Chiến Thiên

Chương 432: Tâm ngoan thủ lạt



Trịnh Hạo Thiên vui mừng trong lòng, nhưng đồng thời vẫn cảnh giác.

Giống như nhìn thấu tâm tư hắn, Trương Ngọc Tân than nhẹ một tiếng, nói: "Hai người ngươi cùng Cừu Hinh Dư ở trong Tiểu Linh giới cứu hơn vạn nhân tộc, trong đó có mấy trăm môn hạ Hỗn Độn Sơn. Phu phụ ta cho dù da mặt dày đến đâu, cũng không có mặt mũi nào tranh đoạt với ngươi."

Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới chợt hiểu ra, lúc đầu hắn cùng Cừu Hinh Dư cứu người, cũng không tồn tại ý nghĩ thâm sâu như vậy, chỉ thấy đồng bạn nhân tộc bị Kim Cương nhất tộc vây khốn, cho nên mới tận sức giải cứu, nhưng không nghĩ tới, chuyện này lại mang cho hắn chỗ tốt không thể tưởng.

Vẩy tay điểm một cái, bầy tiểu long đang bay múa trên bầu trời nhất thời trở về khí toàn.

Khom người mỉm cười với hại vị kia, Trịnh Hạo Thiên nói: "Đa tạ hai vị sư huynh tỷ nhường cho."

Giá trị Mộng Yểm to lớn, bọn họ đều hết sức rõ ràng, Trương Ngọc Tân cùng Nguyên Kim Na có thể khẳng khái buông bỏ như thế, phần quyết đoán này tương đối khó có được.

Trương Ngọc Tâm chậm rãi lắc đầu, nói: "Trịnh huynh đệ, Mộng Yểm là một trong chủng tộc cường đại nhất trong thiên ma, huyễn thuật thâm sâu khó lường, nếu ngươi cần trợ thủ, thì nói một tiếng." Hắn hơi chững lại, rồi trịnh trọng nói: "Ta biết ý định của ngươi, nhưng có đôi khi phải lượng sức mình, không thể lỗ mãng."

Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu một cái, nói: "Tiểu đệ hiểu."

Hai người Trương Ngọc Tân đang định lui ra, phương xa đột nhiên truyền đến một đạo khí tức cường đại.

Tốc độ phi hành của cỗ khí tức này cực nhanh, cư nhiên còn nhanh hơn hai người Trương Ngọc Tân một bậc.

Mà theo cỗ khí tức này đến, là một áp lực áp đảo nhân tâm, mặc dù người nọ chưa tới, nhưng đã mang đến uy áp khổng lồ cho mọi người.

"Các hạ là người phương nào?" Sắc mặt Trương Ngọc Tân nhất thời ngưng trọng, cao giọng nói: "Tại hạ phu phụ Trương Ngọc Tân Hỗn Độn Sơn, là người thủ vệ khu vục tầng thứ năm Trấn Ma Tháp, nếu các hạ là thủ vệ khu vực khác, xin mời rời đi."

"Hắc hắc, nguyên lai là phu phụ Trương huynh, đã lâu ko gặp…" Một thanh âm mang theo mùi vị âm nhu truyền tới.

Lúc nghe thấy đạo thanh âm này, sắc mặt hai người Trương Ngọc Tân liền càng khó coi: "Nguyên lai là Trần Tà huynh đại giá quang lâm, bất quá Trần huynh sao không ở trong khu vực mình trấn thủ đi, ngược lại đi đến chỗ của phu phụ tại hạ để làm gì.

Tia sáng phương xa kia rốt cuộc cũng bay tới, trong nháy mắt hiện ra một thanh niên anh tuấn vóc người cao gầy, trên mặt hắn mang theo một tia thần sắc hài hước, nói: "Hiền đệ thứ lỗi, tại hạ nghe nói ở đây xuất hiện một con thiên ma cường đại, cho nên mới phải tới đây liếc nhìn thử."

Nói xong, ánh mắt hắn xẹt qua Trịnh Hạo Thiên, nhưng khi nhìn thấy trên người hắn chỉ có năm tầng vầng sáng liền làm như không thấy Trịnh Hạo Thiên.

Bất quá, lúc ánh mắt hắn dừng lại trên bầy thiên ma giống như vô cùng vô tận kia, hai mắt không khỏi sáng lên, không che dấu lòng tham trong nội tâm chút nào.

"Hắc hắc, có thể điều khiển nhiều thiên ma như vậy, con thiên ma này nhất định phải là một gia hỏa cường đại, cũng không biết nó là chủng loại thiên ma gì đây."

Trần Tà vừa nói xong, liền một chưởng cách không đánh tới, trong lòng bàn tay hắn nhất thời bốc lên phiến quang hoa lớn.

Chân mày Trịnh Hạo Thiên nhướng lên, cảm ứng được trong mảnh quang hoa này cư nhiên hàm chứa lực lượng quang minh cực kỳ cường đại.

