"Hoàng..." Doãn Quân chậm rãi nói, ánh mắt hắn dừng trên mảnh quang manh thật lớn kia, đôi mắt chớp động một mảnh phức tạp khó hiểu.
"Doãn huynh, ngươi biết hắn?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Doãn Quân cười khổ một tiếng, nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi cũng nghe qua chiến trường bách tộc rồi chứ?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu: "Chiến trường bách tộc là nơi các đệ tử tinh anh thất giai trở lên trong các môn phái mới có thể tiến vào, có người nói đó là nơi tập trung của tất cả các cường giả đến từ mọi chủng tộc trong đại linh giới, phàm là ai có tư cách vào đó thí luyện đều là cường giả chân chính trong các bộ tộc."
Doãn Quân cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi nói không sai chút nào, nhưng mà bên trong các chủng tộc có vài người được gọi là thiên tài, bọn họ dưới thất giai cũng có đủ tư cách tiến vào bên trong bách tộc chiến tràng."Hắn nhìn về phía vầng sáng như mặt trời nói: "Hoàng, trong lịch sử vô số năm của kim cương tộc, số người mới ngũ giai đã có thể tiến vào chiến trường bách tộc như hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Khâu Nguyệt Dung nhẹ giọng phụ họa: "Theo lời gia sư, nếu như vợ chồng ta tiến vào bách tộc chiến tràng, tỉ lệ còn sống khoảng không đến một thành, thế mà Hoàng đã gia nhập chiến trường bách tộc mấy năm, không những không chết mà còn gây dựng được thanh danh hiển hách. Có nhiều cường giả nghe danh mà cố ý tìm hắn giao chiến, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một - chết!"
Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh, lúc này hắn mới cảm nhận được chỗ cường đại thực sự của địch nhân.
Trên bầu trời, phiến kim quang trên đầu kim cương viên nhân rút cuộc dừng lại, một từng tia quang mang từ từ ảm đạm xuống.
Mà lúc này toàn bộ chiến trường đều tràn ngập một loại khí tức trang nghiêm.
Đặc biệt sau khi kẻ gọi là Hoàng này xuất hiện, kim cương viên nhân trên chiến trường khí thế ngày càng điên cuồng, chiến ý của bọn họ tỏa ra rõ ràng đến mức ai cũng có thể cảm ứng được.
Không ngờ Hoàng vừa hiện thân, chỉ bằng uy danh của hắn đã có thể cải biến cực lớn sĩ khí của kim cương tộc.
Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa hai mắt nhìn nhau, song quyền bọn họ nắm chặt, trong lòng họ đều toát lên một cái ý niệm,
Nam nhi, sống trên đời chỉ cầu có vậy......
Quang mang biến mất lộ ra chân diện mục của Hoàng.
Đây là một kim cương cao to, bộ lông kim sắc trên người lóe lên liên tục, hình thể hắn cực kỳ cường tráng toàn thân toát ra vị đạo tràn ngập tính dương cương.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía nhân tộc.
Tuy rằng cách nhau khá xa nhưng khi ánh mắt hắn quét tới một khắc hầu như tất cả mọi người đều cảm ứng được một cỗ áp lực không cách nào hình dung.
Khí thế của hắn, uy áp từ hắn tỏa ra đã xuyên qua không gian, xuyên thấu thời gian, dường như trực tiếp áp bức vào trong lòng mọi người.
Một cỗ hơi lạnh thấu xương vô pháp khống chế dâng trào trong lòng mỗi người, chỉ một cái liếc mắt không ngờ đã mạnh mẽ nhường này.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên, trong lòng hắn kịch liệt rung động.
Dưới cái liếc mắt của đối phương, hắn cảm thụ được một cỗ lực lượng rất mơ hồ.
Ý chí, tuyệt đối là lực lượng ý chí.
Cũng duy có ý chí lực lượng mới trong nháy mắt tạo ra kết quả kinh khủng như vậy.
Trong lúc này, mọi người không phải thấy ánh mắt của hắn mà cảm nhận được áp bách của hắn mang lại, Hoàng liếc mắt không ngờ phóng ra ý chí lực lượng bao trùm toàn bộ nhân tộc vào bên trong.
Ý chí lực lượng là một loại lực lượng cường đại nhưng rất hư ảo.
Trong những người Trịnh Hạo Thiên đã từng gặp, ngoài Hoàng ra không có người nào có thể vận dụng lực lượng ý chí.
