng kiếm thuật, tựa hồ cũng quá kinh người.

Đúng lúc này, Thạch vương thậm chí còn hoài nghi. Người thanh niên này cũng không phải là tứ giai Nhân loại tu luyện giả mà rất có thể giống hắn là một thất giai cường giả sử dụng bí pháp che giấu thực lực chân chính để đến Tiểu Linh giới này.

Trịnh Hạo Thiên lãnh đạm nói :" Nhãn lực không tệ, ngươi hãy thưởng thức một kiếm này đi."

Ngón tay chỉ về hướng hắn ta khẽ điểm một cái, ba ngàn tiểu long lập tức nhe nanh múa vuốt lao đi.

Tuy số lượng bọn chúng không quá khoa trương nhưng uy năng được phóng thích ra đã vượt khá xa.

Sắc mặt Thạch vương cuối cùng đã hiện vẻ ngưng trọng. Hắn quát lớn một tiếng, tầng bạc mô đột ngột méo mó và bắt đầu dung hợp làm môt với cơ thể hắn.

Lúc này, từng tia kim sắc quang mang cũng càng ngày càng chói lóa.

Đây mới Kim Cương hộ thể thần công chân chính, đem hiệu quả của mật thuật trải rộng khắp ngóc ngách trên cơ thể, khiến cho sức mạnh phòng ngự của hắn càng đạt đến trình độ khó tin.

"Vù..."

Ba vạn tiểu long nhanh chóng vây xung quanh người hắn hơn nữa còn xuyên phá không gian , từng đạo đâm vào thân thể hắn.

Lớp da bên ngoài lâp tức hiện lên vô số đạo bạch ngấn kinh người. Mỗi con tiểu long xẹt qua đều tạo dấu vết rõ ràng trên cơ thể hắn.

Thế nhưng,, uy năng của đám tiểu long cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Bọn chúng tuy có thể để lại dấu vết trên người Thạch vương nhưng từ đầu đến cuối cùng đều vô phương phá vỡ Kim cương hộ thể thần công.

Thạch vương cất tiếng cười dài nói :" Nhân loại, Ngưng Kiếm thuật của ngươi vẫn còn chưa thuần thục, đợi kiếp sau đi." Hắn nhe răng cười nắm chặt quyền đầu, lại phá không đánh tới.

Sức mạnh cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn ập tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên va đập vào Hải Vương thuẫn làm nó khẽ rung lắc lên.

Nhưng, giống như Ngưng kiếm thuật của Trịnh Hạo Thiên không thể phá vỡ Kim cương hộ thể thần công, quyền lực của hắn đồng dạng tuy hung hãn tuyệt luân những cũng không cách nào phá vỡ Hải Vương thuẫn.

Trịnh Hạo Thiên tức giận hừ một tiếng, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng đối thủ.

Khí toàn của não vực nhanh chóng chuyển động, tốc độ ít nhất cũng gấp bình thường hai lần. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Ba ngàn tiểu long trong hư không lại phát sinh biến hóa kì diệu. Bọn chúng ầm ầm bạo liệt, từ ba ngàn biến trở lại thành sáu ngàn.

Thạch Vương khẽ giật mình, tiếng cười càng vui mừng.

Điều khiển bảo khí tuy có uy năng khổng lồ nhưng linh lực tiêu hao cũng không hề nhỏ. Tên Nhân loại tu luyện giả này nếu là thất giai cường giả thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng chỉ là một tứ giai của Nhân tộc thì chịu được đến giờ phút này đã là sức cùng lực kiệt rồi.

Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, hai mắt ngưng tụ lập tức lao xuống, cả người bỗng biến thành lưu tinh, hung hăng đâm xuống Hải Vương thuẫn.

Hắn ta lấy thân mình làm mâu, công kích tấm thuẫn...

Tính cách của kẻ này không ngờ lại điên cuồng như vậy.

Âm thanh cự đại vang lên, Hải Vương thuẫn lung lay một hồi, tựa hồ muốn đổ sụp...

Trịnh Hạo Thiên đứng ở sau Hải Vương thuẫn, sắc măt không tốt chút nào, ngón tay vẽ lên một vòng, sàu ngàn con tiểu long lại ầm ầm lao ra .

Ba ngàn con tiểu long được ngưng tụ lại còn không cách nào làm bị thương Thạch vương, sau khi phân tán ra lại thành sáu ngàn tiểu long tự nhiên là hán không thèm để mắt tới.

