Chiến Thiên

Chương 367: Lấy ít đánh nhiều



Thanh âm rống giận giống như lôi đình lan truyền ra.

Tất cả mọi người đều bị tiếng hô của Nguyên Đại Bưu làm giật mình, không chỉ Hoắc Khánh Cương và Vương Vũ ngừng lại, ngay cả tất cả những người đang thu dọn chiến trường cũng theo bản năng dừng động tác lại.

Nguyên Đại Bưu trong tên có một chữ Bưu, đồng dạng tướng mạo hắn cũng vô cùng bưu hãn. Mặc dù thân hình không thể so sánh với viên nhan, nhưng mà trong nhân tộc cũng tương đối hiếm thấy.

Lúc này, hắn từng bước tiến lại, trên người phóng ra một cỗ khí thế bén nhọn, nói: "Hai người các người là ngọn phong nào, có hiểu quy cũ bổn môn hay không...."

Vương Vũ khẽ nhíu mày, nghe những lời này xong, ngay cả một bụng kiến thức, ăn nói vô song như hắn cũng không cách nào tiếp lời lại.

Dù sao, hiện tại hắn không phải là môn hạ đệ tử Vạn Kiếm Tông, mà chỉ là người tùy tùng chưa chính thức của Trịnh Hạo Thiên mà thôi, nếu như lúc này mở miệng trước, không khỏi mang tiếng đoạt chủ. Là người từng trải nhiều năm trong thiên hạ, hắn đương nhiên biết nếu mà lưu lại ấn tượng như vậy thì sẽ là một chuyện đáng tiếc.

Hoắc Khánh Cương sửng sốt một chút, nếu mà lúc trước, đối mặt với lời hét của cường giả lục giai, hắn tuyệt sẽ bị sợ hãi đến luống cuống tay chân. Nhưng mà bây giờ đi theo Trịnh Hạo Thiên, cảm nhận được sự cường đại của hắn, hơn nữa toang bị trên người cũng khủng bố, lòng can đảm của hắn vì thế cũng lớn hơn.

Khom người vế phía Nguyên Đại Bưu, Hoắc Khánh Cương mới cất Cao giọng nói: "Nguyên sư huynh, tiểu đệ là môn hạ Bạch Thảo phong, không biết vi phạm quy cũ nào của bổn môn...."

Nguyên Đại Bưu "hừm" một tiếng, nói: "Hai người các ngươi chạy thắng tơi đây, liền vội vàng lấy yêu đan Kim Cương vương tộc, đây là đạo lý gì....?"

Đám ngươi phía sau hắn nhất thời vang lên một mảnh thanh âm phụ họa.

Bọn họ cũng chưa từng thấy qua thục lực Trịnh Hạo Thiên, đương nhiên quả quyết không thể nghĩ tới những Kim Cương nhất tộc cư nhiên đều chết trong tay một vị đồng môn tứ giai.

Lúc này thấy Nguyên Đại Bưu ra mặt, bọn họ tự nhiên cũng cao giọng hưởng ứng.

Trong lòng bọn họ, cũng thèm thuồng những yêu đan Kim Cương nhất tộc này, nếu mà Nguyên Đại Bưu có thể đoạt lấy miếng thịt ngay miệng Cao Thăng. Thì bọn họ cũng có thể hưởng chút canh thịt.

"Ha ha...."

Một người đột nhiên cười dài liên tục, từ trong đám người đi ra.

Đây là một nam tử tươi cười chân thành, hắn mang theo vẻ mặt ôn hòa ấm áp giống như ánh mặt trời, cất cao giọng nói: "Xin Nguyên sư huynh bớt giận, hai vị sư đệ này chẳng qua là muốn giúp đám người Cao Thăng sư huynh thu dọn chiến trường thôi."

Trên mặt Nguyên Đại Bưu hiện ra một tia nghi hoặc, hắn chớp chớp đôi mắt, khó hiểu nhìn lại.

Tên từ trong đám người đi ra cũng là ở Bá Vương Phong, hơn nữa còn là sư đệ tốt nhất của hắn Thi Nhiễm Nhiên. Tu vi hắn tuy chỉ chừng ngũ giai mà thôi, nhưng mà cách đối nhân xử thế lại vô cùng khéo léo, nếu lúc này nói như vậy, tự nhiên là có ý định gì đó.

Thi Nhiễm Nhiên gật đầu về phía mọi người, tươi cười chân thành, miệng nói tiếp: "Hai vị sư đệ, cứ để cho bọn ngu huynh giúp các người thu dọn chiến trường là được rồi...."

Tay hắn vẫy vẫy một chút, nói: "Các vị sư huynh đệ, mọi người cùng nhau động thủ, thu dọn chiến trường tanh tưởi này một chút vẫn là tốt hơn...."

"Đúng vậy...."

Hơn mười tên điếu động, đôi mắt mỗi tên đều lóe lên vẻ tham lam nóng rực.

Bây giờ, tất cả mọi người đã hiểu được ý định của người này, hắn cư nhiên lấy có trợ giúp thu dọn chiến trường mà muốn thu thi thể Kim Cương vương tộc làm của riêng.

