Chiến Thiên

Chương 665: Vòng xoáy ma khí



"Thắng rồi, thắng rồi..." La Khắc Địch nhìn đến há miệng trợn mắt, gã lẩm bẩm, giống như bị ngu ngốc vậy.

"Hắn, không ngờ lại thật sự bắt sống được quái thú cấp bậc ma vương..."

An băng Hải nhìn mà lặng đi, trong lòng nàng ta nổi sóng nhấp nhô, khó mà khống chế được tình tự.

Mà các tu luyện giả cao giai của nhân tộc đều nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo Thiên đang được trăm ức kiếm quang chói mắt vây quanh, trên mặt họ đều tràn ngập vẻ kính nể không thể nào hình dung được.

Trịnh Hạo Thiên có thể chiến thắng một vị cường giả linh thể, đó chẳng qua là một truyền thuyết mà thôi.

Trước khi không có ai nhìn thấy, bọn họ vẫn bán tính bán nghi. Nhưng, lúc này Trịnh Hạo Thiên đã kích sát một con quái thú ma vương.

Đây không chỉ là trảm sát ở ngay trước mặt họ, mà còn có vẻ dễ dàng như trở bàn tay, ung dung có thừa.

Vậy thì, người trẻ tuổi thập giai này rốt cuộc là có thực lực cường đại tới cỡ nào?

Nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trịnh Hạo Thiên dõi mắt nhìn xung quanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Kỳ thực, nếu như đổi lại là một cường giả linh thể khác, hoặc là một quái thú cấp bậc linh thể bình thường, Trịnh Hạo Thiên cho dù là thể trảm sát nó, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.

Cũng là con quái thú này xui xẻo, ở trong cơ thể nó chứa đầy lực lượng hắc ám cường liệt.

Nhưng ở trong thế giới kiếm hải lại có một ức quang minh chi kiếm và một ức hắc ám chi kiếm.

Hai loại kiếm quang có thuộc tính hoàn toàn khác nhau này đối với ma vương quái thú có hiệu quả khắc chế cường liệt, tuy đẳng cấp của song phương kém nhau một cấp, nhưng cũng không chịu nổi số lượng kiếm quang khống lồ như vậy.

Khi hai ức kiếm quang từ trong cơ thể của hắn không ngừng xuyên thấu qua lại, con ma vương quái thú đó có cường đại hơn nữa thì cũng chỉ có nước ngoan ngoãn đợi bị giết mổ.

Thở phào một hơi, sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên lại lập tức biến đổi.

Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, bị tỏa định vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa lần này còn biến thành càng cường liệt hơn.

Hắn không chút suy nghĩ nói ngay: "Lui, mau rời khỏi phạm vi của ma khí."

Trong lòng mọi người cả kinh, Trịnh Hạo Thiên rõ ràng đã kích sát ma vương quái thú, vì sao còn thúc giục mọi người rời đi.

Có điều, sau khi trảm sát quái thú mang vương, hắn ở trong lòng những người này đã xác lập được một quyền uy tuyệt đối, cũng không có ai dám làm trái lời hắn nữa.

Cơ hồ như là đồng thời, tất cả mọi người đều xoay người bay về hướng vừa rồi bay tới.

Nhưng, động tác của họ đã chậm một nhịp, ma khí ở trong hư không đột nhiên ngưng tụ rồi xoay chuyển, hơn nữa trong nháy mắt biến thành một dòng xoáy khổng lồ. Một lượng lớn ma khí liều mạng ùa vào trong đó ,hơn nữa còn phóng ra lực hút khủng bố khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

"A..."

Mấy tu luyện giả ở gần dòng xoáy không kịp đề phòng, bọn họ gào thét như muốn nắm lấy gì đó, nhưng lực hút của dòng xoáy này thực sự là quá cường đại, không ngờ lại cứ vậy hút họ vào trong.

"Không ổn, đi mau."

Đám người An Băng Hải hét lên, gọi đồng bạn nhanh chóng ly khai.

Bọn họ đã cảm ứng được sự đáng sợ của dòng xoáy, lực lượng đang cuồn cuộn bên trong dòng xoáy đã hơn xa con ma vương quái thú vừa rồi.

Thứ như thế này, bọn họ tuyệt đối không thể đối phó được. Có lẽ, rời khỏi nơi này, mời thái thượng trưởng lão của các phái tới mới là biện pháp tốt nhất.

Song khi mọi người đang cố sức bay đi thì thân hình của mỗi người giống như là đột ngột dừng lại.

Từ phía sau họ, cỗ lực hút khủng bố tới cực điền đó cuồn cuồn tuôn trào, bất kể là họ có giãy dụa như thế nào đều giống như là một con côn trùng yếu đuối nằm trong lưới nhện, có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

"Hợp lực..."

