Chiến Thiên

Chương 431: Người thủ vệ tầng năm



"Bầy thiên ma….không thể nào…" Vị nam nhân kia kinh hô: "Ở tầng năm Trấn Ma Tháp, sao có thể xuất hiện bầy thiên ma lớn như thế chứ?"

Mộng Yểm cũng không thèm nhìn bọn họ, vô số thiên ma kia đều dựa theo quy luật nhất định chậm rãi mà động, cực kỳ cẩn thận đề phòng.

Mặc dù cường giả trong nhân loại có hơn hai người, nhưng nó tựa hồ cũng không để vào lòng. Điều này làm cho Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình nên sinh ra lòng cảnh giác, hắn có thể khẳng định, đầu Mộng Yểm này vừa rồi vẫn chưa thi triển toàn bộ thực lực ra, hoặc là, hắn còn mật thuật nào đó chưa từng thi triển, mà một khi thi triển, tuyệt đối có thể thoát thân bỏ chạy, cho nên mới lộ vẻ trấn định tự nhiên như thế.

Vị nữ tu luyện giả kia xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên cũng kinh dị bất định.

Ở trên người Trịnh Hạo Thiên, có chừng năm tầng vầng sáng thôi. Nhưng mà, trên đường hai người bọn họ tới đây cũng cảm ứng rõ ràng được lực lượng dao động cường đại truyền đến, loại cường độ dao động này, đừng nói là cường giả ngũ giai, ngay cả cường giả thất giai cũng xa không sánh bằng.

Hai người bọn họ đều là tu luyện giả bát giai, nhưng tự vấn trong lòng, cũng chưa chắc có thể tạo ra dao động có lực lượng cường đại như thế. Cho nên bọn họ cho là giao chiến cùng bầy thiên ma này, ít nhất cũng là một vị tu luyện giả nhân loại cửu giai. Nhưng không nghĩ tới, khi bọn họ tới chỗ này mới phát hiện ra tình huống quỷ dị cực điểm như thế.

Chẳng những số lượng thiên ma vượt xa khỏi tưởng tượng bọn họ, mà ngay cả vị giao chiến cùng thiên ma cũng giống vậy làm cho bọn họ có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Ngũ giai, một tu luyện giả ngũ giai, lại có thể giao chiến với bầy thiên ma khổng lồ như thế, ngay cả bọn họ thấy bầy thiên ma này cũng đã muốn quay đầu đi rồi….

Chuyện này nếu mà lan truyền ra ngoài sợ là căn bản không có mấy ai tin.

"Vị sư đệ này, không biết bầy thiên ma đó từ đâu mà ra?" Vị nữ tu luyện giả kia nhẹ giọng hỏi.

Bất quá trong câu hỏi của nàng có chút khách khí, cũng không như loại cao cao tại thượng mà tu luyện giả cao cấp đối mặt với tu luyện giả trung giai.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, hắn do dự một chút, vẫn thành thật nói: "Hai vị sư huynh tỷ, bầy thiên ma này vì tại hạ xuất hiện, hơn nữa nơi này là tầng thứ năm Trấn Ma Tháp, với thân phận hai vị kính xin không nên nhúng tay vào."

Lời này của hắn mặc dù mờ mịt, nhưng hai vị này nếu có thể tu luyện tới bát giai, tự nhiên cũng đã từng trải, vừa nghe liền hiểu bầy thiên ma này tất có điều cổ quái.

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Vị sư đệ này, hai người tại hạ là Trương Ngọc Tân cùng Nguyên Kim Na của Hỗn Độn Sơn, cũng là người thủ vệ tầng thứ năm Trấn Ma Tháp. Sư đệ cũng nghe được chức trách của chúng ta rồi đó, nếu mà tầng thứ năm xuất hiện thiên ma uy hiếp đến tính mạng tuyệt đại đa số tu luyện giả, chúng ta nhất định phải đi thu dọn hoặc là đưa chúng đến tầng cao hơn." Ánh mắt của hắn liếc nhìn về bầy thiên ma đang đứng yên bất động, nói: "Muốn ngưng tụ số lượng thiên ma đông đảo như thế, trong đó nhất định có một con thiên ma biến dị, hơn nữa đẳng cấp con thiên ma này tuyệt đối không dưới ngũ giai."

Cơ thịt trên mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ co rút một chút, hắn cũng cười khổ không thôi.

Nhãn lực hai vị này hơn người, chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra huyền ảo trong đó. Hơn nữa bọn họ mặc dù nói rất đường hoàng nhưng ngụ ý cũng càng rõ ràng, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn chuyện tốt bị hắn một mình chiếm hết.

Nguyên Kim Na đột nhiên vung tay lên, một cỗ chân khí cường đại nhất thời cuồn cuộn ra, ở trong hư không thậm chí tóe lên vài thanh âm nổ vang. Sau đó, cỗ lực lượng này giống như bài sơn đảo hải oanh kích đến bầy thiên ma.