Mặc dù loại lực lượng này chưa thể so sánh với lực quang minh vốn có của Trịnh Hạo Thiên, nhưng cũng không thể khinh thường được.

Trong nháy mắt, một mảnh quang hoa tiếp xúc cùng bầy thiên ma huyễn ảnh.

"Bùm bùm bùm…"

Thanh âm kỳ dị chợt vang lên, thiên ma bên trong mảnh khu vực kia giống như tuyết bị lửa nung, trong nháy mắt hòa tan hầu như không còn.

Lực lượng mảnh quang hoa này cư nhiên cường đại như vậy, ngay cả tiểu long quang minh của Trịnh Hạo Thiên cũng không thể trong nháy mắt bài trừ ảo ảnh thiên ma dễ dàng như thế.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên rùng mình, Quan Khí thuật nhìn lướt qua, trên thân người Trần Tà, cư nhiên phiêu đãng chín tầng vầng sáng, hơn nữa những vầng sáng này cô động dị thường rồi dập dờn quanh người Trần Tà, rõ ràng là một vị cửu giai đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền trở thành cường giả thập giai giống như Nhân Băng Oánh.

Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, lực lượng ngũ giai đúng là chênh lệch quá nhiều so với cửu giai, dưới sự điều khiển của cửu giai đỉnh phong, lại có thể thúc giục một tia lực lượng quang minh tới mức như thế.

Nếu mà hắn cũng có thực lực cửu giai đỉnh, thì lúc đối mặt với Mộng Yểm này, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, cũng đủ xua tan toàn bộ ảo ảnh thiên ma vô cùng vô tận đó.

Trên bầu trời lần nữa vang lên thanh âm kỳ dị, những ảo ảnh thiên ma kia run rẩy hai cái, cư nhiên lần nữa ngưng tụ lại, hơn nữa số lượng càng trở nên dày đặc hơn.

Trần Tà sửng sốt một chút, ánh mắt hắn chậm rãi sáng lên, giống như phát hiện ra chuyện không thê tưởng tượng, quát lớn: "Mộng Yểm, đây tuyệt đối là một con Mộng Yểm, ha ha ha…Nguyên lai là một con Mộng Yểm ở chỗ này, không trách được hiền đệ lại như thế."

Trương Ngọc Tâm âm trầm, nói: "Trần huynh, ngày xưa chúng ta ước định ra sao chẳng lẽ ngươi quên rồi?"

Trần Tà lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Không sai, chúng ta quả thật có ước định, ở bên trong khu vực thủ hộ của ai xuất hiện thiên ma thì tất cả đều thuộc về người thủ hộ khu vực đó…." Ngữ khí của hắn trở nên nặng lại: "…Nhưng, đó chẳng qua chỉ là một ước định bằng miệng, mà con Mộng Yểm trước mắt giá trị thật sự quá lớn, muốn để Trần mỗ chắp tay nhường cho, là chuyện ngàn lần không thể."

Trương Ngọc Tân cười lạnh một tiếng, nói: "Tốt, đã như vậy, thì hôm nay mọi người liền dùng thủ đoạn đi. Bất quá đợi qua chuyện này, phu phụ Trương mỗ nhất định sẽ hồi báo tổ sư bổn môn, xin Phong Thần Nhai đòi công đạo."

Lúc hắn nói đến ba chữ Phong Thần Nhai, ngữ khí đặc biệt nhấn mạnh, mà Nguyên Kim Na cũng liếc mắt với Trịnh Hạo Thiên một cái, hơn nữa còn lắc lắc đầu.

Trịnh Hạo Thiên nhất thời sáng tỏ, xem ra mình cùng Cừu Hinh Dư phải vứt bỏ lợi ích này rồi. Mặc dù chuyện này không đến mức cả thiên hạ đều biết, nhưng mà nhân số những tu luyện giả cao cấp biết chuyện này tuyệt đối không ít.

Cho nên sau khi vị đến từ Phong Thần Nhai Trần Tà xuất hiện, bọn họ ngay cả tên Trịnh Hạo Thiên cũng không nhắc tới.

Sắc mặt Trần Tà hơi đổi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Nguyên Kim Na vội vàng nói: "Trần huynh, ngươi cũng biết, tình huống làm người thủ vệ cùng thí luyện bất đồng, thí luyện ngươi có thể tùy ý đánh giết, bởi vì bọn hắn tới đây là đã tự đặt cược mạng mình để thí luyện, nếu không phải trải qua chiến đấu sinh tử, thì sao có thể tấn thăng thất giai. Nhưng nhiệm vụ chúng ta ở đây là duy trì trật tự, nếu mà bởi vì thiên ma hiếm thấy tàn sát lẫn nhau, thì hậu quả sẽ ra sao, ngươi hẳn là hết sức rõ ràng."

