Chiến Thiên

Chương 669: Thủ hộ



Đại ma vương

Mấy tiếng hô kinh ngạc truyền ra từ trong miệng mọi người, đám An Băng Hải ngơ ngác nhìn nhau.

Sau khi từ ma khí quay về, những cường giả thập giai kiệt xuất nhất của tứ đại môn phái này đều đợi ở trong Cừu phủ. Song bọn họ không ngờ được là lại nhận được tin tức khủng bố này.

"Cừu sư muội, muội xác định trong vùng ma khí đó có sự tồn tại của đại ma vương ư?" An Băng Hải mặt mày nghiêm nghị hỏi.

Trong ma tộc, cường giả cấp bậc ma vương có thể sánh nang với cường giả linh thể của nhân tộc, mà đại ma vương càng là kẻ nổi bật trong các ma vương, hơn xa cường giả linh thể bình thường.

Cho dù là trong bát đại siêu cấp môn phái, cường giả có thể địch lại ma vương cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cừu Hinh Dư gật đầu một cách khẳng định: "Tin tức mà là tiểu muội tìm được từ trong ma vương quái thú tàn phách, tuyệt đối sẽ không sai."

Mọi người đều rùng mình sợ hãi.

Tin tức của đại ma vương tất nhiên là khiến mọi người sợ hãi, mà Cừu Hinh Dư không ngờ có năng lực từ trong ma vương tàn phách lấy được ký ức của nó càng khiến người ta có chút kinh úy.

Loại năng lực này tu luyện giả bình thường không thể nào nắm giữ được, mà mỗi người có năng lực này đều là cường giả khó đối phó nhất.

"Được, muội đã có thể khẳng định như vậy, chúng ta cũng không do dự nữa, lập tức thông tri tin tức này trưởng bối trong môn phái đi." An Băng Hải sau khi thương lượng với hơn chục cường giả thập giai khác, lập tức đưa ra quyết định.

Trong Hàn Lâm tiểu linh giới đã xuất hiện cường giả cấp bậc ma vương, vậy thì đã không còn là chuyện mà họ có thể giải quyết được.

Tuy ngọc thạch liên lạc ở trên người bọn An Băng Hải là La Khắc Định đã sử dụng, nhưng ngọc thạch ở trên người những người khác thì vẫn còn nguyên vẹn.

Ngay cả bản thân Cừu Hinh Dư cũng lấy ra ngọc thạch trên người, vận dụng linh lực bóp vỡ.

Theo sự vỡ nát của ngọc thạch, từng đạo quang mang kỳ dị lập tức phóng thích ra, những quan mang này rực rỡ chói mắt, cho dù là dưới sự chiếu sáng của ánh mắt trời cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng, khiến mọi người cảm thấy khó mà tin được là, những quang mang này sau khi lấp lánh thì vẫn không có dạng rạch phá hư không như trong tưởng tượng của mọi người, mà kịch liệt nhấp nháy mất cái rồi lập tức tắt ngóm.

Sắc mặt của đám người Dư Uy Hoa lập tức biến thành cực kỳ khó coi.

Cảnh tượng này bọn họ đã từng thấy một lần, đó là ở trong vùng ma khí, bọn họ đã muốn liên lạc với các thái thượng trưởng lão ở trong môn phái.

Nhưng, lúc đó ngọc thạch dưới sự bao phủ của ma khí không thể nào xuyên phá không gian. Nhưng khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng là, hiện giờ bọn họ đã rời khỏi khu vực ma khí, nhưng ngọc thạch tựa hồ như vẫn không có hiệu quả mà nó vốn có.

"Không thể nào!" La Khắc Địch hét lên một tiếng, từ đồng bạn ở bên cạnh tiếp lấy một khối ngọc thạch rồi bóp nát, nhưng kết quả sau đó lại vẫn thế.

Mọi người ngẩng đầu lên, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt mỗi người đó có vẻ sợ hãi khó mà che giấu được.

Tới lúc này, bọn họ đã minh bạch, liên hệ giữa mình và đại linh giới hoàn toàn bị cắt đứt rồi.

"Thế này là sao, vì sao ngọc thạch liên lạc của các phái đều mất đi tác dụng?" Một người dùng giọng nói nghèn nghẹn hét lên: "Chúng ta rõ ràng đã rời khỏi khu vực ma khí rồi mà."

Hà Sa thân là đại đệ tử tử của một trung phong trong Vạn Kiếm tông, thân phận và kiến thức của gã ở trong mắt mọi người không nghi ngờ gì nữa là số một số hai.

Gã ho khẽ một tiếng, nói: "Các vị, nếu như Hà mỗ đoán không lầm, không gian của tiểu linh giới này đã bị một loại lực lượng nào đó làm nhiễu loạn rồi, cho nên ngọc thạch liên lạc mới mất đi tác dụng."