Nàng dù sao cũng là một vị cường giả bát giai, năng lực vượt xa tu luyện giả ngũ giai bình thường có thể với tới, giở tay nhấc chân đều tạo ra uy thế cường đại, đủ làm Trịnh Hạo Thiên lâm vào thẫn thờ.

"Oanh…."

Sau một tiếng nổ, khi cỗ lực lượng này tiếp xúc cùng bộ phận thiên ma cư nhiên triệt để chấn nát một mảnh hư vô.

Trương Ngọc Tân cùng Nguyên Kim Na đồng thời ngẩn ra, trên mặt hai người bọn họ không hẹn mà cùng lộ ra sắc thái nghi hoặc.

Lực lượng cường giả bát giai mặc dù cường đại, nhưng ngay cả như vậy, khi đối mặt với số lượng thiên ma đông đảo như thế cũng không dám có chút khinh thường nào.

Nếu mà bản thân thật sự bị vây hãm, bọn họ cũng chỉ còn một đường chết.

Cho nên một kích kia Nguyên Kim Na cũng không sử dụng toàn bộ thực lực, mà chỉ hơi dò xét một chút thôi.

Nhưng mà, một quyền này lại tạo ra hiệu quả huy hoàng làm người ta khó có thể tin nổi, giống như bầy thiên ma trước mắt bọn họ chỉ có thực lực chừng nhất, nhị giai.

"Hú….."

Thanh âm kỳ dị từ trong bầy thiên ma vang lên, dưới sự chỉ huy của Mộng Yểm một mảnh khu vực này lần nữa hiện đầy thiên ma, bọn nó hoàn toàn bổ khuyết cho mảnh trống rỗng kia.

Đôi mắt Trương Ngọc Tân sáng ngời nói: "Huyễn thuật, con Thiên Ma thủ lĩnh sở trường về huyễn thuật."

Nguyên Kim Na chậm rãi gật đầu, bất quá đôi mi thanh tú cũng hơi nhăn lại, nói: "Thiên ma trên căn bản đều sở trường về huyễn thuật, từ điểm này cũng không cách nào phân biệt ra chủng loại con thiên ma này."

Trương Ngọc Tân trầm ngâm một chút, nói: "Nói vậy thôi, con thiên ma ngũ giai đó có thể vận dụng huyễn thuật đến trình độ bực này, nhất định là một trong những chủng loại am hiểu huyễn thuật nhất." Dứt lời, hắn xoay đầu, mỉm cười nói: "Vị sư đệ này, tại hạ nói đúng không?"

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thở dài, hắn biết chuyện đến mức này, hai người kia tuyệt đối sẽ không buông tha.

"Sư huynh nói không sai, ở trong đó có một con Mộng Yểm." Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Bất quá con Mộng Yểm đó là của sư đệ, kính xin hai vị tạm thời tránh đi, nếu mà tiểu đệ không cách nào bắt nó, thì hai vị xuất thủ cũng không muộn."

Hai người Trương Ngọc Tân trao đổi nhau bằng ánh mắt kinh hỉ, bọn họ đồng thanh nói: "Mộng Yểm…"

Ở trong thiên ma, danh tiếng Mộng Yểm không thể nghi ngờ là cường đại nhất, cho dù là ai cũng biết giá trị của loại thiên ma này đến mức nào.

Trương Ngọc Tân hừ lạnh một tiếng, nói: "Mộng Yểm chính là thiên ma trân quý nhất trong thiên hạ, há có thể tùy sư đệ một mình xử trí. Hãy để chúng ta xử lý đi." Hai hàng lông mày hắn nhướng lên, nói: "Dù sao cũng là nhân tộc, ngươi bây giờ rời đi vẫn còn kịp đó."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, nói: "Các ngươi là thủ vệ tầng thứ năm, cũng không phải môn nhân ngũ giai đến đây thí luyện, làm như vậy, chẳng lẽ không sợ người ta nhạo báng sao."

Sắc mặt hai người Trương Ngọc Tân ửng đỏ, nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình thường.

Nếu như là thiên ma biến dị bình thường, bọn họ có lẽ sẽ không để ý, nhưng mà đã nghe được danh từ Mộng Yểm, trong lòng bọn họ cũng lung lay.

Một con Mộng Yểm, nếu mà có thể bắt sống nó, thì tuyệt đối sẽ có vô số thái thượng trưởng lão muốn tranh mua, đây là một lợi ích khổng lồ làm cho bọn họ khó có thể kháng cự.

Trương Ngọc Tân xụ mặt lại, cả giận nói: "Cấp cho mặt mũi mà không biết tốt xấu à…"

Dứt lời, hắn giơ nắm tay lên, trên bàn tay chẳng biết lúc nào đã là một cây đại đao, mà trên mặt đao lại càng tóe lên hào quang sáng chói.