An Băng Lệ quát lên, giọng nói của nàng ta vào thời khắc này không còn một chút kiều mị nữ tính nào, mà tràn đầy vẻ ra lệnh cứng rắn giống như kim qua thiết mã.

Khi giao chiến với ma tộc, tất cả tu luyện giả đều vô thức dựa sát vào người mà mình quen.

Cho nên ở bên cạnh An Băng Hải cơ hồ đều là Thiên Tinh môn hạ. Sau khi nghe thấy tiếng hét của nàng ta, tất cả người của Thiên Tinh môn đều giơ một tay ra, trong tay bọn họ lập tức phóng ra từng điểm tinh mang, ùa vào bên trong cơ thể của An Băng Hải.

Mà An Băng Hải thì vung tay, một tấm vải lụa khổng lồ lập tức bay lên trời, tấm vải lụa này giống như là tinh không đen kịt, đầy tinh quang huyền diệu.

Đây chính là một môn bí pháp cường đại của Thiên Tinh môn, có thể thông qua kiện bảo khí này tập trung lực lượng của tất cả mọi người vào một điểm.

Lực hút cường đại dừng lại, tựa hồ như bị những tinh quang này ngăn cản.

Mọi người đều thở phào một hơi, An Băng Hải lập tức hét lên: "Mọi người mau đi đi, chúng ta không kiên trì được lâu đâu."

Nếu như kiện bảo khí này do cường giả linh thể thi triển, có lẽ có thể phân cao thấp với lực lượng của dòng xoáy quái dị, nhưng đám người An Băng Hải tuyệt đối không có dạng thực lực đó.

Mọi người nhìn nhau, đại đa số người đều nhân cơ hội này bay về phía xa, chỉ có cường giả thập giai trong các phái là đứng im bất động. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Bọn họ đều là cường giả thập giai đứng ở đỉnh cao nhất trong các tu luyện giả, dưới loại tình huống này, một khi bỏ chạy trước, tất sẽ trở thành đối tượng để mọi người sỉ vả cười chê, ngày sau trong bát đại môn phái khó mà ngẩng đầu lên được.

Cho nên, bọn họ vô thức đều ở lại.

"Vù!"

Tiếng rít chói tai đột nhiên vang lên, mảng vải lụa đầy đồ án tinh không đó lập tức rách tan tành, bị dòng xoáy hút vào bên trong.

Những người còn lại trong Thiên Tinh môn không ai là không thốt lên kinh hãi, thân hình của bọn họ lắc lư, không thể nào đứng trong không trung nữa mà bay đầu lao về phía dòng xoáy.

Song, mấy bóng người ở trên không trung lướt quả, nhẹ nhàng lên trên người họ rồi kéo bọn họ ra xa.

Đám cường giả thập giai Trịnh Hạo Thiên đã nhao nhao ra tay, đưa bọn họ ra xa.

Mà trên người mỗi một cường giả thập quang đều có linh quang lấp lánh, bọn họ đã dốc hết toàn lực để chống đỡ lực hút khủng bố đó.

Hấp lực của dòng xoáy tuy cường đại, nhưng lại không thể làm lay động thân hình của các cường giả thập giai.

"Đi." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng phân phó.

An Băng Hải hổn hển nói: "Đa tạ." Nàng ta vung tay, những đệ tử của Thiên Tinh môn vừa được cứu thoát đó giống như là được đại xa bay về đằng xa.

"Vù vù vù..."

Tiếng gió kịch liệt vang lên, dòng xoáy này tựa hồ như đã cảm ứng được rằng mọi người đang bỏ chạy, nó biến thành càng lúc càng cuồng bạo và mãnh liệt.

Ma khí vô cùng vô tận bị dòng xoáy tận tình hấp nạp, mà theo sự tiến vào của ma khí, lực hút của dòng xoáy cũng càng lớn hơn, hơn nữa tốc độ tăng cường của lực hút không ngờ đã đề thăng lên mấy lần.

Sắc mặt của đám người Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng biến đổi, một số cường giả của Hỗn Độn sơn và Thất Nguyên môn càng biến thành cực kỳ khó coi.

Bọn họ lúc trước sở dĩ ở lại, tất nhiên là bởi vì vấn đề thể diện. Nhưng đồng thời bởi vì bọn họ cũng nắm chắc nhất định có thể đề kháng được lực hút của dòng xoáy.

Nếu không phải là vậy, bon họ tuyệt đối không ở lại để tự tìm cái chết.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, tốc độ tăng cường của lực hút lại nhanh tới như vậy.

Chỉ trong chốc lát cỗ lực hút này đã đạt tới gấp đôi, mà lúc này, cho dù là bọn họ muốn chạy cũng không đủ sức.

Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, không ai là không hối hận không thôi.

Trăm ức kiếm quang của Cừu Hinh Dư sớm đã được thích phóng ra, nhưng so với trăm ức kiếm quang hạch tâm của Trịnh Hạo Thiên, cùng với kiếm hải có quang minh và hắc ám chi kiếm của hắn thì lại có vẻ kém hơn một bậc.

Có điều lúc này nàng ta đang nhíu chặt lông mày, quát khẽ một tiếng.

Từ trong kiếm hải đột ngột sinh ra một cỗ lực lượng kỳ dị, từng cỗ quang quang rực rỡ lấp đầy cả thế giới kiếm hải. Lực lượng thần kỳ này một khi phóng thích ra, ngay cả thời gian và không gian ở xung quanh cũng tựa như phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Tất cả mọi thứ đều biến thành chậm lại vào thời khắc này, tâm thần của mọi người đều bị kiếm hải đột nhiên phóng ra quang mang này hấp dẫn.

Vào thời khắc này, giống như tất cả đều không còn quan trọng nữa, bọn họ chỉ cần nhìn mảng kiếm hải khiến lòng người dao động này đã đủ để thỏa mãn tất cả nguyện vọng của họ rồi.

"Vù!"

Dòng xoáy dừng lại đột ngột, sau đó thì vang lên tiếng vang cực kỳ sắc bén.

Nó giống như là mãnh thụ bị thương đang gào thét vậy.

Sau đó, dòng xoáy lại một lần nữa chuyển động nhanh chóng, hơn nữa lần này tốc độ của nó đó hơn xa lúc trước.

Thế nhưng, điều cảm thấy Trịnh Hạo Thiên thật sự cảm thấy kinh hãi không thôi là lực hút lần này phóng thích ra không ngờ lại không nhắm vào tất cả mọi người mà đa số hấp lực lại rơi lên người Cừu Hinh Dư.

Kiếm quang của Cừu Hinh Dư xoay chuyển quanh người nàng ta, tuy lực lượng thần bí đó vẫn còn, nhưng lại không thể nào chống đỡ nổi lực hút của dòng xoáy, không ngờ lại từng chút từng chút bị kéo vào dòng xoáy.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình gầm lên một tiếng, kích phát thần binh ở trong tay họ đến cực trí, từng cỗ lực lượng bắn về phía dòng xoáy, nhưng lực lượng qua dòng xoáy này quá lớn, đã vượt quá phạm vi mà họ có thể tưởng tượng được, bất kể là công kích như thế nào cũng không thể tạo thành bất kỳ chút ảnh hưởng nào cho dòng xoáy.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên tái xanh, hắn vung tay, vố số kiếm quang tràn ra, bao chùm bản thân hắn vào trong thế giới kiếm hải, hơn nữa còn ngăn cách thị tuyến và cảm ứng tinh thần của tất cả mọi người.

"Thánh quang hoàn phù triện!"

"Đại thủ hộ phù lục!"

"Yêu hóa biến thân!"

"Phượng hoàng chi huyết, động cho ta!"

Trịnh Hạo Thiên cắn răng, gầm lên, sắc mặt dữ tợn khủng bố, chân khí linh lực toàn thân vào thời khắc này khuấy động sục sôi.

Trong đan điền của hắn, phượng hoàng tàn phách đó tựa hồ như cảm ứng được sự triệu hoán của hắn, nhưng chỉ hơi động đậy cái đầu một cái rồi lại khinh thường hạ xuống.

Từ sau lần trước kích phát ra vạn kiếm hợp nhất, Trịnh Hạo Thiên của từng thử một lần nữa phóng thích kỹ năng này.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, phương hoàng tàn phách ở trong cơ thể đối với sự triệu hoán của hắn thủy chung vẫn không thèm để ý.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đỏ rực lên, giọng nói của hắn vang vọng trong đan điền: "Ngươi còn không ra thì lão tử đồng quy vu tận với ngươi!"

Thân thể của phượng hoàn tàn phách cuối cùng cũng động ra, từ trên người nó phóng ra một khí tức đỏ rực mà nóng bỏng.

Một lát sau, cỗ khí tức bất khả tư nghị này từ trong kiếm hải lan ra.

Vạn kiếm hợp nhất!

Một thanh quang minh cự kiếm khổng lồ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu cho mắt của tất cả mọi người đều ngâm ngẩm đau.

Trong mơ hồ, bọn họ nhìn thấy rồi.

Một người mang theo quang minh cự kiếm tràn đầy lực lượng vô cùng vô tận đâm sâu vào trong chỗ sâu nhất của dòng xoáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.