"Nghiêm Anh, Phong Thần Nhai…." Mấy tiếng kinh hô bất đồng từ trong miệng mọi người kêu lên, sau đó, sắc mặt bọn họ đều trở nên cổ quái.
Hai người Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư ở Tiểu Linh giới cứu trên vạn người, trong đó cũng không ít cao thủ Phong Thần Nhai. Nhưng mà, mọi người đều biết, người có tiền đồ nhất Phong Thần Nhai, cũng có lai lịch lớn nhất, Nghiêm Tuấn và sáu người bên cạnh hắn đều mất tích không thể giải thích.
Mặc dù không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư thầm hạ độc thủ, nhưng mà sự đồng thời mất tích của bọn họ vẫn làm cho mọi người liên tưởng đến.
Cho nên, lúc này khi mọi người nghe đươc người trước mặt là cường giả tới từ Phong Thần Giai, hơn nữa tên hắn lại cùng một họ với Nghiêm Tuấn, tinh thần không khỏi kích động, cẩn thận đề phòng.
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư khẽ nhếch, bọn họ rốt cuộc biết được, tại sao lại cảm thấy quen mặt với người này như thế.
Bởi bì diện mạo người này có mấy phần tương tự Nghiêm Tuấn, mặc dù không thể nói là từ một khuôn hình đúc thành, nhưng chân mày miệng mũi đều có chút giống nhau.
Lại liên tưởng đến vẻ mặt cùng giọng nói của hắn, người này nhất định có quan hệ với Nghiêm Tuấn.
"Ha ha, nguyên lai là Phong Thần Nhai Nghiêm sư huynh, đám tiểu đệ ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Cao Thăng bước nhanh tới, che Trịnh Hạo Thiên ở phía sau, nụ cười chân thành nói: "Tại hạ Cao Thăng, không biết Nghiêm sư huynh cùng thái thượng trưởng lão Nghiêm Lôi Minh của quý phái xưng hô thế nào."
Mọi người không khỏi hơi mỉm cười lên.
Cao Thăng luôn miệng nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng mà ngay cả lai lịch đối phương còn không biết, đúng là hoàn toàn ăn nói cho qua mà thôi.
Nghiêm Anh lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Nghiêm trưởng lão bổn phái chính là tổ phụ tại hạ."
Tất cả mọi người đều thầm than trong lòng, không nghĩ tới mới vừa tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải trong truyền thuyết, liền gặp phải cừu địch như vậy, thật là vận khí không tốt mà.
Ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Anh chậm rãi thu liễm, hắn đổi thành vẻ cười lạnh, nói: "Xá đệ Nghiêm Tuấn, ở trong Tiểu Linh giới được quý phái các vị giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích chuyện này."
Trịnh Hạo Thiên nhích chân lên, chậm rãi bước ra từ phía sau Cao Thăng, nói: "Nghiêm huynh, hành động của lệnh đệ ra sao, các hạ có nghe nói gì không? Trịnh mỗ tuy không phải thấy chết mà không cứu, nhưng mà không muốn cứu một người không biết liêm sỉ, bạc tình bạc nghĩa."
Hắn biết, mình đã kết thâm cừu đại hận rất sâu cùng Nghiêm gia, hơn nữa chuyện này trên căn bản không thể hóa giải được.
Cho dù hắn có nịnh hót lấy lòng đối phương, nhân nhượng vì lợi ích, cũng tuyệt không cách nào nhận được hữu nghị cùng tán thành của đối phương.
Vậy không bằng, cứ quang minh chính đại biểu đạt thái độ ra ngoài. Về phần ngày sau là địch hay bạn, thì còn phải xem quyết định của Nghiêm gia.
Biểu tình trên mặt Nghiêm Anh không thay đổi, nói: "Trịnh huynh nói rất hay, xá đệ lần này quả thật làm không đúng, lại dám uy hiếp Thiên Tinh Môn Thiên Nhãn Tinh, thật đúng là ăn tim hùm uống mật gấu mà…." Hắn thở thật dài, nói: "Lúc tại hạ nghe thấy chuyện này, cũng rất đau lòng, muốn đích thân bắt lại, đưa đến Thiên Tinh Môn chịu đòn nhận tội. Nhưng đáng tiếc là, nguyện ý này vĩnh viễn không làm được."
Chân mày Trịnh Hạo Thiên nhíu lại, hắn mơ hồ cảm thấy, khổ tâm lần này sợ là hoàn toàn uổng phí rồi.
Nghiêm Anh tiếp tục nói: "Hảo ý của Trịnh huynh tại hạ tâm lĩnh, hy vọng có một ngày, Nghiêm mỗ có thể bồi thường lại gấp đôi…"
Ngữ khí cuối cùng của hắn cực kỳ ngưng trọng, quả thực giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra, đôi mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên phát ra hung quang, tựa hồ muốn vào giờ khắc này phát tiết tất cả cừu hận ra ngoài.
Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Nếu mà Nghiêm huynh có ý báo đáp, tiểu đệ chỉ có thể vui vẻ nhận thôi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Trên người Nghiêm Anh đột nhiên tạo nên một trận ba động lực lượng mãnh liệt, hắn gật mạnh đầu, nói: "Tốt." Dứt lời, hắn quay người chỉ về một hướng khác, nói: "Các vị, nơi đó là nơi tiếp đãi của Phiêu Miểu Vân Hải, tại hạ còn có chút chuyện trong người, xin thứ cho ta không cách nào tiễn các vị đi."
Cao Thăng vội vàng nói: "Nghiêm sư huynh cứ việc tự tiện, chúng ta đa tạ nhiều."
Ống tay Nghiêm Anh giơ lên, tạo nên một mảnh cuồng phong.
Chuyện này đột nhiên xảy ra, cư nhiên trên mặt đất nổi lên trận trận làn giá bén nhọn, thổi cho mọi người lảo đảo muốn ngã.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn đang định xuất thủ, đã nghe Dư Uy Hoa quát một tiếng, hắn từng bước đi ra, hai đấm đảo ra như bay, đánh về phía trước va chạm vào lực lượng của Nghiêm Anh.
"Oanh…."
Một thanh âm giống như sét đánh vang lên, sau đó thân thể Dư Uy Hoa bay về phía sau, mà Nghiêm Anh thì không chút lay động, trên mặt khẽ tạo nên một tia cười lạnh khinh thường, tựa hồ chê cười Dư Uy Hoa không biết lượng sức mình.
Thân hình Trịnh Hạo Thiên lay động, trong nháy mắt đã đuổi theo Dư Uy Hoa, hơn nữa đưa tay khoát lên bả vai hắn.
Nhất thời một cỗ lực lượng cường đại không thể tưởng tượng tuôn ra từ thân thể hắn, nếu mà là linh khí sư, thì vào giờ khắc này sợ là đã lập tức bị cỗ lực lượng nào chấn bay. Cho dù không bị thương, cũng tuyệt đối cực kỳ chật vật. Nhưng thân thể Trịnh Hạo Thiên lại bất đồng, thân thể hắn khẽ run lên giữa không trung, dưới chân đã đột ngột toát ra một cỗ quang hoa khổng lồ, phóng ra lực lượng Độn Thiên Chu vô cùng nhuẫn nhuyễn, cỗ lực lượng ương ngạnh giữa không trung đã bị nó triệt để giải trừ.
Đám người Dư Kiến Thăng đồng thời quát lên một tiếng, cho dù là người tâm tư cẩn thận Cao Thăng, hay là mềm yếu như nước Long Tham cũng không hẹn mà cùng kích phát lực lượng của mình. Quanh người bọn họ nhất thời vờn quanh một mảnh quang mang màu sắc khác nhau.
Nghiêm Anh kinh ngạc liếc nhìn Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ vạn phần kinh ngạc đối với chuyện hắn có thể thừa nhận được một kích này. Hắn liếc mắt xem xét mọi người thật sâu, cặp mắt lạnh như băng không chứa bất cứ tia cảm tình nào, giống như đang nhìn một đám người chết vậy. Sau đó, hắn xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám người Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn người này, bọn họ đều biết, thù hận hai bên đã không cách gì hóa giải rồi.
Hồi lâu, Cao Thăng mới thở dài ra một hơi, nói: "May mà nơi này là Phiêu Miểu Vân Hải, cho nên người này mới không dám động thủ, nếu không, hôm nay chúng ta sợ là khó thoát thân rồi."
Trên người Nghiêm Tuấn, phiêu đãng chín tầng vầng sáng, nói rõ hắn là một vị cường giả cửu giai, chỉ thiếu chút nữa đạt tới thập giai.
Mà đám người Cao Thăng chưa ai đột phá đến thất giai, cho nên lúc gặp phải người này, trong lòng tự nhiên thấp thỏm bất an.
Vương Nhất Nguyên than nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh sư đệ, Cừu sư muội, ngày sau các ngươi chỉ sợ là gặp phiền toái lớn."
Quả thật, nghe khẩu khí người này cũng biết, Nghiêm gia Phong Thần Nhai tuyệt đối không chịu từ bỏ.
Trịnh Hạo Thiên hơi buồn cười, hắn nghĩ tới lời khen trước lúc chia tay Vân Thái Thượng trưởng lão, nói: "Xin Vương sư tỷ yên tâm, lần này chúng ta đã kết rất nhiều thiện duyên ở Tiểu Linh giới, Nghiêm gia tuyệt đối không dám quang minh chính đại đối phó chúng ta đâu. Hắc hắc…Vạn Kiếm Tông chúng ta cùng Thiên Tinh Môn đều một trong bát đại môn phái mà."