Bảo khí chi quang, trình độ nồng đậm cùng cường độ khí tức của đạo tia sáng này đều nói rõ sự cường đại của nó.

Đây là bảo khí chi quang hàng thật giá thật….

"Ngươi không đi phải không?" Trương Ngọc Tân lớn tiếng quát.

Nếu như là một tu luyện giả ngũ giai bình thường, Trương Ngọc Tân có lẽ đã sớm đánh chết rồi.

Nhưng mà nếu Trịnh Hạo Thiên đã giao chiến cùng Mộng Yểm được lâu như thế, dưới chân lại là một kiện thần binh phi hành hiếm thấy, thì bản thân khẳng định có lực lượng cực kỳ cường đại, mà sau lưng hắn, có lẽ có chỗ dựa cường đại làm cho bọn họ không dám trêu chọc.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám đánh thương hoặc chém giết Trịnh Hạo Thiên.

Có trời mới biết ở trên người hắn có pháp thuật thủ hộ bí truyền gì đó hay không, nếu mà xúc phạm cấm chế, đưa tới địch nhân cường đại hơn, thì cái được không thể bù lỗ cho cái mất rồi.

Trịnh Hạo Thiên thở dài một tiếng, hắn giống như lẩm bẩm: "Mộng Yểm này là ta phát hiện trước mà."

Trương Ngọc Tân tức giận hừ một tiếng, nói: "Tên này đúng là muốn chết."

Hắn phách ra một đao, trong hư không nhất thời xẹt qua một đạo đại quang cự đại giống như phá vỡ cả phiến thiên địa chém tới Trịnh Hạo Thiên không chút lưu tình.

Thật ra một đạo này của hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, uy thế cường đại như vậy bất quá chỉ muốn dọa lùi tên không biết lai lịch sâu cạn này.

Cướp đoạt Mộng Yểm mặc dù cũng sẽ kết làm đại thù, nhưng cũng không phải không thể hóa giải, nhưng nếu mà chém giết người này, thì thù này mới thật sự không cách nào hóa giải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đương nhiên, đây cũng là hắn kiêng kỵ với lai lịch thân phận Trịnh Hạo Thiên, sợ ở trên người hắn tồn tại lạc ấn do cường giả gieo xuống, cho nên mới không dám dễ dàng chém giết hắn. Nếu không, một tu luyện giả bát giai, sao có thể kiên nhẫn như vậy.

Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay phẩy nhẹ.

Trước mặt hắn nhất thời xuất hiện một thuẫn bài hình tròn, trên mặt thuẫn bài này phóng ra uy năng khổng lồ không gì sánh nổi, lực lượng cường đại kia dao động lên, cư nhiên đón lấy một đao của vị cường giả bát giai Trương Ngọc Tân này.

"Keng…"

Thanh âm khổng lồ chợt từ trên bầu trời truyền ra.

Một đao uy lực tuyệt luân của Trương Ngọc Tân hung hăng chém vào trên Hải Vương thuẫn, nhưng mà thuẫn bài này cư nhiên chỉ hơi lay động một chút, sau đó liền vững vàng bất động như núi.

Sau đó, quanh người Trịnh Hạo Thiên bắt đầu hiện ra từng trận quang điểm.

Số lượng những điểm sáng này trong nháy mắt đã lên tới mấy vạn có hơn, hơn nữa dưới ánh mắt bọn họ mỗi điểm sáng đều chậm rãi biến thành một con tiểu long.

Chỉ trong nháy mắt, quanh người Trịnh Hạo Thiên đã hiện ra gần mười vạn con tiểu long.

Đối mặt hai vị cường giả bát giai, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không dám lưu lại thực lực.

Nhưng mà, khi thấy những con tiểu long bay lượn trên hư không ở mảnh thiên địa này, sắc mặt hai người Trương Ngọc Tân đồng thời trở nên cực kỳ cổ quái.

"Ngươi…là Trịnh Hạo Thiên Vạn Kiếm Tông?" Nguyên Kim Na trên dưới đánh giá hắn, nhẹ giọng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười khom người hướng hai người bọn họ, cao giọng: "Vạn Kiếm Tông Trịnh Hạo Thiên ra mắt hai vị sư huynh tỷ Hỗn Độn Sơn."

Hai người bọn họ chăm chú nhìn, rồi đều khẽ lắc đầu, khí tức cường hãn trên người trong nháy mắt thu liễm, khí thế giương cung bạt kiếm lúc đầu đồng thời biến mất vô tung.

Cổ tay Trương Ngọc Tân run lên, đã thu bảo khí đại đao vào, nói: "Ngươi là Trịnh Hạo Thiên, như vậy cơ hội này sẽ để cho ngươi…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.