Chiến Thiên

Chương 443: Linh thú thủ sơn



"Ầm….ầm…ầm…"

Trong nháy mắt, vô số kiếm quang giống như lưới trời chiếu xuống, mạnh mẽ rơi vào thân thể con bò cạp khổng lồ, tiếng oanh kích giống như mưa rơi.

Lúc Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư xuất thủ, đã tự nhiên vận dụng kiếm trận phối hợp.

Mặc dù hiện tại lấy tu vi cá nhân bọn họ, đã có thể thao túng kiếm trận một mình, nhưng mà lúc hai người liên thủ đối địch, lại có loại cảm giác tâm linh tương thông kỳ dị, cho nên bọn họ tự nhiên sử dụng thuật song kiếm hợp bích.

Trên tay bọn họ đều là bảo khí, tuy cũng không có làm kiếm quang hóa long, nhưng dưới sự phối hợp, lực lượng trùng kích cường đại không thể khinh thường.

Mà Dư Uy Hoa phản ứng lại càng đơn giản, hắn trực tiếp yêu hóa biến thân, lấy ra cây Giang Đảo Hải Côn, đập loạn vào con bò cạp. Mỗi một côn của hắn đều nặng như thái sơn, một côn đánh xuống, cho dù là bộ vị nào trên thân thể con bò cạp, đều có thể đánh cho nó kêu lên thảm thiết.

Một khi ba cường giả lĩnh ngộ lực lượng ý chí liên thủ oanh kích, loại uy lực cường đại này, tuyệt không phải tu luyện giả bình thường có thể nghĩ tới.

Con bò cạp khổng lồ này tuy thực lực cường đại, nhưng mà sau khi bị kiếm quang cùng cây côn loạn xạ đánh trúng, rõ ràng nó đã chống đỡ hết nổi, ngay cả thân thể khổng lồ cũng xuất hiện những vết nứt cực kỳ nhỏ.

Nếu mà tình huống này kéo dài, con bò cạp khổng lồ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Song, vào ngay lúc này, thân thể con bò cạp khổng lồ đột nhiên nhướng lên, một đạo quang mang hắc sắc chớt lóe sau lưng nó, tựa hồ muốn đâm vào thân thể Dư Uy Hoa.

Có điều, vào thời khác này, trước người Dư Uy Hoa hiện ra một thuẫn bài hình tròn, ngăn cản một kích đánh lén của con bò cạp.

Hải Vương thuẫn, bảo khí cường đại bậc này, dưới vận dụng của Trịnh Hạo Thiên, đã có thể phóng ra uy năng cường đại ẩn chứa trong nó.

Lúc này, trên mặt thuẫn bài bao phủ tầng tầng vầng sáng, thậm chí có cảm giác giống như vĩnh viễn không dứt. Đạo hắc ảnh bén nhọn vô song kia tuy đâm thủng mấy tầng vàng sáng, nhưng không cách nào đánh tan toàn bộ.

"Phong…."

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó Hải Vương thuẫn hiện ra một con quy long hình dạng kỳ dị.

Đây chính là khí phách của bảo khí, mặc dù lúc này nó chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí, nhưng mà để đối phó với một con bò cạp, thì rất đơn giản.

Con Quy Long há cái miệng nhỏ ra, cư nhiên đớp lấy cổ của con bò cạp, mặc nó giãy dụa như thế nào, cũng không thể dao động mảy may con Quy Long.

Đây mới là lực lượng chân chính của khí phách, trước khi Trịnh Hạo Thiên chưa đạt tới thất giai, hắn căn bản chưa từng hy vọng xa vời mình có thể làm được bước này.

Con bò cạp khổng lồ liều mạng giãy dụa, nhưng rõ ràng không còn nguy hiểm nữa, độ giãy dụa của nó ngày càng yếu đi, cho đến lúc gần như không còn.

Song, ngay vào lúc này, một thanh âm lôi đình giống như sét đánh nổ ầm ầm bên tai mọi người.

"Bọn ngươi là người phương nào, lại dám xông vào Phiêu Miểu Vân Hải, hơn nữa còn công kích linh thú thủ sơn, chẳng lẽ không muốn sống sao?"

Một đạo hắc ảnh đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, tốc độ hắn cực nhanh, cư nhiên đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không thấy rõ ràng.

Đương nhiên, đây cũng bởi vì hắn chưa từng sử dụng mắt chim đại bàng, nếu không quả quyết sẽ không như thế.

Lúc này, rốt cuộc mọi người đã nhìn thấy hắc ảnh trước mặt, bất quá sắc mặt của bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái.

Đứng ở trước mặt bọn họ, cư nhiên không phải nhân loại, mà là một con Viên Hầu khổng lồ bốn tay to lớn..

Nó trợn tròn đôi mắt to như chuông đồng, ngó qua ngó lại mọi người, tựa hồ tùy thời sẽ nhào tới.

