Chiến Thiên

Chương 393: Cứu viện cố nhân



Bầu trời tràn ngập hôn ám khiến người ta có cảm giác ảo não vô cùng.

Trong không khí bao trùm một cỗ sát khí sắc bén, dường như bầu trời đã biến thành một chiến trường rộng lớn với vô số thi thể.

Đoàn kim cương viên nhân liếc mắt không thấy được điểm cuối không ngừng gào thét, bọn họ lộn xộn lao tới nhưng tốc độ lại cực nhanh, so với đại đa số tu luyện giả thì nhanh hơn nhiều.

Đám nhân tộc bị đuổi kịp phía sau cũng bất chấp cái gì đồng môn, đồng tộc, bọn họ cố gắng dốc toàn bộ lực lượng, mặc kệ đồng bạn bị rớt lại, tận lực bỏ chạy về phía trước.

Đám người phía sau lớn tiếng chửi bới, tuy bọn họ đã liều mạng sử dụng linh khí chi quang phi hành nhưng bởi chủng loại yêu hóa khác nhau, nên tốc độ bọn họ cũng khác nhau.

Bọn họ dùng ánh mắt hoảng sợ quay đầu nhìn đám viên nhân càng lúc càng tới gần phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Một đội ngũ hơn trăm người nhìn cảnh tượng khủng bố phía xa, liền vội vàng quyết định dùng tốc độ thật nhanh chạy về đại doanh nhân tộc. Thế nhưng tốc độ của kim cương bộ tộc thực sự quá nhanh, qua mấy canh giờ bôn ba, một bộ phận kim cương viên nhân đã bắt đầu đuổi kịp.

Đội ngũ hơn trăm người nhất thời tan tác, ngoại trừ một số ít người cắn răng giúp đỡ đồng bạn, đại đa số đều mặc kệ tất cả mà bỏ chạy, bỏ lại những tu luyện giả hình thể hình cồng kềnh như gấu, voi lại.

Một vị tu luyện giả yêu hóa họ voi đột nhiên ngừng lại, hắn quát lớn: "Các huynh đệ, chúng ta chạy không thoát đâu, chi bằng ở lại đây cùng Khâu Quan Hà ta đánh một trận thống khoái."

Hai mươi người còn lại đồng thời dừng chân, trong ánh mắt họ toát lên vẻ tuyệt vọng, nhưng mà bởi vì tuyệt vọng trái lại khơi lên sự điên cuồng trong lòng họ, trong khoảng khắc sau khi dừng, chiến ý trên người họ bắt đầu sôi trào mạnh mẽ.

"Từ đại ca, liều mạng với chúng." Một võ giả biến thân họ gấu quát: "Giết một hòa vốn giết hai có lời...."

Khâu Quan Hà gật mạnh đầu, quay đầu lại nói: "Từ Kỳ huynh đệ, Mục Cẩm huynh đệ, tình nghĩa của các ngươi chúng ta chết cũng không quên, nếu có kiếp sau, chắc chắn phấn thân dĩ báo (báo đáp dù thịt nát xương tan). Bây giờ các ngươi mau chạy, không nên cùng chịu chết với chúng ta...."

Khâu Quan Hà chính là một luyện yêu vũ giả có hai yêu hóa biến thân là họ gấu và voi, nhân vật như vậy trong khi chiến đấu luôn được mọi người hoan nghênh, có hắn gia nhập sức chiến đấu của đội ngũ sẽ tăng mạnh. Nhưng khi bọn họ bỏ chạy trối chết, sự yếu kém của hắn đã bị lộ rõ.

Bởi vì bọn họ có lực lượng lớn cho nên lựa chọn linh khí trên cơ bản đều là thần binh gia tăng công kích, tuy rằng lục giai có thể khu sử linh khí phi hành nhưng tốc độ chậm thế nào ai cũng biết.

Muốn chạy trốn trước mặt kim cương viên nhân trừ phi bọn họ có linh khí loại phi hành.

Nhưng hiển nhiên, loại linh khí cấp bậc này không phải ai cũng có tư cách tự mình sở hữu.

Trước kia có hơn trăm người, Từ Lộc, Mục Cẩm không phải là yêu hóa loại gấu, voi luyện yêu vũ giả, bọn họ vốn có thể giống như những người khác, bỏ mặc tất cả mà bỏ chạy, nhưng bọn họ lại lựa chọn lưu lại chung tay chống địch, nghĩa khí cỡ này khiến đám Khâu Quan Hà vô cùng cảm kích.