Vô luận là Cao Thăng, La Khắc Địch hay Doãn Quân phu phụ đều là lục giai cường giả kiệt xuất trong nhân tộc, tuy vậy bọn họ cũng không có loại thực lực này.
Mơ hồ, một tia linh cảm xẹt qua trong lòng hắn.
Trái tim Trịnh Hạo Thiên mơ hồ nhảy lên.
Hoàng có thể cường đại như vậy chẳng lẽ có quan hệ với lực lượng ý chí?
Sau một khắc, trong não vực Trịnh Hạo Thiên mầm mống quang ám ấn ký bắt đầu kịch liệt xoay tròn, mà trong đan điền của hắn ba đại yêu phách càng trở nên hưng phấn tru lên.
Tuy rằng loại âm thanh này người ngoài không thể nào nghe được, thế nhưng Trịnh Hạo Thiên lại cảm giác được từ trên người chúng tỏa ra chiến ý cường liệt.
Trịnh Hạo Thiên từ trước vẫn một mực tìm tòi lực lượng ý chí, thế nhưng loại lực lượng này quá mức mơ hồ, căn bản không phải tìm là tìm được ra. Thế nhưng lúc này hắn lại từ trên người Hoàng tìm được một tia manh mối, mà dưới cái liếc mắt của Hoàng khiến hắn cảm ứng được, thì ra lực lượng ý chí có thể sử dụng như vậy a.
Đôi mắt hắn sáng rực lên, bàn tay đang nắm tay Cừu Hinh Dư cũng siết chặt hơn vài phần.
Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ cũng cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hắn, đôi mắt nàng dần trở nên trầm tư sâu xa.
"Nhân tộc, là ai giết tùy tùng của ta, đứng ra!"
Giong nói của Hoàng chậm rãi vang lên trong hư không, giọng nói của hắn không lớn nhưng lại truyền đi toàn bộ chiến trường, cho dù là người ở phương nào cũng đều có thể nghe rõ ràng.
Doãn Quân sắc mặt khẽ biến, hắn đang muốn mở miệng chợt thấy giọng nói của Trịnh Hạo Thiên lanh lảnh vang lên: "Bốn tùy tùng của ngươi là do ta giết."
Dưới chân cuồn cuộn linh khí, Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư cưỡi Độn Thiên Chu bay lên cao.
Doãn Quân vươn tay, nhưng do dự một chút cuối cùng cũng không níu họ lại.
Quanh thân thể hai người Trịnh Hạo Thiên nổi lên vô số quang mang, sáu nghìn con tiểu long nhất thời quay cuồng không ngừng.
Đối diện với đại địch cường đại bực này, bọn họ đã không dám bảo lưu chút nào, ngay từ đầu đã phóng thích Ngưng Kiếm Thuật cùng Tiểu Kiếm Hải ra.
Bọn họ rõ ràng cảm ứng được trong cái quét mắt của hắn ẩn chứa một lực lượng bí ẩn mà cường đại, cỗ lực lượng này không ngờ phong tỏa đám tiểu long trên hư không, trực tiếp đè ép chúng vào sát thân thể họ.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, quang ám khí xoáy nhất thời bạo phát, trong mắt hắn tinh quang bắn ra khắp nơi, dường như có một tia lực lượng sinh ra từ đó.
Lực lượng ý chí, không ngờ cũng là lực lượng ý chí.
Trước kia, Trịnh Hạo Thiên có chút cảm ngộ với lực lượng ý chí, đồng thời sơ bộ quán thâu ý chí của mình vào bên trong mầm mống quang ám ấn ký.
Lần này đại chiến, đã trải qua song kiếm hợp bích, hắn càng có thể hội với loại lực lượng này.
Mà lúc này, dưới áp bách của lực lượng ý chí cường đại, rút cuộc ý chí của hắn ấn chứa trong quang ám lực lượng tự động bộc phát phản kích lại.
"Ầm."
Một cỗ lực lượng thật lớn trong tâm linh bọn họ chợt nổ tung.
Mặc dù bên ngoài không hình thành bất cứ biến hóa nào, nhưng lúc này tinh thần của họ đang kịch liệt giao phong.
Trịnh Hạo Thiên đầu hơi nghiêng sang một bên, không ngờ sinh ra một loại cảm giác mê muội.
Trong trận chiến giữa hai ý chí lực lượng, hắn tuyệt đối bị vây dưới hạ phong.