Dám người Vương Nhất Nguyên lúc này mới hơi an tâm lại, bất quá cho dù là ai, khi bọn hắn đối mặt với một vị thái thượng trưởng lão của Phong Thần Nhai đều cảm nhận loại áp lực như núi Thái Sơn kia.
Trịnh Hạo Thiên thu hồi ánh mắt thâm ý, trong lòng hắn đã dứt khoát làm ra quyết định nào đó.
Bất đồng với các tu luyện giả khác, tuy Trịnh Hạo Thiên hiện tại thực lực biểu hiện chỉ chừng ngũ giai, nhưng mà thực lực chân thật của hắn cũng tương đối cường hãn.
Nghiêm Anh tuy có tu vi cửu giai, nhưng còn không đến mức làm cho Trịnh Hạo Thiên sợ hãi.
Nếu như trên người hắn không có thần binh như ngụy pháp khí, thì Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, hắn tuyệt đối có thực lực đánh một trận.
Vỗ nhẹ lên bả vai Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng: "Chúng ta đi thôi."
Mọi người rời khỏi Lương Đình khổng lồ này, dựa theo phương hướng Nghiêm Tuấn chỉ, cước bộ hành tẩu của bọn họ cực nhanh, bất quá chỉ chốc lát liền đi tới một tòa sơn mạch.
Đột nhiên, một tiếng rống dài bén nhọn từ sơn đạo vang lên.
Sau đó, trước mắt mọi người lóe lên hắc ảnh một con bò cạp khổng lồ, hiển nhiên nó chui ra từ trong góc nào đó của sơn đạo. Tốc độ nó tương đối nhanh, hai càng khổng lồ giống như có thể cắt đứt mọi kim thiết đập thẳng về phía Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên.
Con bọ cạp khổng lồ này vốn đang phủ phục ở một góc sơn đạo âm u, giống như một sát thủ đang ẩn tàng, căn bản không làm ai chú ý đến.
Cho dù đám người Trịnh Hạo Thiên cũng chưa từng nghĩ qua, bọn họ cư nhiên ở trong Phiêu Miểu Vân Hải bị tập kích, hơn nữa tập kích bọn họ lại là một con yêu thú.
Đồng thời, ngay thời khắc con bò cạp khổng lồ xuất hiện, cũng kèm theo một cỗ mùi tanh cường đại xọc vào mũi mọi người, nó tựa hồ ẩn chứa lực lượng thần kỳ nào đó, làm cho người ngửi được như muốn ngất đi, tứ chi vô lực.
Vương Nhất Nguyên phản ứng chậm một nhịp, nàng kinh hô một tiếng, hiển nhiên đã tránh không kịp.
Song, vào ngay lúc này, một bàn tay to lớn hữu lực đột nhiên duỗi tới, nhẹ nhàng vỗ lên tiểu phúc nàng.
Một cỗ lực lượng nhất thời tống nàng ra ngoài, xoay một vòng ở giữa không trung, vững vàng rơi trên mặt đất.
Mà lúc ở giữa không trung, nàng đã thấy rõ, người kiệt lực quên mình phách nàng đi, chính là Cao Thăng.
Cao Thăng rống to một tiếng, đã hóa thân làm luyện yêu vũ giả, nhưng trong nháy mắt biến thân đó, hắn cư nhiên không suy nghĩ đến an nguy mình, mà là trước đưa Vương Nhất Nguyên ra khỏi hiểm cảnh.
"Rét…."
Một thanh âm kỳ dị đột nhiên vang lên, vùng eo Cao Thăng nhất thời bắn ra một mảnh huyết vũ.
Mặc dù hắn đã kiệt lực giãy dụa thân thể, muốn tránh hỏi một kích trí mạng bén nhọn kia, nhưng dù sao cũng là chuyện đột nhiên, hắn vì cứu người nên mất đi thăng bằng, liền bị kích này đâm vào thân thể.
Cũng may thân thể yêu hóa vũ giả vô cùng mạnh mẽ, trên người Cao Thăng tuy máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn chịu đựng được.
"Cao sư huynh…"
"Giết…."
Mấy tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên, Nhạc Mãnh nhảy lên thật cao, một tay tiếp lấy Cao Thăng, rồi vội lui về sau.
Mà Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư cùng Dư Uy Hoa cũng đồng thời gầm lên, trên người bọn họ dâng lên khí thế cường đại, vô số linh quang giống như cuồng phong bạo vũ oanh kích về con bò cạp đầu sỏ khổng lồ kia.