Chiến Thiên

Chương 392: Đại quân



"Gràooo."

"Hống..."

Mấy đạo âm thanh giận dữ từ xa truyền tới, hơn nữa tiếng gầm giận dữ ngày càng dày đặc.

La Khắc Địch sắc mặt biến đổi nói: "Không hay, hai vị lão đệ, hộ tống đồng môn các ngươi rút đi."

Trịnh Hạo Thiên rùng mình, không chút do dự nói: ''Long Tham sư tỷ, lập tức trở về, trên đường không được ngừng lại."

Đám Long Tham lo sợ không yên, đặc biệt nghe được tiếng rống vang khắp núi đồi, sắc mặt ai nấy đều trắng bệnh, cũng khó bảo trì bình tĩnh.

Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, nghe tiếng rống dày đặc như vậy liền biết đây là một đoàn kim cương tộc nhiều vô cùng, nếu thực sự chờ bọn chúng hội họp tới đây, trừ đám người Trịnh Hạo Thiên, những người khác chỉ sợ chỉ có đường chết.

La Khắc Địch bay phía trước, nói: "Đi theo ta."

Mọi người không nghĩ ngợi lập tức phi thân đuổi theo, Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên liếc mắt cùng Cừu Hinh Dư nhanh chóng đuổi phía sau.

La Khắc tựa hồ tương đối quen thuộc địa hình nơi đây, hắn mang theo mọi người nhanh chóng chạy đi, nếu như một mình hắn tự nhiên không sợ hãi, cho dù số lượng kim cương viên nhân có nhiều hơn hắn vẫn có tự tin cường đại.

Thế nhưng ở đây có nhiều ngũ giai tu luyện giả, mà ngoại trừ ba vị thiên tài Vạn Kiếm tông ra, còn lại đều khiến hắn phải lo lắng, vì thế hắn mới chủ động rút lui.

Tất cả mọi người đều biết lúc này là thời khắc quan trọng, không chút tiết kiệm, đều kiệt lực chạy vội đi.

Những hiển nhiên tốc độ kim cương tộc phía sau nhanh hơn.

Một viên nhân cao to nhảy vọt lên không ngờ nhảy qua một mảnh rừng rập, từ trên cao đánh úp xuống mọi người.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh, nhấc tay một cái, khí xoáy trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, hơn một nghìn đạo quang điểm bắn ra, những quang điểm rời khỏi đầu ngón tay hắn lập tức hóa thành mấy nghìn tiểu long giống nhau như đúc, ba con lại lập tức dung hợp tạo thành hơn ba trăm con tiểu long.

Sau đó, những con tiểu long này phóng lên cao, theo tiếng gió bén nhọn dễ dàng cắt vào thân thể Viên nhân kia.

Một trận máu thịt rơi xuống, Viên Nhân kia còn chưa kịp thét lên đã bị cắt thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà Trịnh Hạo Thiên dùng thủ đoạn máu tanh xuất thủ không những không đe dọa được đám kim cương, trái lại kích phát hung tính của kim cương viên nhân.

Bọn họ điên cuồng kêu lơn, từ phía sau vọt tới số lượng ngày càng nhiều, giống như là vài dòng xuối nhỏ dần tụ tại ở sông Hoàng Hà vậy, gây cho mọi người áp lực khó có thể chịu nổi.

Cừu Hinh Dư sắc mặt khẽ biến, nói: "Ta mang theo mọi người đi trước một bước."

Lời nàng vừa dứt, kiếm quang trên người khuếch tán ra.

Một dải kiếm quang như dải lụa cuốn mọi người vào bên trong.

Sau đó dưới chân nàng sáng ngời, linh khí phi hành phun ra linh lực khổng lồ, mọi người dưới sự bao bọc của vô tận kiếm quang đều nhanh chóng bay về phía trước, trong nháy mắt đã vượt lên trước La Khắc Địch.

"Ầm...."

Vô số quyền phong từ trên trời giáng xuống khiến một mảnh rừng tan nát, đất đá tung bay.

Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa, La Khắc Địch cùng Lý Dật Phong bốn người đồng thời lệ quát một tiếng, kiệt lực chặn lại thế nhưng quyền phong phía trước quả thực quá dày đặc, không ngờ có mấy đạo vượt qua phong tỏa của họ mà đánh lên kiếm mạc.