"Muốn làm nhiễu loạn không gian của tiểu linh giới đâu phải là dễ dàng, Hà huynh không lầm chứ." Một cường giả thập giai của Hỗn Độn sơn nói.

Hà Sa cười khổ, nói: "Ta cũng hi vọng là mình lầm. Có điều, nếu như bị phong ấn ở nơi này là một tên đại ma vương, vậy thì khi hắn xuất thế chắc là có năng lực này."

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Biện pháp duy nhất chính là sử dụng truyền tống trận để quay về, sau đó mời các vị thái thượng trưởng lão tới." Hà Sa trầm giọng, nói: "Lực lượng của đại ma vương có thể làm nhiễu tin tức mà ngọc thạch truyền đi, nhưng chắc gì đã có thể ngăn cản được sự vận hành của truyền tống trận." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Một số người của Hỗn Độn sơn và Thất Nguyên môn thở phào, bọn họ nhìn nhau, trong lòng đều rúng động.

Trong Hàn Lâm tiểu linh giới đã có sự tồn tại của một đại ma vương khủng bố, bọn họ tất nhiên là muốn tận hết khả năng sớm rời khỏi nơi này. Chỉ là, lúc này mọi người vẫn chưa hoàn tất thương nghị, mà bọn họ dù có không cần mặt mũi hơn đi chăng nữa cũng không tiện cứ vậy đi tới truyền tống trận.

Ánh mắt của Cừu Hinh Dư co lại, đã nhìn thấy vẻ mặt của mọi người: "Hà sư huynh, xinh huynh hãy dẫn các vị sư huynh đệ cùng với bằng hữu của các đại một phái đi trước đi."

Hà Sa nhíu mày, nói: "Cừu sư muội nói vậy là có ý gì?"

"Trong Hùng Lang sơn có tồn tại một ma huyệt, Tiểu muội muốn tới ma huyệt, tận hết khả ăng ngăn cản ma tộc tiến vào tiểu linh giới. Chỉ cần có thể khống chế ma tộc tiến vào ở số lượng nhất định, vùng ma khí này sẽ không khoách tán nữa, cũng có thể kéo dài thời gian phục hồi của đại ma vương." Cừu Hinh Dư trầm giọng giải thích.

Hà Sa lắc đầu, nói: "Cừu sư muội, đại ma vương không phải là loại tồn tại mà chúng ta có thể địch được. Không bằng chúng ta về sư môn trước, chỉ cần các thái thượng trưởng lão nhận được tin tức, khẳng định sẽ phá không mà tới, cứu Trịnh sư đệ ra.

Cừu Hinh Dư lắc đầu, nói: "Hà sư huynh không biết đấy thôi, Hạo Thiên đã tiến vào một không gian kỳ quái. Không gian này gắn kết chặt chẽ với Hàn Lâm tiểu linh giới, nếu như thật sự để đại ma vương tiến vào tiểu linh giới này, chỉ sợ Hạo Thiên rất khó tìm được đường về."

Hà Sa hít một hơi lạnh, gã nhìn chằm chằm vào Cừu Hinh Dư, một lúc sau cuối cùng cũng gật đầu, nói: "Ngu huynh hiểu rồi." Gã quay đầu lại: "Cao Thăng sư đệ, ngươi mau dẫn người nhanh chóng quay về tông môn, mời các vị thái thượng trưởng lão mau ra tay tương cứu, nếu không có hối hận cũng không kịp."

Cừu Hinh Dư than khẽ: "Đa tạ hảo ý của sư huynh, nhưng ma khí ở nơi này rất khá lạ, nếu muốn ở trong ma khí một đoạn thời gian dài, phải lĩnh ngộ được ý chí của thiên địa, có vậy mới không bị sát ý trong ma khí xâm thực. Nếu không..."

Hà Sa là hạng người thông minh, lập tức hiểu ý của nàng ta.

Muốn đóng giữ ở ma huyệt, đó là một chuyện hết sức gian nan, nếu như ý chí không đủ kiên định, rất dễ rơi vào ma đạo, trở thành một con quái vật chỉ biết có giết chóc, vậy thì tất sẽ thành một tai nạn cực lớn.

"Ha ha, Cừu sư muội, ta đồng hành với muội." Dư Uy Hoa bước lên một bước, vỗ ngực nói: "Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cho đại ma vương gì đó tiến vào Hàn Lâm."

Lâm Đình mỉm cười, hắn bước lên, đứng sánh vai với Dư Uy Hoa.

Bọn họ tuy chỉ có hai người, nhưng ngạo nghễ mà đứng, không ngờ lại có khí thế cường đại giống như thiên quân vạn mã.

Sắc mặt của Hà Sa lập tức biến ảo không ngừng, hiện giờ Trịnh Hạo Thiên rơi vào trong không gian thần bí, đã lành ít dữ nhiều. Nếu ba thập giai có tư chất siêu phẩm như bọn Cừu Hinh Dư đồng thời xảy ra chuyện, gã có trăm miệng cũng khó mà giải thích được.