Mục Cẩm chân mày hơi trầm xuống: "Khâu huynh đệ không nên nói thế, trong Liệt Hổ chúng chỉ có hán tử chết trận chứ không có loại người hèn nhát, bỏ lại đồng bạn mà bỏ chạy."

Ba người bên cạnh hắn đồng thời hô to: "Bang chủ nói phải....."

Khâu Quan Hà cau có mặt mày, trong lòng cảm khái vạn phần.

Liệt Hổ Chúng chỉ là một môn phái nhỏ không hề có danh tiếng, trên Phiêu Miểu đại lục căn bản là ít ngươi nghe đến, nhưng tác phong hành sự của họ, cho dù là đệ tử các siêu cấp môn phái cũng không bì được.

Từ Lộc lặng lẽ cười nói: "Nếu Mục huynh đệ đã nói thế, Từ mỗ há có thể làm nhục anh hùng...."

Năm người bọn họ nhìn nhau đồng thanh cất tiếng cười dài, tiếng cười chứa hào khí, không màng sinh tử.

Mấy luyện yêu vũ giả còn lại đều kích động vô cùng, bọn họ để tay lên ngực thầm hỏi, nếu có thể thoát, liệu mấy người chịu ở lại cùng chết? Thế nhưng lúc này nhìn mấy người Liệt Hổ Chúng, đám người này trong lòng không khỏi dâng lên một trận hào khí, có thể cùng bọn họ kết đồng hành sinh tử một lần, phóng tay đánh một trận, đời này sống không uổng rồi.

Nghĩ đến đây, bọn họ xoay người, linh khí trên người cuồn cuộn tuôn ra, chiến ý trở nên sôi sục.

Tốc độ đám kim cương viên nhân đuổi theo phía sau không giống nhay, nhưng mà bọn họ đuổi kịp tu luyện giả nhân loại sẽ không điên cuồng chiến đấu mà đều có gắng quấn lấy, giữ chân tu luyện giả nhân loại.

Đợi đến khi vô số đồng bọn phía sau vọt tới, sẽ như thủy triều đè bẹp đám tu luyện giả nhân loại bé nhỏ này.

Vài Kim Cương viên nhân nhe răng trợn mắt vọt lên đầu tiên, bọn họ hôm nay truy đuổi quả là sảng khoái, trên cơ bản không có mấy người dám phản kháng, vì thế chạy tới trước mặt đám Mục Cẩm cũng không chút cảnh giác, quyền phong lập tức gào rít đánh tới.

Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, đám Mục Cẩm không bỏ chạy cũng không tránh đòn mà hai bên hung hăng va chạm.

Dường như một tiếng sét giữa trời quang, vài kim cương viên nhân kêu thảm bay ngược lại, thân thể bọn họ máu huyết loang lổ ngã lăn ra đất, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.

Số lượng kim cương viên nhân đến càng nhiều, áp lực của bọn họ ngày càng tăng lên.

Cuối cùng một nhân tộc tu luyện giả phát ra một tiếng kêu thảm, hắn vừa sơ sẩy đã bị một viên nhân đánh trúng, trên không trung thân thể bị xé thành hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vô cùng thê thảm.

Đám Mục Cẩm gầm lên, bọn họ tận lực thôi động linh khí chi quang, cố gắng chém giết kim cương viên nhân.

Thế nhưng những kim cương viên nhân này dường như vô cùng vô tận, giết một người lại nhảy ra hai người, khí lực của họ dần dần khô kiệt, chân khí ngày càng suy yếu.

Tiếng kêu thảm của đồng bọn liên tiếp vang lên, mỗi tiếng kêu đại biểu cho một người đã dính phải độc thủ, bọn họ tuy rằng chưa mất hết sức chiến đấu nhưng bản thân còn khó bảo đảm, làm sao cứu nổi đồng bọn?

Nhưng mà, lúc bọn họ nghĩ rằng mình phải chết không nghi ngờ thì bọn họ đột ngột cảm thấy chấn động.

Một trận hỗn loạn thật lớn từ phía sau đám viên nhân truyền tới, như là sóng trên biển rộng, qua mấy lần hô hấp đã tràn tới chỗ bọn họ.

Sau đó, bọn họ thấy một kiếm mạc thật lớn phát ra ánh sáng lập lòe từ phía sau lao lên, nó dùng tốc độ nhanh không gì sánh nổi bay về phía trước.

Dọc theo đường đi, phàm là kim cương viên nhân cản trở đều bị kiếm mạc đẩy văng ra ngoài, hoặc là bị kiếm quang chém thành hai đoạn.