Ở trên người nó phiêu đãng uy áp kinh khủng làm người ta khó có thể tin, ngay thời khắc tầm mắt nó nhìn vào mọi người, liền có cỗ áp lực khổng lồ chế trụ thân thể bọn họ, tựa hồ muốn đè chặt bọn họ hoàn toàn.

"Hắc…"

Thân hình mọi người mềm nhũn, phần lớn đều hai chân mềm nhũn, hoặc ngồi hoặc ngã nhào trên đất.

Mà thân thể ba người Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư cùng Dư Uy Hoa cũng khẽ run. Trên mặt đồng thời kinh hoảng biến sắc.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được lực lượng ý chí cùng thực chất mãnh liệt ở trên người viên hầu bốn tay này.

Cơ hồ ngay thời khắc đó, bọn họ đã biết được thân phận của đối phương.

Hiển nhiên là một con yêu thú đạt tới cảnh giới Linh giả.

Nơi này chính là một trong đại bản doanh của nhân loại, thánh địa do bát đại môn phái đồng tâm hiệp lực sáng chế xây thành. Nhưng mà, ở chỗ này cư nhiên gặp được yêu tộc linh giả, sao không làm người ta kinh hãi chứ.

Tứ Tí Viên Hầu nhẹ nhàng vung tay lên, cỗ khí linh vốn gắt gao cắn con bò cạp khổng lồ nhất thời run lên, lúc không có mệnh lệnh của Trịnh Hạo Thiên chủ động buông lỏng ra, hơn nữa còn chui vào bên trong Hải Vương thuẫn.

Con yêu thú cường đại này chỉ vừa hiện thân, nhẹ nhàng vung tay, nhất thời đã xua tan hoàn toàn ngạo khí của Trịnh Hạo Thiên.

Bất quá, nó rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, cũng không thật sự đánh tan khí phách, nếu không Trịnh Hạo Thiên phải tiến hành bồi dưỡng thời gian dài trong Ôn Dưỡng hồ mới có khả năng khôi phục lại. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Không những thế, ngay khắc con Tứ Tí Viên Hầu này xuất hiện ở đây, con bò cạp khổng lồ cường tráng cũng lui về phía sau, lần nữa hoàn toàn ẩn thân trong bóng tối.

Trịnh Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, thân thể ba người hắn và Cừu Hinh Dư, Dư Uy Hoa giống như trước tạo nên một vầng sáng khổng lồ, ở trong vầng sáng này, chứa đựng lực lượng ý chí cường đại.

Chẳng qua, loại lực lượng ý chí này so sánh cùng đối phương, rõ ràng là đồ đệ gặp sư phụ, không đáng bao nhiêu.

"Sao, các ngươi cư nhiên đã nắm giữ lực lượng ý chí, không đơn giản mà." Tứ Tí Viên Hầu kinh ngạc nói: "Các ngươi đến tột cùng là môn hạ phái nào, là ai tiếp dẫn các ngươi đến đây."

Áp lực trên thân bọn Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hơi buông lỏng, loại áp lực làm người ta cơ hồ hít thở không thông nhất thời biến mất vô tung.

Bây giờ, tất cả mọi người đều biết một việc, con yêu thú này cũng không phải ngộ nhập vào trong Phiêu Miểu Vân Hải, mà có quan hệ sâu xa cùng nhân tộc, cho nên mới biết tường tận nơi này.

Thân hình Nhạc Mãnh khẽ động, đã đứng dậy, cung kính khom người thật sâu với Tứ Tí Viên Hầu, nói: "Tiền bối, đám vãn bối là môn hạ Vạn Kiếm Tông, mới vừa đạt được tư cách tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải, lại được Phong Thần Nhai Nghiêm Anh sư huynh chỉ điểm đến đây."

"Nghiêm Anh?" Tứ Tí Viên Hầu tựa hồ suy tư gì đó, sau đó bất mãn nói: "Nguyên lai là tên tiểu tử Phong Thần Nhai kia, hắn sao lại đần độn như thế. Hừ, nếu mà các ngươi là lần đầu tới Phiêu Miểu Vân Hải, tự nhiên không có linh khí gia trì, nếu mà gặp phải linh thú thủ sơn, bị nó một tát đánh chết hay là một đớp cắn chết, chẳng phải là chết oan mạng sao. Hừ, hắn đi tiếp dẫn còn quái gì vậy…"

Đám người Trịnh Hạo Thiên rùng mình, không khỏi âm thầm cảnh giác lại.

Ban đầu họn cho là bên trong Phiêu Miểu Vân Hải, Nghiêm Anh còn kiêng kỵ quan hệ hợp tác của bát đại môn phái nên không dám thi triển thủ đoạn độc ác, không nghĩ tới hắn cư nhiên to gan lớn mật như thế, lần đầu gặp mặt đã thi triển tuyệt kỹ mượn đao giết người. Nếu mà đám người mình thật chết trong miệng linh thú thủ sơn, thì đúng là cực kỳ oan uổng mà.

