Chiến Thiên

Chương 415: Thiên hạ đệ nhất dưới thất giai



"Vị Liệt Hỏa linh giả tiền bối kia rốt cuộc là cao nhân phương nào?'' Dư Uy Hoa hâm mộ dò hỏi.

Trong những tinh anh nhân tộc, cái tên ngố này tuyệt đối là loại người không có tâm cơ nhất. Khi hắn nhìn thấy Liệt Hỏa linh giả biến mất, liền lập tức hỏi dò không chút do dự.

Cao Thăng và Vương Nhất Nguyên cười khổ nhìn nhau, hắn ho khan một tiếng, nói: "Vị Liệt Hỏa tiền bối này là một vị linh giả tán tu. Năm mười năm trước hắn đã đột phá tới cảnh giới linh thể rồi. Trong nhân tộc chúng ta cũng có thanh danh rất lớn." Hơi dừng lại một chút, hắn thoáng hạ thấp giọng, nói: ''Bất quá, gần ba mươi năm nay, không có ai còn thấy hành tung của hắn trên Phiêu Miễu đại lục nữa. Chúng ta còn tưởng hắn đang bế quan tu luyện, hoặc là du lịch các đại lục khác của nhân tộc. Nhưng không nghĩ tới, hắn lại đầu nhập làm môn hạ Vạn Bảo Hiên rồi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, nói: ''Cao sư huynh, làm sao ngươi biết hắn lại đầu nhập làm môn hạ Vạn Bảo Hiên?"

Khỏe miệng Cao Thăng hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn về phía đám kim cương viên nhân đang vội và rút lui, nói: "Trong chiến đầu quy mô lớn như thế này, kim cương nhất tộc và nhân tộc chúng ta nhất định sẽ phái linh thể cường giả ra đốc chiến. Kim cương nhất tộc do ai đốc chiến, chúng ta không biết, nhưng nhân tộc chúng ta thì nhất định là cao thủ do Vạn Bảo Hiên phái đến."

"Vì sao lại thế?" Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, nói: ''Vạn Kiếm tông chúng ta chẳng phải cũng có linh thể cường giả ư?"

Vạn Kiếm tông chính là một trong những siêu cấp đại môn phái, ai ai cũng biết, trong môn chẳng những có cường giả linh thể mà còn không chỉ có một vị.

Cao Thăng cười khổ một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một vòng, phàm là người cảm ứng được ánh mắt hắn đều bất tri bất giác tránh né, bất quá khóe miệng bọn hắn lộ vẻ như cười như không.

Trịnh Hạo Thiên khẽ kéo khéo tay áo Dư Uy Hoa, thấp giọng nói: "Ngu thế, ở đây là tinh anh lục giai của nhiều môn phái như vậy, môn phái nào lại an tâm giao phó tính mạng đệ tử của mình cho linh giả môn phải khác chứ."

Dư Uy Hoa lúc này mới chợt hiểu ra, hắn bất mãn nói: "Đây là chiến đấu giữa nhân tộc chúng ta và dị tộc, vậy mà vẫn còn lục đấu với đả, không chịu tín nhiệm lẫn nhau."

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả Cao Thăng đều sửng sốt.

Ánh mắt mọi người gần như cùng chăm chú nhìn về phía Dư Uy Hoa, nhưng cái tên ngốc này vẫn trấn định tự nhiên, ánh mắt trong suốt như nước, không có một gợn sóng, không hề tránh né ánh mắt của mọi người.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được phải thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thẳng về phía hắn nữa.

La Khắc Địch tiến tới, vồ vồ bả vai Dư Uy Hoa, nói: "Hảo huynh đệ, ngươi nói đúng lắm, nhưng...." Hắn lắc lắc đầu, thở dài không nói.

Trịnh Hạo Thiên kéo tay Dư Uy Hoa, nói: ''Các vị sư huynh sư tỷ, nếu phương Tiểu Linh giới này đã chiến đấu xong, chúng ta cũng nên trở về thôi."

Tuy trận chiến này đã kết thúc quá bất ngờ, không ai có thể ngờ tới, nhưng nói thế nào thì nó cũng đã kết thúc rồi.

Một khi đã vậy, làm gì còn ai nguyện ý lưu lại Tiểu Linh giới nữa chứ.

Mọi người gật gật đầu, cùng tự thôi động linh khí, hướng về phía doanh địa nhân tộc mà bay đi.

Trịnh Hạo Thiên kéo Dư Uy Hoa và Cừu Hinh Dư, cố ý rớt lại phía sau mọi người. Hắn khẽ thở dài nói: "Uy Hoa, lòng người... là thứ phức tạp nhất trên thế gian đó."

Dư Uy Hoa tức giận, trừng mắt nhìn hắn, nói: ''Ngươi so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, đừng có mà ra vẻ già đời."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ không nói. Tuy hắn trẻ hơn Dư Uy Hoa mấy tuổi, nhưng lại từng trải qua không ít chuyện, đặc biệt là sau lần một mình thí luyện trong Luyện Yêu động, càng khiến hắn kiêng kị và cảnh giác đối với người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Cừu Hinh Dư che miệng mỉm cười, đột nhiên nói: "Uy Hoa đại ca, ta thực sự hâm mộ ngươi

đó."