Nhưng hắn còn đang nhe răng cười cợt, đôt nhiên một cổ hàn khí xông thẳng tới.

Khóe mắt khẽ giật giật, hắn liền nhìn thấy một màn vô cùng kinh hãi.

Sáu ngàn tiểu long đang tiếp cận hắn, lại lần nữa ngưng tụ nhưng lần này không phải ba ngàn mà là hai ngàn...

Hai ngàn...

Ngưng kiếm thuật lần này đồng thời ngưng tụ khác thường.

Thạch vương thét lên, bất chấp oanh kích Hải Vương thuẫn, thân hình hắn nhanh như điện, gắng sức tháo chạy.

Nhưng lúc này, hai ngàn tiểu long đã đến bên hắn. Một tiểu long với tốc độ nhanh nhất đột nhiên bay qua bờ vai.

"Ầm..."

Một đạo huyết hoa mỹ lệ rực sáng, kiếm quang cuối cùng đã vạch phá rõ nét lên Kim cương hộ thể thần công.

Tuy thương thế cực nhỏ, cơ hồ không cách nào tạo thành uy hiếp nào với hắn.

Nhưng chỉ cần vạch lên bên ngoài cơ thể hắn thì có thể dùng kiếm quang liên tục gây thương tổn, vết thương nhỏ sẽ thành đại thương tổn, hóa đại thương thành trọng thương, cuối cùng lấy đi tính mạng hắn.

Thạch vương giận dữ, hai tay hắn mạnh mẽ đấm vào lồng ngực, tiếng rống cưc kì thô bạo đầy giận dữ.

Theo đó, trên cổ tay hắn tinh quang lập lòe, một cây kim sắc côn bổng vừa dài vừa thô từ đâu xuất hiện.

Nhẹ nhàng huy vũ côn hoa, bên người hắn xuất hiện côn ảnh đầy trời vô cùng vô tận. Những côn ảnh này hợp thành cự đại ngăn cách thế giới đặc biệt, ngăn cản tất cả kiếm quang ngoài cái thế giới ấy.

Hai ngàn tiểu long tuy cường đại vô song, thậm chí có thể vạch lên Kim cương hộ thể thần công nhưng lại không thể công phá được côn ảnh như sơn này.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã tránh đằng sau Hải Vương thuẫn, ánh mắt Thạch vương không để ý đến hắn lén vỗ lên một tấm tứ giai linh quang phù triện.

Số lượng lớn điểm quang mang trong nháy mắt dũng mãnh lao vào trong cơ thể, hóa thành linh lực cuồn cuộn không dứt đền bù cho sự tiêu hao của hắn.

Khoảng cách thua kém đẳng giai của song phương làm Trịnh Hạo Thiên mỗi khắc mỗi phút phải duy trì linh lực, khu sử sáu ngàn tiểu long thi triển Ngưng kiếm thuật đã là cực hạn hắn có thể làm được rồi.

Tâm niệm vừa chuyển, chân khí trong cơ thể cũng bành trướng dũng mãnh. Chúng nhập vào Hải Vương thuẫn, còn tất cả linh lực đều được điều động , dùng để điều khiển kiếm quang và Độn Thiên thuyền dưới chân.

Xong hết tất thảy mọi việc, Trịnh Hạo Thiên mới ló đầu ra khỏi thuẫn bài , cười nhạo:" Thạch vương đại nhân, ngươi không phải nói Ngư nhân nhất tộc và Nhân tộc chúng ta đều là loại rác rưởi sử dụng thần binh. Sao giờ các hạ lại trở thành rác rưởi rồi?"

Hai tay Thạch vương nắm chặt trường côn, đôi mắt lập lòe hung quang.

Trịnh Hạo Thiên lại nghiêm nghị không chút sợ hãi nói :" Thạch vương đại nhân, để giữ danh dự cho Kim cương nhất tộc, ngài hay là thu lại thần binh đấu với ta một trận."

Sắc mặt Thạch vương càng dữ tợn, hắn hung hãn nói :" Được, ta cũng không cần thần binh." Dứt lời hắn ném trường côn về phía sau, cứ như vậy tay không lao tới.

Trịnh Hạo Thiên líu cả lưỡi cứng đờ cả người nhìn hắn ta làm ra cái hành động điên cuồng bậc này. Bản thân chẳng qua chỉ là châm chọc một câu vậy mà kẻ này thật sự ném bỏ thần binh...

Chẳng lẽ kẻ này quá mức ngu độn.