Kiếm mạc chói mắt kia không ngờ mở ra một đường máu từ vòng vây của kim cương viên nhân vọt ra ngoài, bay nhanh về phía nhân tộc đại doanh.

Mục Cẩm kinh hô: "Vạn Kiếm quyết, đây là Vạn Kiếm quyết của Vạn Kiếm tông...."

Hắn tuy xuất thân từ môn phái nhỏ nhưng cũng nghe nói đại danh của Vạn Kiếm tông, càng có một đoạn kinh lịch cùng chung hoạn nạn với một đệ tử kiệt xuất bên trong Vạn Kiếm tông, tự nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra công pháp này là Vạn Kiếm quyết.

Khâu Quan Hà đột nhiên mở miệng kêu: "Cứu a...."

Bọn họ vốn hạ quyết tâm phải chết nhưng nếu còn đường sống ai lại nguyện ý uất ức mà chết chứ?

Chỉ là bọn họ cũng biết dưới tình huống này, cường giả Vạn Kiếm tông kia có thể cứu bọn họ trong đám viên nhân này quả là khó khăn, mà Khâu Quan Hà kêu lên cũng chỉ là cố ném ra một cọng rơm cứu mạng mà thôi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, kiếm mạc không hề ngừng lại.

Khâu Quan Hà cười khổ một tiếng: "Mục huynh, Từ huynh, đều là tiểu đệ làm liên lụy đến hai người."

Mục Cẩm cười dài: "Huynh đệ một nhà chớ nói hai nhà, ngươi nghĩ liên lụy ta, vậy tính thêm cả Liệt Hổ Chúng đi....."

Từ Lộc huy quyền bức lui một viên nhân, nói: "Mục huynh, tính thêm ta nữa đi."

"Được, Liệt Hổ Chúng có mấy hảo huynh đệ như vậy, Mục mỗ có chết.... Ồ, mọi người xem kìa." Mục Cẩm đột nhiên kêu lên.

Mọi người ngưng thần nhìn lại, kiếm mạc vốn đã bay xa đột nhiên bay ngược lại vọt tới chỗ bọn họ.

Tám người còn sống hai mắt đều phát sáng, cơ thể bọn họ bỗng xuất hiện thêm một lực lượng khó hiểu, đây là lực lượng của ý chí cầu sinh, trong tuyệt cảnh bỗng thấy một tia hi vọng đã khiến bọn họ bộc lộ ra một lượng lớn tiềm năng.

"Rầm, rầm, ầm, ầm....."

Dường như tiếng sấm liên tục vang lên, đoàn kiếm mạc đánh chết một đám kim cương viên nhân sau đó dừng lại trước mặt bọn họ.

"Không nên vận sức chống lại..." Một âm thành hùng hậu truyền vào tai họ, sau đó, kiếm mạc khuếch tán ra bao vây bọn họ vào bên trong.

Đến lúc này, bọn họ mới an tâm, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác bước ra từ cõi chết.

Mục Cẩm hít sâu một hơi, nói: "Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, Liệt Hổ Chúng - Mục Cẩm xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ....."

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên: "Mục huynh, mấy tháng không gặp chẳng lẽ đã quên tiểu đệ...." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Mục Cẩm ngẩn ra, lập tức vui mừng quá đỗi, kinh hô: "Trịnh huynh đệ, ngươi...."

Trong lòng hắn nổi lên niềm vui sướng vô bờ, thế nào cũng không nghĩ ra chỉ mấy tháng không gặp mà Trịnh Hạo Thiên lại có uy năng không thể tin nổi cỡ này, ngay cả trong vây khốn của kim cương viên nhân cũng có thể nhập xuất như thường.

Khâu Quan Hà thở hổn hển mấy hơi, hắn ngưng mắt nhìn ra ngoài, tuy rằng kiếm quang như nước nhưng hắn có thể thấy bên trong kiếm mạc đã có hơn mười người, mà ngoài kiếm mạc có vô số luyện yêu vũ giả họ gấu, voi chạy không thoát nổi, đang bị vây khốn.

Hắn chần chờ một chút, đột nhiên kêu lên: "Các hạ, xin hãy cứu luyện yêu vũ giả hai họ gấu, voi chúng ta....."

Bên trong kiếm mạc nhất thời yên tĩnh, Khâu Quan Hà trong lòng thấp thỏm, hắn biết yêu cầu này quả thực quá phận, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt thấy chết mà không làm gì.

Sau một lát, giọng nói như thở dài của Trịnh Hạo Thiên vang lên.

"Có thể cứu bao nhiêu thì cứu ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.