Dư Uy Hoa ù ù cạc cạc, nói: "Người hâm mộ ta cái gì?"

Cừu Hinh Dư vô cùng nghiêm túc nói: "Tiểu muội vẫn rất nghi hoặc, người như thế nào lại có thể đột phá cực hạn tiến giai đến siêu phàm biến thân. Nhưng hiện giờ tiểu muội đã hiểu và không đố kỵ nữa. Bởi vì... người nên được như vậy..."

Vẻ mặt Dư Uy Hoa mờ mịt, nhưng đối diện với một nữ hài tử khen ngợi, hắn cũng ngại không dám hỏi.

Chỉ sau một lát, mọi người đã trở về tới doanh địa. Khi mấy người Cao Thăng đem tin tức kim cương viên nhân nhận thua rút lui truyền ra ngoài, toàn bộ doanh địa nhân tộc lập tức tràn ngập những tiếng hoan hô, hò hét ầm ĩ.

Nhân tộc có thể tới nơi này trên cơ bản đều là cường giả chân chính, hoặc là tinh anh dưới lục giai cực kỳ tự tin vào bản thân.

Trước khi tới nơi này, ai cũng hùng tâm hừng hực, muốn liệp sát một ít kim cương vương tộc chân chính, thậm chí là cường giả hoàng tộc.

Chỉ cần bọn họ có thể thành công đoạt được một viên yêu đan kim cương hoàng tộc, thì chẳng những có thể giàu có trong nháy mắt, hơn nữa danh tiếng còn vang xa, thậm chí còn có hi vọng được giới cao tầng chú ý và thu được cơ duyên.

Nhưng sau khi trải qua một tháng đại chiến không ngừng nghĩ, đại đa số mọi người đều đã được thể nghiệm sự tàn khốc, hung hiểm của chiến tranh rồi.

Tuy cuộc chiến giữa song phương chỉ giằng co mấy thời thần mà thôi, nhưng cũng tử thương vô số.

Những còn may mắn sống sót đều sinh lòng sợ hãi kim cương nhất tộc, nếu không phải hiện giờ không thể rời khỏi phương Tiểu Linh giới này, chỉ sợ đã có người có người đào ngũ khỏi chiến trường rồi.

Cho nên, sau khi nghe tin chiến tranh chấm dứt, nhân tộc toàn thắng, trừ một số rất ít người ra, đại đa số tu luyện giả đều thật tâm vui mừng reo hò.

Sau đó, mấy người Cao Thăng cũng kể lại chỉ tiết chiến tích của Trịnh Hạo Thiên, đơn thương độc mã tới doanh địa kim cương nhất tộc như hẹn ước, một mình đánh bại Hoàng.

Không ai có ý bóp méo sự thật, cũng không có ai cố ý che dấu.

Bởi vì người chứng kiến cuộc chiến đó có nhiều lắm, hơn nữa mỗi người đều là tối cường giả lục giai đỉnh phong trong nhân tộc. Nếu lúc này mà bọn họ còn dám nói dối thì sau này tuyệt đối không thể nào ngẩng mặt làm người nữa.

Khi chiến tích oanh oanh liệt của Trịnh Hạo Thiên truyền ra, toàn bộ doanh địa nhân tộc lại một lần nữa trở nên sôi trào.

Hoàng có thực lực thế nào, có ít nhất một nửa cường giả nhân tộc đã tận mắt nhìn thấy, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng khi Hoàng lần đầu tiên xuất hiện, tỏa ra khí thế cường đại khiến cho mọi người khó có thể quên được.

Nhưng cho dù là kim cương hoàng giả cường đại như vậy, không ngờ vẫn bại dưới tay Trịnh Hạo Thiên.

Nếu không phải linh giả của kim cương nhất tộc xuất thủ cứu giúp thì sợ là ngay cả tính mạng cũng khó mà bảo toàn được.

Hơn nữa, trong trận chiến này, Trịnh Hạo Thiên đã quang minh chính đại phóng ra mười vạn tiểu long.

Đây chính là dấu hiệu đặc thù của ngũ giai siêu phầm linh khí sư, khiến cho tất cả mọi người biết được thực lực chân chính của hắn.

Siêu phàm....

Linh khí sư....

Trong nhất thời, danh vọng Trịnh Hạo Thiên bay cao như diều gặp gió, cuối cùng vượt qua cả các cường giả thế hệ thanh niên của bát đại siêu cấp môn phái như Cao Thăng, La Khắc Địch, trở thành đệ nhất nhân dưới thất giai.

Lần trước, Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư liên thủ cứu người, tuy cũng giành vô số mỹ danh, nhưng dù sao cùng là hai người liên thủ, hơn nữa khí đó bọn họ cũng chỉ có tu vi tứ giai, tự nhiên không thể đoạt được địa vị cao thượng như lúc này.

Nhưng hiện giờ, sau khi tin tức về trận chiến giữa Trịnh Hạo Thiên và Hoàng truyền ra, hắn liền tự nhiên đoạt được địa vị và vinh dự này, hơn nữa còn có vị thế không thể nào lay động được.