Nhưng mà, khiến mọi người giật mình chính là quyền phong này đánh lên kiếm mạc như đụng phải biển rộng, biến mất không chút giấu vết.

Mà toàn bộ kiếm mạc ngoại trừ hơi rung động bên ngoài còn lại không chút biến hóa gì, về phần đám người bên trong kiếm mạc, ngay cả một cọng lông cũng không bị tổn hại.

Hơn nữa, càng khiến kẻ khác khó tin chính là, thừa nhận quyền kình thật lớn này đánh vào, kiếm mạc lại một lần nữa tăng tốc độ, trong chớp mắt đã thoát li chiến trường.

Đây chính là Cừu Hinh Dư khéo léo mượn lực nên mới phát huy hiệu quả thần kỳ như thế.

La Khắc Địch hai mắt sáng ngời, lớn tiếng kêu: "Hảo kiếm trận."

Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên cũng từng làm thế, nhưng với nhãn lực của La Khắc Địch tự nhiên nhìn ra sự khác nhau trong đó.

Trịnh Hạo Thiên đơn thuần là dùng kiếm quang bao bọc mọi người, mà Cừu Hinh Dư ngưng tụ mấy nghìn kiếm quang thành một thể, hình thành một tòa kiếm hải mà bay đi.

Kiếm quang dù lợi hại nhưng không thể thừa nhận lực oanh kích, nhưng kiếm mạc lại không giống, cho dù là lực lượng cường đại công kích cũng có thể phân bố đều trên kiếm mạc.

Mà dưới sự bảo hộ của kiếm trận cường đại này, đám Long Tham đều bình an không có việc gì.

Nếu như điều khiển kiếm trận là một vị thất giai cường giả, La Khắc Địch tự nhiên không quá mức kinh ngạc, nhưng một tứ giai linh khí sư không ngờ có thể am hiểu kiếm trận tới mức này, đó chính là điểm khiến kẻ khác phải sợ hãi than thầm.

"Hống...."

Một tiếng rống giận từ phía sau truyền tới, sau đó vô số đạo quyền kình phô thiên cái địa đè ép đến.

Những kim cương viên nhân này tốc độ không chậm lại chút nào, hơn nữa bọn họ thí thế dồn dập, không màng sinh tử, một đám diện mục dữ tợn như hận không thể băm thây đám Trịnh Hạo Thiên thành vạn đoạn.

Đám người Trịnh Hạo Thiên trong lòng kêu khổ, bọn họ thế nào cũng không ngờ giết một kim cương hoàng tộc lại chọc vào tổ ong bỏ vẽ, khiến đám kim cương này đều như phát cuồng.

Kỳ thực, kim cương hoàng tộc địa vị trong kim cương tộc đều cực cao.

Bọn họ như cực phẩm luyện yêu vũ giả hoặc cực phẩm linh khí sư trong nhân loại, tổn thất mỗi người đều là tổn thất lớn. Vì thế biết được tin tức kim cương hoàng tộc ngã xuống các kim cương xung quanh đều phát cuồng, bọn họ hô hoán đến đây, càng ngày quy mô càng lớn.

Mọi người tuy rằng thực lực không kém, thế nhưng đối mặt với kim cương tộc khí thế long trời lở đất, trong lòng cũng sợ hãi vạn phần. Kiến nhiều cắn chết voi, hiện tại không phải lúc làm anh hùng rơm.

Trịnh Hạo Thiên hai chân chống đất, linh lực dưới chân lóe lên bay nhanh ra ngoài, không ngờ nhảy vào bên trong kiếm mạc.

Dường như kiếm mạc kia có linh tính, Trịnh Hạo Thiên lao vào, kiếm mạc tập tức mở ra một khe hở, khi hắn tiến vào bên trong liền đóng lại.

Bên trong kiếm trận một mảnh quang hoa lưu chuyển, Trịnh Hạo Thiên thoáng cái đã đi tới chỗ Cừu Hinh Dư, nhỏ giọng nói với nàng: "Đưa cả đám Dư Uy Hoa vào đi."

Cừu Hinh Dư nhẹ gật đầu, kiếm quang đột nhiên khuếch tán ra ngoài, cuốn cả Dư Uy Hoa, La Khắc Địch cùng Lý Dật Phong vào bên trong.

Bọn họ nhíu mày nhưng nóng nảy như Dư Uy Hoa cũng không giãy dụa.

Bọn họ cũng biết giờ phút này không nắm chặt, hai người Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình sai lầm.