Chỉ là, vừa nghĩ tới miêu tả của mọi người về ma khí, gã lập tức hiểu rằng trong lời nói của Cừu Hinh Dư không có chút khoa trương nào.

Muốn ở lâu trong loại ma khí đó, hơn nữa còn muốn đại chiến với ma tộc, phải có lực lượng ý chí cường đại. Mà biện pháp ổn thỏa nhất chính là một loại lực lượng ý chí lĩnh ngộ trong thiên địa, như vậy mới có thể khiến thế giới tinh thần của mình vững như bàn thạch, không bị ma khí làm ảnh hưởng.

Nhưng làm được điểm này đâu phải dễ, trong hơn ngàn tu luyện giả cao giai, có thể có tư cách này cũng chỉ có ba người kia mà thôi.

Cừu Hinh Dư gật đầu với mọi người, nói: "Hà sư huynh, chuyện quay về cầu cứu viện xin nhờ cả vào huynh vậy."

Nói xong, nàng ta quy người lại bay vào trong khu vực bị ma khí bao phủ. Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau, trên người họ lấp lánh quang mang, bay sát theo.

Sắc mặt Hà Sa tái xanh, trong lòng loạn như ma, nhưng cũng vô kế khả thi.

An Băng Hải than khẽ: "Hà huynh, chúng ta hay là mau quay về đi, chỉ cần các thái thượng trưởng lão có thể tới kịp trong thời gian ngắn nhất, nhất định có thể hóa giải nguy cơ của bọn họ."

Mắt Hà Sa sáng lên: "Không sai, An cô nương nói đúng, chúng ta đi mau thôi."

Đán cường giả thập giai của Hỗn Độn sơn và Thất Nguyên môn nghe vậy thì như được đại xá, tiến vào truyền tống trận như ong vỡ tổ.

Cao Thăng và Vương Nhất Nguyên nhìn nhau, đột nhiên nói: "Hà sư huynh, vậy để hai chúng tôi ở lại chờ Trịnh sư đệ đi."

La Khắc Địch bước lên, nói: "Tôi cũng ở lại."

Như Tiêu nhẹ nhàng kéo tay gã, nói: "Đại sư huynh, xin cho phép chúng tôi cũng ở lại đi."

Phu Phụ Doãn Quân nhìn nhau cười, bọn họ đồng thanh nói: "Ba phái các người đều có người ở lại, vậy thì để chúng tôi đại biểu cho Hỗn Độn sơn ở lại đi."

An Băng Hải và những cường giả của Hỗn Độn Sơn, Thất Nguyên sơn đều biến sắc, mặt của mấy người trong đó đều đỏ bừng lên.

Bọn họ thân là cường giả thập giai, nhưng khi đối diện với nguy cơ lại không bằng được mấy sư đệ muội bát giai.

Hà Sa nhìn xoáy vào họ, trầm giọng nói: "Nơi này khá nguy hiểm, các ngươi... không hối hận chứ?"

Cao Thăng mỉm cười, nói: "Hà sư huynh, chúng ta và Trịnh sư đệ ở trong Kim Cương tiểu linh giới kề vai tác chiến, tuy không thể theo bước họ, nhưng nguyện ở lại đợi họ cùng về tông môn."

Những lời này của hắn văng vẳng hữu lực, không ngờ lại mang đầy lòng tin rằng bọn Trịnh Hạo Thiên có thể thuận lợi quay về.

Hà Sa nghiêm túc nhìn họ, một lúc sau cuối cùng cũng nói: "Được, các ngươi ở lại."

Gã qua ngươi, bay về phía truyền tống trận của võ quán trước, ở phía sau hắn có hơn ngàn người đi theo.

"Chỉ là, so với ý khí phong phát lúc tới, hiện tại bầu không khí trầm tịch hơn nhiều.

Tuy nói rằng lần này nhân số tử vong trong lúc dò xét ma khí không nhiều, nhưng không biết vì sao, trong lòng mọi người đều vô cùng nặng nề.

Quang mang cường liệt lóe lên, trong truyền tống trận không còn người nào nữa.

Trình Phụng Khải và Tằng Cẩm Kha nhìn mọi người rời đi, hai người họ là người duy nhất biến đầu đuôi sự việc ở trong thành Biền Tây.

Lúc này, trong mắt họ đều lộ ra vẻ hoảng hốt.

Đám Hà Sa có thể bỏ đi trong tình huống này, chỉ lưu lại mấy người bất chấp sống chết đợi Trịnh Hạo Thiên.

Nhưng, cái thái thượng trưởng lão trong tứ đại môn phái thực sự có thể thuận lợi tới không.

Bọn họ, thành Biên Tây, và cả Hàn Lâm tiểu linh giới. Con đường tương lai của vô số sinh mệnh này sẽ dẫn tới nơi đâu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.