Chiến Thiên

Chương 376: Chiến kỳ cuối cùng



Một cái Truyền Tống trận đồ nho nhỏ nhanh chóng được dựng lên.

Sau khi Trịnh Hạo Thiên xông vào Vương thành, đoạt lấy kim cương chiến kỳ, cắm xuống đất trước mặt mọi người, mấy nghìn người lập tức hành động với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tất cả những linh khí sư nghiên cứu trận đồ đều cố gắng hết sức xây dựng trận đồ. Bọn họ thậm chí ngay cả đền tính danh Trịnh Hạo Thiên cũng không dám hỏi.

Trong những linh khí sư ở đây, người có đẳng giai cao nhất chính là Long Tham, nhưng nàng cũng chỉ là một trận pháp sư ngũ giai mà thôi.

Tất cả các cường giả lục giai đều đã ngã xuống trong trận chiến lần trước, cho dù là linh khí sư cũng không ngoại lệ.

Bất quá cho dù như thế, tốc độ kiến tạo trận đồ của bọn họ vẫn nhanh tới mức chóng mặt, so với hai cái trận đả Trịnh Hạo Thiên từng chứng kiến thì nhanh hơn nhiều lắm.

"Sư huynh, trận đả đã dựng xong, mời sư huynh viết công văn báo cáo." Một người tiến lên, dè dặt nói.

Vị sư huynh cước đạp linh khí hình thuyền này vừa mới xuất hiện, đã dùng thế sét đánh không kịp bung tai đánh vào trong thành, giết tất cả kim cương vương tộc, đồng thời cướp lấy kim cương chiến kỳ trở ra.

Sau khi toàn bộ phủ thành chủ bị hắn phá hủy và kim cương chiến kỳ bị hắn đoạt đi, toàn bộ sĩ khí của đám viên nhân trong Vương thành vừa mới ngưng tụ lại liền lập tức tiêu tán. Tên nào tên nấy đều hoảng hốt bỏ chạy tứ tán.

Một tòa thành to như vậy, mà bị một người dễ dàng đánh hạ như vậy.

Chiến tích vĩ đại như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tôn kính và sợ hãi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Công văn báo cáo ngươi viết đi, càng nhanh càng tốt.''

Người nọ ngấn ra, miếng há ra, nhưng lại không thể phát ra một lời nào. Cuối cùng hắn đành khúm núm đi xuống, phát huy sức tưởng tượng không gì sánh nổi của mình, nhào nặn ra cảnh tượng một người độc chiến năm kim cương vương tộc, đồng thời đem ngọc thạch và kim cương chiến kỳ đật lên trận đồ

Sau một lát, trên trận đồ lóe sáng.

Sau khi ánh sáng thẩn bí kia biến mất, hư ảnh Vân thái thượng trưởng lão một lần nữa xuất hiện.

Mặc dù hiện giờ lão đang ở cách đây không biết bao nhiêu khoảng hư không, nhưng hình ảnh vị thái thượng trưởng lão nảy vẫn cực kỳ rõ ràng, tựa như chính bản thân lão đang đứng ở đây vậy.

Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiến một cái đầy thâm ý, tiếp đó nói: "Các người làm không tệ, kim cương chiến kỳ hai mươi tòa thành đã lấy được toàn bộ. Hiện tại, toàn bộ đệ tử lục giai và người tự cho rằng mình vũ lực hơn người hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Sau hai mười canh giờ nữa, bên ngoài cự thành sẽ mở ra cánh cửa truyền tống, đưa các người đến nơi quyết chiến chân chính.''

Tất cả mọi người đầu cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt bọn họ lại như vô tình như hữu ý, đều lén liếc về phía một người.

Bọn họ đều biết, thái thượng trưởng lão thì có vẻ như đang nói với tất cả mọi người, nhưng mục tiêu chân chính lại chỉ có một người mà thôi.

Vị sư đệ đồng môn này, mới tứ giai đã có thể lấy sức một người dễ dàng chém tưởng đoạt kỳ... Đây mới là người được thái thượng trưởng lão coi trọng.

Trên thực tế, sau khi dùng Quan Khí thuật quan sát số lượng quang mang trên người Trịnh Hạo Thiên, mọi người đều cảm thấy cực kỳ hoài nghi công pháp mà mình tu luyện.

Bất quá, bất kể trên người Trịnh Hạo Thiên có bao nhiêu tầng quang mang, đều không thể ảnh hưởng tới địa vị sánh ngang với ma thần của hắn trong lòng những người này.

Hư ảnh của Vân thái thượng trưởng lão dần dần tiêu tán, tất cả mọi người đều khẽ thở ra một hơi.

Long Tham quay đầu lại nhìn mọi người, đột nhiên nói: "Các vị sư huynh đệ, chúng vị sư tỷ sư muội, tất cả mọi đều đã nghe thấy Vân thái thượng trưởng lão nói rồi." Nàng hơi dừng lại một chút, nói: "Tiểu muội tuy chưa tấn chức tới lục giai, nhưng cũng muốn tới nơi quyết chiến kiến thức một phen. Không biết vị nào nguyện ý đi cùng tiểu muội."