Quả nhiên, ngay khi kiếm quang đưa họ vào bên trong, bọn họ lập tức phát hiện tốc độ được đề thăng lên, hầu như trong nháy mắt đã bay ra ngoài.

Thiếu sự yểm hộ của họ, quyền phong vô tận đánh lên kiếm mạc, thế nhưng dưới sự lưu chuyển của kiếm mạc, không ngờ biến thành động lực khiến tốc độ nó càng tăng mạnh.

Đám La Khắc Địch đồng thời nghĩ tới bảo khí Độn Thiên châu của Trịnh Hạo Thiên lập tức thở dài một hơi.

Tiếp đó chỉ chốc lát kiếm quang biến mất, bọn họ rút cuộc bay khỏi phiến rừng rậm, nhưng mà khi bọn họ ra ngoài không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Rất xa, một mảnh mây đen bốc lên trên mặt đất khói bụi cuồn cuộn, liếc mắt không nhìn thấy điểm đầu.

Tuy rằng họ đã thoát khỏi truy binh trong rừng rậm nhưng thanh thế của kim cương đại quân từ xa vọng tới vẫn khiến họ sợ hãi không thôi.

"A......"

"Chạy...."

"Chạy mau....."

"Kim cương tổng tiến công, mau báo cho đại doanh...."

Từ phía xa không ngừng truyền tới tiếng hét thảm của nhân loại, nhân tộc đối diện với luồng mây đen kia như còn thuyền nhỏ bé giữa lòng đại dương, trong nháy mắt bị sóng biển bao trùm. Chỉ có người nào có phi hành linh khí hoặc tài năng vượt trội mới có thể chạy thoát ra xa.

"Đây là, chuyện gì xảy ra?" Lý Dật Phong nuốt một ngụm nước bọt nói.

Dư Uy Hoa linh quang khẽ động: "Ta hiểu được, bởi vì kim cương hoàng tộc tới."

Mọi người trong lòng suy nghĩ thật nhanh, lập tức hiểu ý hắn.

Kim cương tộc sở dĩ giằng co cùng nhân loại là để đợi kim cương hoàng tộc tới, mà hôm nay kim cương hoàng tộc đã tới, trận quyết chiến tự nhiên không cần kéo dài nữa.

La Khắc Địch không nói một lời lấy ra một mảnh ngọc thạch, hắn cắn đầu lưỡi phun một ngụm tiên huyết lên phía trên ngọc thạch, sau đó hơi run, ngọc thạch nhất thời hóa thành một tia sáng phá không bay đi.

Đây là huyết thư truyền tin, trong đó ẩn chưa máu huyết của hắn, trong phiến tiểu tinh giới này, tuyệt đối không ai có thể chặn lại.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn phía sau, đối mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng mà hắn nhanh chóng khôi phục trầm tĩnh, trầm giọng nói: "Hạo Thiên huynh đệ, Cừu cô nương, cách nhân tộc đại doanh ngàn dặm, chúng ta đã bố trí một tòa đại trận phòng ngự, thỉnh các ngươi mau dẫn chúng ta chạy đi."

Trịnh Hạo Thiên không chần chờ nói: "Được."

Cừu Hinh Dư chụm tay, kiếm quang một lần nữa tràn ngập không gian bao phủ mọi người bên trong, Độn Thiên Chu cuồn cuộn linh lực, dùng tốc độ không gì sánh nổi bay đi.

La Khắc Địch từng có hào ngôn, không thể để nhân tộc chết trong tay kim cương tộc.

Thế nhưng lúc này thanh thế kim cương tộc quá lớn, bọn họ chỉ là hạt muối bỏ xuống biển, căn bản không thể chống lại, cho dù ở đây cũng không cứu được mấy người, ngược lại còn bị cuốn vào trong đó.

Mà biện pháp duy nhất chính là mau chóng rút lui, giữ vững đạo phòng tuyến đầu tiên.

Đến lúc trở về tập hợp lực lượng của toàn bộ nhân tộc cùng đại chiến với kim cương tộc một trận.

Vì mục tiêu này hắn thậm chí còn không màng lòng kiêu hãnh, xin Trịnh Hạo Thiên dùng Độn Thiên châu đồng hành.

Trên bầu trời, một mảnh quang hoa thật lớn xuất hiện, dường như một viên sao băng chợt phá không bay về phương xa.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.