Hơn mười người này đều là cường giả ngũ, lục giai của Bá Vương Phong, mặc dù địa vị không bằng Nguyên Đại Bưu, nhưng tu vi mỗi tên đều không kém, muốn áp chế mấy tên tu luyện giả tứ giai vốn không có bất kỳ vấn đề gì.

Sắc mặt Hoắc Khánh Cương cùng Vương Vũ khẽ biến, trên người bọn hắn đồng thời dâng lên sát khí mãnh liệt.

Hành vi cướp đoạt bực này lại có thể dưới lý do quang minh chính đại thi triển ra, bọn họ cuối cũng đã hiểu, vì sao ngọn núi này tên là Bá Vương Phong.

Sắc mặt Cao Thăng xanh mét, hắn đang định mở miệng nói chuyện, thì cỗ tay đã bị nắm chặt. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dư Uy Hoa cười híp mắt lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Để cho Hạo Thiên xử lý đi...."

Trầm ngâm một chút, Cao Thăng cũng chậm rãi gật đầu một cái.

Nguyên Đại Bưu cùng Thi Nhiễm Nhiên đều dồn tòa bộ lực chú ý vào Cao Thăng. Lúc này thấy hắn im lặng không lên tiếng, mặc dù có chút không hiểu nổi, nhưng bọn hắn đều vui mừng quá đỗi.

Song, vào ngay lúc này, trước mắt bọn hắn chợt lóe linh quang, trước mặt hơn mười tên này đã là một phiến kiếm quang bén nhọn lóe ra. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Những kiếm quang này rất mơ hồ, mặc dù phóng thích ra hàn khí uy nghiêm, nhưng mà lại lúc ẩn lúc hiện.

Cước bộ bọn hắn dừng một chút, ngay sau đó trên mặt đại đa số người đều lộ ra vẻ trào phúng, có mấy người càng không kiêng kỵ lớn tiếng cười to.

Số lượng kiếm quang ngăn cản bọn hắn tuy nhìn như rất nhiều, nhưng bất quá chỉ hơn hai ngàn mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn vị linh khí sư tứ giai đứng trên hư không, Thi Nhiễm Nhiên cười dài nói: "Tứ giai mà có thể phóng ra hơn hai ngàn kiếm quang, sư đệ hắn là linh khí sư thượng phẩm. Hắc hắc, tư chất thượng phẩm, ngay sau nhất định có nhiều đất dụng võ. Bất quá..." Hắn dừng một chút, rồi nói: "Chỉ là sư đệ còn quá trẻ đó..."

Tất cả mọi người Bá Vương Phong theo sau hắn đều cười to lên.

Linh khí sư thượng phẩm ở bên trong Vạn Kiếm Tông đúng là dạng bảo bối, nhưng mà vấn đề là đẳng cấp người này quá kém, chỉ có tứ giai mà thôi.

Vậy mà hắn muốn bằng vào sức bản thân ngăn cản hơn mười vị cường giả ngũ, lục giai. Chuyện này chẳng phải quá mức không biết tự lượng sức mình sao. Nhưng mà, tiếng cười khi dễ của bọn hắn mới vang lên, liền càng ngày cảng nhỏ lại.

Bởi vì bọn hắn đột ngột phát hiện, trừ những người bọn hắn ra, thì mọi người còn lại ở các phong đầu đều nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt quái dị.

Cho dù là mọi người bện cạnh Cao Thăng, hay là đám người Vưu Tĩnh Khang đồng hành với họ, đều nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong lòng Thi Nhiễm Nhiên mơ hả cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhìn kỹ lại ba người Trịnh Hạo Thiên, mới phát hiện ba người đó đều có chung đặc điểm. Đó là tứ giai cư nhiên có linh khí phi hành của riêng mình.

Chuyện này, cho dù là đệ tử trọng yếu hay cường giả thất giai cũng chưa chắc có thể ai cũng có được.

Hắn lập tức khắng định, ba người này nhất định có lai lịch lớn.

Trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận, nhưng lúc này đã cỡi lên hỗ, nếu mà liền lùi bước, thì danh tiếng Bá Vương Phong sẽ bị hủy trong tay hắn.

Hừ lạnh một tiếng, Thi Nhiễm Nhiên nói: "Vị sư đệ này, để ngu huynh chỉ giáo người, cái gì gọi là Vạn Kiếm quyết chân chính..."

Hắn vung tay lên, trên người đột nhiên lóe lên một mảnh quang hoa, những quang hoa này nổ tan trong không trung hóa thành tám ngàn đạo kiếm quang, triển lộ uy lực phô thiên lập địa trút xuống hai ngàn đạo kiếm quang ngăn cản kia.

Lúc này, trong lòng hắn đã có chút kiêng kỵ, cho nên phóng ra kiếm quang cũng không dám nhắm vào thân thể Trịnh Hạo Thiên, mà muốn đánh tan kiếm quang của đối phương đi, để cho Trịnh Hạo Thiên biết khó mà lui thôi.