Đương nhiên, trong lòng mấy người Cao Thăng, La Khắc Địch kỳ thật vẫn còn một điểm nghi hoặc.

Năm mười con thương long khủng bố của Trịnh Hạo Thiên đã bạo liệt toàn bộ, loại thương long này nếu không phải do Ngưng Kiếm thuật hình thành, muốn đào tạo bồi dưỡng lại nhất định là phải mất rất nhiều công phu, cũng không biết Trịnh Hạo Thiên có thể bồi dưỡng ra năm mười con thương long mới trong thời gian ngăn hay không.

Nếu hắn không thể làm được thì tất cả mọi người, bao gồm cả La Khắc Địch vẫn có một chút tự tin có thể đánh một trận với mười vạn con tiểu long bình thường.

Chỉ là mấy người La Khắc Địch đã là cường giả lục giai đỉnh phong, trải qua một tháng chiến đấu, đều có cảm ngộ và ẩn ước có cảm giác sắp phá tan cực hạn, tiến vào cảnh giới thất giai rồi.

Cho nên lúc này cho dù có da mặt dày hơn nữa, bọn họ cùng ngại không muốn đi khiêu chiến mười vạn tiểu long của Trịnh Hạo Thiên, tranh giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân dưới thất giai.

Có lẽ bởi vì Liệt Hỏa linh giả đã trở về truyền tin tức nhân tộc thắng lợi trong Tiểu Linh giới, cho nên sau ba ngày, khi mọi người vừa thu thập thỏa đáng mọi thứ, chung quanh doanh địa nhân tộc gần như đồng thời xuất hiện mấy ngàn cánh cửa không gian khổng lồ.

Khí tức của những cái cánh cửa không gian này mỗi cái một khác, mà trên mỗi cánh cửa không gian cũng được đánh dấu rất rõ ràng.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt một cái đã thấy, phía trước doanh địa Vạn Kiếm tông bọn họ, hơn trăm cái cánh cửa ánh sáng khổng lồ đều có tiêu ký vô số kiếm quang.

Đây chính là tiêu ký của Vạn Kiếm tông, từ đó có thể xác định, những cánh cửa không gian này đều do Vạn Kiếm tông mở ra.

Có thể bạo tay hao phí như thế trong một lần, thật không hổ là một trong bát đại siêu cấp môn phái.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, ở trong tầm mắt, số lượng cánh cửa không gian của những siêu cấp môn môn phái còn lại đều trên dưới một trăm cái, mà môn phái cỡ lớn hoặc một số rất ít môn phái cỡ trung có thực lực cường hãn cũng có cánh cửa không gian riêng của mình.

Bất quá phía trên một số cánh cửa không gian đó lại không hề có tiêu ký, nhưng số người thông qua chúng rời đi lại tuyệt đối không ít.

Cao Thăng mỉm cười, nói: "Trịnh sư đệ, những cánh cửa không gian đó chính là Vạn Bảo Hiên đặc biệt kiến tạo, tất cả nhân loại trên Phiêu Miễu đại lục, thuộc bất cứ môn phái nào cũng có thể sử dụng.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, Vạn Bảo Hiên mới cự đầu chân chính của Phiêu miễu đại lục, cho dù là bát đại siêu cấp môn phái so sánh cũng phải kém hơn một chút.

"Sư đệ, chúng ta đi thôi." Cao Thăng nhẹ nhàng vỗ vồ vai hắn, có chút hâm mộ nói: "Trong cuộc chiến lần này, chiến công của ngươi tuyệt đối đứng hàng đệ nhất, sau khi trở lại môn phái tuyệt đối sẽ được thưởng lớn." Hắn đột nhiên thấp giọng nói: "Sư đệ, ngu huynh có một chuyện muốn nhờ ngươi."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: ''Sư huynh có việc gì xin cứ phân phó."

Trên mặt Cao Thăng lộ ra một tia chờ mong, chậm trãi nói: ''Nếu ngu huynh đoán không sai, mấy thái thượng trưởng lão nhất định sẽ cho sư đệ vài danh ngạch đi Phiêu Miễu Vân Hải tu luyện. Nếu danh ngạch có hạn thì thôi, nhưng nếu có nhiều danh ngạch, xin sư đệ lưu cho Nhất Nguyên sư muội một cái."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: ''Phiêu miễu Vân Hải?"

Cao Thăng nghiêm nghị gật đầu, nói: ''Việc này đành phải nhờ sư đệ rồi."

Dứt lời hắn liền xoay người rời đi.

Trịnh Hạo Thiên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cùng mấy người Dư Uy Hoa tiến vào cánh cửa không gian. Sau khi hào quang lóe lên, hắn đã thấy mình đứng trên một cái binh thai rộng lớn.

Nhưng khi hắn đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt liền lập tức khẽ biến, cả ngươi hơi trầm xuống, linh lực cả người cuồn cuộn dâng lên, Hải Vương thuẫn và Độn Thiên châu cùng lóe lên, xuất hiện dưới chân và bảo hộ trước người hắn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.