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Trước khi tới đây, trong lòng bọn họ đều toàn đầy lý tưởng hào hùng, muốn kiến công lập nghiệp ở đây.

Sau khi liệp sát thật nhiều viên nhân, chẳng những có thể thư được công huân, mà còn kiếm được yêu đàn và huyết nhục thi thể yêu thú, từ đó bán được thật nhiều tài phú.

Nhưng sau khi bị đám kim cương vương tộc đánh cho một trận suýt chết, gần như tất cả mọi người đều bị dọa cho bể mật rồi.

Có lẽ bây giờ bọn họ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là mau chóng rời khỏi nơi này, trở lại trong tông môn, làm gì còn tâm tư đi đến nơi quyết chiến chứ.

Một nam tử anh tuấn hơi nhíu mày, khuyên nhủ: "Long sư tỷ, dù sao người cũng chưa tới lục giai cần gì phải đặt mình vào hiểm địa chứ."

Đa số mọi người đều gật đầu. Một người khác lại khẽ than nhẹ một tiếng:" Long sư tỷ, Vân thái thượng trưởng lão đã nói rồi. Nơi quyết chiến là chỗ dành cho tình anh chân chính của hai tộc quyết chiến. Không có thực lực lục giai mà tiến vào, e rằng là cửu tử nhất sinh. Sư tỷ nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy quyết."

Trên mặt Long Tham lộ ra một vẻ do dự, bất quá, ngay lập tức nàng lại tỏ ra kiên định, khẽ thở dài nói: "Tiểu muội đương nhiên biết nơi đó hung hiểm, nhưng tất cả cường giả lục giai của Đồng Thạch phong chúng ta đều đã mất mạng. Cho nên tiểu muội không thể không đi." Nàng khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt như mì chợt hiện lên mấy phần anh sảng khí khái: "Nơi quyết chiến, há lại không có người của Đồng Thạch phong.''

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Việc đã đến nước này rồi, làm gì có ai lại đi mở miệng khuyên bảo nữa. Đồng Thạch phong không phải là phong vô danh, mà một trong một trăm mười một tòa hạ phong. Có đệ tử trong phong tham gia quyết chiến, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến mặt mũi, đệ tử bình thường như bọn họ làm sao có thể quyết định được.

Trịnh Hạo Thiên hơi ngẩn ra, Đồng Thạch phong, cái tên này nghe quen quen.

Vừa suy nghĩ một lát, hắn đã mơ hồ nhớ ra một chút.

Tiểu cữu Miêu Bồi Đức của Cừu hình Dư có hai nhảo hữu trì giao, một người trong đó hình như là Lãnh Ngọc Thường của Đồng Thạch phong.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không có hảo quá lớn đối với Khô Vinh phong, nhưng đối với Miêu Bồi Đức lại rất tôn kinh. Hắn khẽ mím cười nói: "Long sư tỷ, tiểu đệ cũng muốn tới nơi quyết chiến, không bằng ta và ngươi kết bạn cùng đi nhé?"

Hai mắt Long Tham lập tức sáng ngời, trong lòng vui mừng khôn xiết, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên khom người một cái thật sau, trịnh trọng nói: "Đa tạ sư huynh chiếu cố."

Tuy trên người Trịnh Hạo Thiên chỉ có bốn tầng quang mang, nhưng thực lực của hắn thì không phải bàn cãi. Ở đây làm gì có ai dám coi hắn là tu luyện giả tứ giai bình thường chứ.

Nếu có thể đồng hành cùng hắn, tuy không dám nói có thể lập nhiều công huân, nhưng an toàn lại được bảo đảm rất lớn.

Nhưng người còn lại cũng động tâm không thôi, trong lòng cảm thấy hối hận. Nhưng đến lúc này rồi, cho dù da mặt có dày hơn nữa thì cũng chẳng có ai không biết xấu hổ, để nghị đi cùng cả.

Phải biết bảo hộ một người và bảo hộ nhiều người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trịnh Hạo Thiên khẽ khoát tay, nói: "Long sư tỷ không cần khách khí." Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói: "Một vị trưởng bối của tiểu đệ có giao hảo với Lãnh Ngọc Thường sư thư của quý phong, mọi người không phải người ngoài mà."

Đến giờ mọi người mới hiểu được, chẳng trách Trịnh Hạo Thiên lại vô duyên vô có tỏ ra thiện ý với Long Tham, thì ra là hai nhà đã có quan hệ từ trước.

Long Tham hơi do dự một chút, dò hỏi: "Xin thứ cho tiểu muội thất lễ, không biết sư huynh là..."

Mọi người lập tức dựng hết lỗ tai lên. Không phải bọn họ quên không hôi, mà là không dám hỏi mà thôi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Tiểu đệ là Trịnh Hạo Thiên của Bạch Thảo phong, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ."

Hắn ôm quyền thì lễ, lập tức tất cả mọi người đều vội vàng hoàn lễ. Ngay sau đó, mọi người đều nghĩ đến chuyện tam đại thiên tài xuất hiện trong lần Vạn Kiếm các mở ra vừa rồi.

Lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra, chẳng trách người này chỉ tứ giai đã có thực lực khủng khiếp đến thế. Người ta chính là một trong tam đại thiên tài nổi danh khắp Vạn Kiếm tông , chỉ mới tam giai đã tu luyện thành Ngưng Kiếm thuật mà.

Sau khi song phương dần dần quen thuộc nhau, mọi người liền nhanh chóng phát hiện ra, kỳ thật Trịnh Hạo Thiên cũng không khó nói chuyện, chẳng hề giống bộ dáng lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt lúc trước.

Mà Trịnh Hạo Thiên cũng cố gắng hạ thấp mình xuống, kiên nhẫn nói chuyện với mọi người.

Bạch Thảo phong muốn quật khởi không phải là chuyện đơn giản. Mà muốn Bạch Thảo phong thực sự trở thành tồn tại cường đại như các trung phong, thì chỉ vũ lực đỉnh cấp thôi vẫn chưa đủ.

Hiện giờ chuyện Trịnh Hạo Thiên phải làm chính là kết giao với thế hệ trẻ tuổi của các phong khác, trong bất trì bất giác khiến danh tiếng Bạch Thảo phong truyền đi thật xa.

Dùng cách này có lẽ không có hiệu quả nhanh, nhưng khi những người này trưởng thành rồi, chỉ cần trong số bọn họ xuất hiện một hai cường giả chân chính thì thực lực Bạch Thảo phong cũng được tăng lên đáng kể rồi.

Trong Vạn Kiếm tông, mỗi một phong cường đại đều có một mạng lưới quan hệ rắc rối, cường đại của mình.

Bạch Thảo phong trước kia thực lực có hạn, lại không có điểm gì xuất chúng, cho nên mạng lưới quan hệ rất kém cỏi. Nhưng từ nay về sau, tất cả sẽ phải thay đổi rồi.

******

Hai mươi canh giờ nghĩ thì có vẻ lâu, nhưng khi song phương đều có tâm kết giao, thì lại trôi qua rất nhanh.

Trong đoạn thời gian này, số người quyết định đi cùng Trịnh Hạo Thiên tới nơi quyết chiến đã tăng lên tới hai mười người. Tất cả bọn họ đều là đệ tử ngũ giai, hơn nữa còn là người xuất chúng trong những người ở đây.

Nếu để bọn họ một mình quyết định, e là có rất ít người nguyện ý gia nhập. Nhưng bây giờ người đông thế mạnh, lại được Trịnh Hạo Thiên hứa hẹn, đương nhiên đảm lượng bọn họ cũng tăng lên rất nhiều.

Hai mười canh giờ qua đi, phía ngoài cửa thành đột nhiên xuất hiện dao động thiên địa linh khí mãnh liệt.

Khi cỗ lực lượng này bắt đầu toàn ra bốn phía, tất cả mọi người đều biết, cánh cửa truyền tống sắp sửa mở ra.

Quả nhiên, chỉ trong giây lát, bên ngoài cửa thành đã xuất hiện một cánh cửa ánh sáng khổng lồ, phảng phất như từ trên trời giáng xuống vậy. Bên trong cánh cửa ánh sáng này, linh lực cuốn cuộn, vô cùng vô tận, phảng phất như chứa vô tận ảo diệu, khiến cho người ta có dùng hết cả đời cũng không thể hiểu được một điểm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Ánh mắt Long Tham chăm chủ nhìn về phía cánh cửa truyền tông, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi thoáng hiện một màu đỏ bừng.

Nàng là trận pháp sư, lúc này nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là một ngày nào đó cũng có thể bố trí ra một cái Truyền Tống trận khổng lồ như thế.

Một giọng nói già nua đột nhiên từ trong hư vô vang lên: "Các người là nhóm cuối cùng rồi, mau mau tiến vào đi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Nhóm cuối cùng."

Giọng nói kia lại vang lên với vẻ không kiên nhẫn: "Hai mươi tòa thành thị, dựa theo trình tự đánh hạ mà mở ra, mỗi một tòa thành thị chủ có một canh giờ, Vương thành là tòa thành bị đánh hạ trễ nhất, các ngươi đương nhiên là nhóm cuối cùng rồi."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên hơi khó coi.

Nếu sớm biết như thế, cho dù hắn không chạy trở về Thái thành kịp thì cũng có thể hội hợp đi cùng với đám Vưu Tĩnh Khang. Vậy mà tự dung lại ở đây lãng phí mất hai mười canh giờ...

Giọng nói kia lai tiếp tục vang lên:" Các người có đi hay không, nếu không đi thì ta đi đây."

Trịnh Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi, đương nhiên đi."

Đám người Long Tham nghe giọng nói toàn đầy sát khí, lạnh như băng của Trịnh Hạo Thiên mà lòng rét lạnh.

Giờ khắc này, bọn họ đều bắt đầu thầm cầu nguyện cho đám kim cương vương tộc xui xẻo kia.

Gặp phải Trịnh Hạo Thiên lúc này, tuyệt đối là bất hạnh lớn nhất trong đời bọn hắn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.