Trịnh Hạo Thiên nhếch miệng mím cười, trên người Thi Nhiễm Nhiên nhộn nhạo năm tầng vầng sáng, mà người ở ngũ giai có thể phóng ra tám ngàn đạo kiếm quang, đủ cho biết người này ít nhất là linh khí sư thượng phẩm.

Bất quá, nếu như lúc hắn mới tiến vào Đại Linh giới còn có thể sợ hãi linh khí sư thượng phẩm ngũ giai, nhưng hiện tại thì....

Một tiếng hừ lạnh như có như không phát ra, Trịnh Hạo Thiên bấm một đốt tay, hai ngàn đạo kiếm quang nhất thời vọt lên, đón lấy tám ngàn kiếm quang kia.

Sắc mặt Thi Nhiễm Nhiên nhất thời trầm xuống, tên linh khí sư tứ giai này thật sự không biết tốt xấu mà.

Chẳng lẽ trưởng bối của hắn chưa từng nói qua, số lượng kiếm quang chính là dấu hiệu quan trọng biểu hiện sự chênh lệch thực lực sao? Rõ ràng thấy được kiếm quang của hắn nhiều hơn gấp bốn lần mà còn không biết sống chết ương ngạnh xuất thủ, quả thực ngu xuẩn mà.

Hắn đã quyết định ra một chủ ý, một khi đánh tan kiếm quang đối phương xong, liền để cho tám ngàn kiếm quang kia vòng quanh hai vòng trên người đối phương, không làm hắn nhục chết quyết không bỏ qua.

Nhưng mà, ngay thời khắc này, hắn lập tức cảm thấy không binh thường.

Kiếm quang song phương vừa chạm vào nhau, nhất thời tạo ra tiếng oanh minh kiệt liệt, hơn nữa kiếm quang chạm nhau giống như liệt hỏa va chạm vào tuyết đọng, nhanh như tia chớp phá hủy mọi thứ.

Mà càng làm cho mọi người Bá Vương Phong sợ hãi là, những kiếm quang bị phá hủy không phải hai nghìn đạo kiếm quang kia, mà là tám nghìn đạo kiếm quang chiếm ưu thế số lượng tuyệt đối.

"Bang.. .bang... .bang.."

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, hai nghìn đạo kiếm quang đã chấn nát toàn bộ kiếm quang ở xung quanh, hơn nữa hai nghìn đạo kiếm quang này vẫn như cũ không chút ngừng lại bắn tới Thi Nhiễm Nhiên.

Thi Nhiễm Nhiên há to miệng phát ra một tiêng quái dị, hắn lân nữa vung tay lên, hơn tám ngàn đạo kiếm quang tù trên người chen chúc bay ra. Bất quá lần này, hắn cũng không dám ngạnh kháng cùng hai ngàn đạo kiếm quang kia, mà điều khiển chúng hợp với hai ngàn đạo kiếm quang còn sót lại lúc nãy, tổng cộng hơn vạn đạo kiếm quang tạo thành một kiếm trận nho nhỏ.

Lấy ưu thế kiếm quang gấp mấy lần tạo thành kiếm trận, để chống đoàn kiếm quang số lượng ít ỏi....

Loại chuyện này trước đó Thi Nhiễm Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng lúc này hắn lại không chút do dự triển khai.

Thực lực linh khí sư thượng phẩm ngũ giai vào giờ khắc này bày ra toàn bộ không chút dấu diếm, chỉ trong chớp mắt, trên đinh đầu hắn xuất hiện chi chít kiếm quang tạo thành kiếm trận huyền ảo mang theo hàn khí sậm nghiêm.

Loại kiếm trận này giống như là một lưới trời, đang đợi con mồi tự chui đầu vào.

Song Trịnh Hạo Thiên căn bản không thèm để ý những kiếm trận này. Tay hắn lần nữa rung nhẹ, hai ngàn kiếm quang kia không chút tri hoãn lại trùng kích tới, giống như căn bản không có để kiếm trận này ở trong lòng.

Sắc mặt Thi Nhiễm Nhiên xanh mét, trong lòng hắn vô cùng hận tên trẻ tuổi này.

Kiếm trận, là một trong thuật có uy năng cường đại nhất của Vạn Kiếm quyết.

Kiếm quang đơn độc cùng kiếm quang hợp lại thành kiếm trận sẽ có chênh lệch uy năng khổng lồ.

Hơn vạn kiếm quang tạo thành kiếm trận có uy lực vượt xa sáu ngàn kiếm quang lè tè.

Nhưng cho dù là thế, tên trẻ tuổi trước mắt vẫn như cũ mang vẻ mặt khinh thường, chuyện này đả thương lòng tự trọng của Thi Nhiễm Nhiên.

Hắn quát to một tiếng, tốc độ lưu chuyển kiếm trận càng nhanh.

Hiện tại, vào giờ khắc này, hắn đã phóng thích toàn bộ uy năng ẩn chứa trong kiếm trận.

"Oanh..."

Kiếm quang song phương rốt cuộc dưới ánh mắt chăm chú của hơn vạn người va chạm vào nhau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.