Trịnh Hạo Thiên tiến lên một bước, đồng dạng khom người nói: "Xin hỏi tiền bối, chỗ này có bao nhiêu linh thú thủ sơn? Thực lực của chúng nó như thế nào?"

Tứ Tí Viên Hầu lập tức ưỡn ngực lên, nói: "Linh thú có thể đảm nhiệm thủ sơn ở đây, ít nhất cũng là linh thú trên thất giai, chúng trên căn bản đều được ta chỉ điểm một ít, chính là….một trong lực lượng cường đại nhất của Phiêu Miểu Vân Hải."

Nó vốn muốn nói linh thú là thế lực cường đại nhất ở đây, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của con bò cạp khổng lồ, lại không dám nói ra, cho nên mới phải tạm thời đổi lời.

Đám Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười, trong lòng bọn họ đều thầm kêu may mắn, nếu mà chỉ có một con yêu thú thất giai, bọn họ tự nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng mà nhe con Tứ Tí Viên Hầu này nói, số lượng yêu thú nơi này tựa hồ rất nhiều, hơn nữa hình như còn thông qua thủ đoạn nào đó phân chia địch ta, một khi gặp phải người không có đánh dấu, sẽ tấn công, chém giết toàn bộ địch nhân xâm lấn.

Cừu Hinh Dư mỉm cười, nói: "Tiền bối, xin hỏi sơn lộ này thông tới đâu?"

Tất cả mọi người đều ngưng thần lắng nghe, đây cũng là vấn đề mấu chốt nhất.

Tứ Tí Viên Hầu gãi gãi đầu, tuy hôm nay nó đã có thể hóa thành hình người lực lượng cường đại, nhưng bản tính vẫn có chút khó thay đổi.

"Sơn lộ này sao, nó thông tới con đường điểm danh cho người mới vào núi."

Đám người Cao Thăng ngẩn ra, nói vậy, thì Nghiêm Anh cũng khống nói láo gạt người à.

Song, Tứ Tí Viên Hầu lập tức nói tiếp: "Tuy các ngươi không đi nhầm đường, nhưng trên người cũng không có linh lực đặc thù đánh dấu, bất kỳ linh thú thủ sơn nào cũng có thể dễ dàng phân biệt ra thân phận các ngươi, hơn nữa sẽ lựa chọn các ngươi làm mục tiêu công kích của chúng." Nó dừng một chút, nói tiếp: "Theo lý mà nói, người mới vào muốn điểm danh, nhất định phải có sứ giả tiếp dẫn đi cùng, nếu không dọc đường xảy ra biến cố, chẳng phải hỏng bét rồi sao."

Mọi người nhìn nhau cười khổ, biểu hiện của tên Nghiêm Tuấn ở Tiểu Linh giới vô số người đều rõ ràng, quả thực cực kỳ không biết xấu hổ. Không ngờ biểu hiện tên Nghiêm Anh này cư nhiên cũng không kém, đôi huynh đệ Nghiêm gia quả nhiên là máu mủ ruột thịt mà.

"A…"

Một thanh âm rên rỉ đột ngột vang lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Sau khi Cao Thăng xác định bọn họ đã an toàn, liền khôi phục thân thể nhân loại, nhưng mà thân thể nhân loại so với yêu thú mà nói, cũng là cực kỳ yếu ớt, cho dù thân thể cường hãn cỡ nào, nhưng mức chịu đựng thương thế cũng kém đi một bậc.

Cho nên sau khi hắn biến thân xong, liền không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Vương Nhất Nguyên nhẹ nhàng lại bên hắn đưa tay đỡ lấy, nói: "Cao sư huynh, đa tạ."

Trên mặt nàng khẽ có chút đỏ ứng, vạn phần cảm động chuyện Cao Thăng xả thân cứu mình.

Cao Thăng cười hắc hắc, chỉ cảm thấy vết thương bên hông tựa hồ không còn đau đớn nữa.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư liếc nhau một cái, hai người cũng nhìn thấy được một tia ấm áp trong mắt đối phương.

Hắn đi tới bên người Cao Thăng, nói: "Cao sư huynh, huynh cảm thấy sao rồi?"

Cao Thăng khẽ lắc đầu một cái, trên mặt không có nửa điểm khổ sở, mà chỉ nói: "Yên tâm, không chết được đâu."

Dù sau hắn cũng là một vị luyện yêu vũ giả cường đại, loại thương thế này ở trên người hắn xa xa chưa tới hai từ trí mạng.

Trịnh Hạo Thiên sờ tay vào ngực, móc ra một xấp phù triện, nhẹ nhàng vỗ lên thân thể Cao Thăng một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.