Vươn tay điểm hai ngàn tiểu long lần nữa lao lên, bất kể đối phương thật sự ngu ngốc hay không , hắn đã bỏ thần binh vậy thì đây là cơ hội công kích tuyệt nhất.

Thừa dịp ngươi "bệnh" muốn mạng ngươi, đây là quy luật sinh tồn tử đấu cao nhất của song phương.

Nhưng mà đúng lúc hai ngàn tiểu long sắp vây khốn Thạch vương, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Sau đó , tay hắn vừa lật, cây trường côn đột ngột xuất hiện.

Rống to một tiếng, trường côn khẽ đảo đã càn quét trước mặt thành đại lộ bằng phẳng. Thạch vương sải bước đi đến, hắn đến bên người Trịnh Hạo Thiên , một gậy ầm ầm đập xuống đầu.

Biến cố này đột nhiên xuất hiện như điện quang hỏa thạch, cây trường côn đen nhánh cũng đã ở trên đỉnh đầu Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên cực kì hoảng hốt, thế mới biết tên Kim cương vương tộc này có vẻ làm việc lỗ mãng nhưng kì thực cực kì giảo hoạt. Cái viêc ném côn chỉ là giả tạo mà nhân cơ hội này thi triển sát thủ mới là mục đích thật sự.

Hắn hít vào một hơi, chân khí dưới chân cuồn cuộn, Độn Thiên thuyền nhanh chóng lùi lại, trên mặt Hải Vương thuẫn ẩn ẩn hiện mặt thuẫn ảnh như hư ảo, một hư một thực cùng kết hợp với nhau.

Thời khắc này, khí phách của Hải Vương thuẫn cũng được kích phát ra.

"Ầm..."

Giống như tiếng sấm sét giữa trời quang.

Phiến thuẫn ảnh hư huyễn lập từng vỡ vụn thành nhiều mảnh, cả quang mang trên mặt Hải Vương thuẫn cũng tận lực tiêu tán. Sau đó, cả thuẫn bài quay tít lên rồi rơi xuống dưới đất.

Một côn, đã ngưng tụ lực cả đời của Thạch vương.

Một côn này đến Hải Vương thuẫn cũng bị đánh bay.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đại biến. Nếu là hắn trúng phải côn này sợ là thật sự cũng bị biến thành miếng thit băm rồi.

Độn Thiên thuyền dưới chân càng lúc càng linh hoạt, mất đi sự bảo vệ của Hải Vương thuẫn Trịnh Hạo Thiên buộc phải liều mạng kéo dài khoảng cách, càng không dám lơ là.

Nhưng, Thạch vương vẫn chưa hài lòng hắn quát lên :" Phiên giang đảo hải côn..."

Cổ cự đại ba động được phóng thích ra từ côn bổng trên tay hắn, thuận thế mà khởi, âm thanh bành trướng như hải đào.

Trịnh Hạo Thiên tại Trấn Hải thành đã từng nhìn thấy đại hải mênh mông, vì thế hắn có thể rõ ràng phân biệt được, loại âm thanh này thực cũng không có chút khác biệt gì.

Không gian xung quanh không ngừng ba động giống như toàn bộ thế giới đều thay đổi hình dáng.

Một phiến hư không, dưới ảnh hưởng của côn bổng thần bí này, phảng phất đã biến thành đại hải mênh mông.

Không chỉ bản thân hắn cảm thấy khó hành động, ngay cả hai ngàn tiểu long cũng giống như đang bơi trong nước, mất đi sự linh hoạt ban đầu mà thêm mấy phần trì trệ.

Tiếng cuồng tiếu của Thạch Vương càng ngày càng lan ra xa, nổ vang không dứt.

Côn bổng trong tay hắn càng huy vũ càng nhanh, từng đạo cự đại hấp lực được phóng ra kéo thân hình Trịnh Hạo Thiên. Cho dù hắn muốn sử dụng Độn Thiên thuyền viễn độn cũng khó làm được.

Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy tình hình này, một chút lại một chút ngày càng tới gần Thạch vương, ngón tay hắn hướng hư không nhẹ nhàng điểm.

Hai ngàn con rắn tản ra, lần nữa biến thành sáu ngàn.

Nhưng lần này, năm ngàn bẩy trăm tiểu long lại bỗng nhiên viễn độn còn ba trăm tiểu long kia nháy mắt hợp làm môt, lao xuống giống như thiên ngoại vẫn thạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.