Thanh âm lạnh như băng của Trương Ngọc Tân ngay lập tức vang lên: "Vượt cấp ám sát đồng tộc, là kỳ tội tru diệt."

Thần thái trong mắt Trần Tà hơi thay đổi, một lúc lâu sau, rốt cuộc thở dài một hơi, nói: "Tốt, nể mặt phu phụ các ngươi, hừ…."

Hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người sang hướng khác, trên người dâng lên một mảnh quang huy, nộ khí trùng trùng phẩy tay bỏ đi.

Lúc này phu phụ Trương Ngọc Tân không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù phải đắc tội với người này, nhưng phu phụ bọn họ liên thủ, cũng không phải úy kỵ nhiều.

Song, ngay một khắc này, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng đột nhiên cảm thấy khác thường.

Trong hư không, cư nhiên đột ngột tạo nên một cỗ lực lượng quỷ dị, cỗ lực lượng này có năng lực cường đại trói buộc mọi vật, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hai người phu phụ Trương Ngọc Tân trong đó.

"Oanh…."

Phu phụ Trương Ngọc Tân quát lên một tiếng, linh quang trên người bọn họ tán đi khắp nơi.

Bọn họ vừa rồi nhìn như đã buông lỏng cảnh giác, nhưng thực tế vẫn đề phòng cẩn thận. Cho nên vừa bị công kích đột ngột, liền lập tức phản ứng.

Song, linh quang trên người bọn họ vừa hiện ra, liền lập tức ảm đạm.

Từ trong hư không vô tận, chẳng biết lúc nào đã đột ngột hiện ra một sợi dây thừng giống như trong suốt, mà càng làm người ta kinh hãi chính là, ở trên sợi dây thừng này, lại phóng thích ra một loại uy năng làm người không thể kháng cự.

"Khốn Long Tác…." Trương Ngọc Tân rống to, trong thanh âm tràn đầy một cỗ sợ hãi mãnh liệt: "Ngươi sao có thể có Khốn Long Tác…."

Sắc mặt Nguyên Kim Na trong nháy mắt trở nên trắng bệch còn toát lên một tia tuyệt vọng mơ hồ, hai người phu phụ bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hiện lên vẻ kiên quyết.

Sau đó, linh quang trên người bọn họ đại thịnh, tỏa ra uy năng khổng lồ không gì sánh nổi.

Dưới trùng kích của cỗ uy năng này, sợi dây thừng gần như trong suốt kia càng trở nên nhạt lại, tựa hồ tùy thời đều có thể hoàn toàn tiêu tán.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, hắn đã nhìn ra, cỗ lực lượng mênh mông này cũng không phải là lực lượng bản thân hai người Trương Ngọc Tân, mà là bọn họ đã mang linh khí tùy thân bạo liệt ra, hoàn toàn kích phát tiềm lực linh khí để trùng kích ra ngoài.

Hai người Trương Ngọc Tân vừa thấy được dây thừng này, lập tức không chút nghĩ ngợi bạo liệt linh khí tùy thân, vì vậy có thể thấy được, bọn họ kiêng kị sợi dây thừng này đến mức nào.

Không những thế, phu phụ bọn họ lại cùng rống lên, bảo quang trên người lưu chuyển, phát ra ánh sáng chói mắt.

Bảo khí, đây tuyệt đối là bảo khí chi quang chính tông, hơn nữa còn là hai kiện hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp ăn ý phóng ra quang hoa.

Trong điểm quang hoa này, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn cảm nhận được uy năng của Hỗn Độn Âm Dương quyết.

Hai người bọn họ đều là cường giả bát giai, trên người có bảo khí tự nhiên cũng không kỳ quái, mà lúc này liên thủ một kích, lại càng kinh thiên động địa, uy lực vô song.

Nhưng mà, Trần Tà chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Khốn Thú Chi Đấu, Khốn Long Chi Phách, khóa…."

Theo những lời này, trong sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện một bóng người hư ảo.

Khi bóng người này xuất hiện, sợi dây thừng nhất thời trở nên cô đọng lại, trói buộc bọn họ càng chặt chẽ hơn.

Trong nháy mắt, uy năng khổng lồ do linh khí tự bạo đã bị dây thừng kia dao động vài cái rồi trừ khử thành hư vô. Hơn nữa, sợi dây thừng này tiếp tục quấn quanh họ, cư nhiên dễ dàng xuyên thấu qua ánh sáng chói mắt do bảo khí chi quang liên thủ, trói chặt hai người Trương Ngọc Tân lại.

Bóng người hư ảo chỉ phi vũ vài lần, đã vây khốn hoàn toàn hai vị cường giả bát giai. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Thân hình Trần Tà chợt lóe, đã giống như tia chớp xẹt qua bên cạnh hai người bọn họ.

Một đạo quang mang lóe lên, một cái đầu phóng lên cao, một đóa hoa máu nở rộ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.