Nhưng mà, ngay lúc này, đan điền hắn chợt sôi lên, lực lượng của ba yêu phách đồng thời dâng lên, tiến vào trong tâm linh hắn.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên một lần nữa trở nên trong suốt.
Linh lực của hắn tuy rằng mới đạt tới tứ giai nhưng chân khí của hắn đã đạt tới cảnh giới thất giai.
Có thể ý chí linh lực không bằng đối phương nhưng ý chí lực lượng ẩn chứa trong chân khí tuyệt đối không thua kém đối phương.
Cổ tay hơi run lên, Trịnh Hạo Thiên lo lắng nhìn về phía Cừu Hinh Dư, hắn phát hiện Cừu Hinh Dư không bị chút ảnh hưởng nào.
Ý chí lực lượng của Hoàng chỉ nhằm vào hắn, đương nhiên chỉ có hắn cảm nhận rõ nhất mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
"Không tồi, không ngờ trong nhân tộc cũng có loại nhân vật như ngươi." Hoàng thở dài một hơi: "Nếu như cho người mười năm tu luyện nữa, nhất định sẽ có tư cách tiến vào chiến trường bách tộc, nhưng đáng tiếc, ngươi không nên giết tùy tùng của ta."
Trịnh Hạo Thiên lông mày nhướng lên, trong lòng giận dữ, bốn tên kim cương hoàng tộc trăm phương ngàn kế muốn chém chết họ, lẽ nào vì chúng là tùy tùng của Hoàng nên hắn không được phản kích? Chẳng lẽ để chúng tùy ý giết mình.
Tên Hoàng này quả là bá đạo tuyệt luân.
Hắn mở miệng đang muốn trào phúng vài câu đã thấy Hoàng vung tay một quyền đánh về phía hắn.
Lúc này, cự ly hai bên rất xa, cho dù Trịnh Hạo Thiên điều khiển bảo khí chi quang cũng không dám chắc có thể làm bị thương một vị kim cương hoàng tộc.
Thế nhưng, Hoàng đứng ngay tại chỗ tung ra một quyền.
Trịnh Hạo Thiên đầu tiền là giật mình, sau đó sắc mặt hắn chợt đại biến.
Hắn đột ngột cảm ứng được một quyền này của Hoàng nặng nề vô cùng, từ chỗ xa xôi đánh ra chỉ trong chớp mắt đã vượt qua cự ly đó, dĩ nhiên bởi khoảng cách cho nên quyền lực có chút tiêu hao.
Một quyền nhanh như chớp đánh tới.
"Ầm!"
Sáu nghìn con tiểu long trong nháy mắt lưu chuyển, hóa thành một con sóng muốn hóa giải lực lượng một quyền kia,
Thế nhưng, chuyện khiến bọn họ càng giật mình xảy ra.
Âm nhu lực của Tiểu Kiếm Hải lúc này không ngờ mất đi tác dụng, một quyền trầm trọng vô cùng như nhất trụ kình thiên, vô luận sóng biển có đánh vào cỡ nào đều không lay động mảnh may, càng vô pháp suy yếu quyền lực của nó nửa điểm.
Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc hiểu vì sao Hoàng dám từ địa phương xa như thế huy quyền công kích.
Bởi vì hắn khẳng định có mật thuật nào đó, khiến quyền lực của hắn ngưng thành một điểm, trải qua một khoảng cách rất xa hầu như không chút tiêu hao.
Mà loại mật thuật này không ngờ không chỉ khắc phục hạn chế về cự ly, hơn nữa còn có thể chống được trùng kích của Tiểu Kiếm Hải, thật sự là lực lượng cường đại tới mức không thể tưởng tượng.
Mắt thấy quyền lực xuyên thấu tiểu kiếm hải và ngưng kiếm thuật, gần như đánh lên người hai người Trịnh Hạo Thiên,
Trước mắt họ đột ngột hiện lên một đạo quang mang thật lớn.
Một tấm chắn cổ quái xuất hiện trước mặt họ, ngăn cản một quyền đánh tới.
Ầm, một tiếng nổ vang lên, hai người Trịnh Hạo Thiên chân đạp Độn Thiên Châu, như bay lùi về sau mười thước.
Hoàng! Một quyền hời hợt của hắn không ngờ phá tan ngưng kiếm thuật cực mạnh của họ, đồng thời dưới sự phòng ngự của Hải Vương thuẫn vẫn có thể đẩy lùi bọn họ xa như vậy.
Thực lực của Hoàng không ngờ đáng sợ đến mức này...