Chiến Thiên

Chương 672: Siêu phẩm



"Yêu... yêu hóa biến thân..."

Một cường giả Thất Nguyên môn trợn trừng mắt, thốt lên với vẻ không dám tin.

Lúc này, người có tư cách bên lên không trung nghênh đón Trịnh Hạo Thiên đều là các cường giả thập giai của bát đại môn phái. Tuy luyện giả bát, cửu giai cũng muốn bay lên, nhưng tự tin mặc cảm nên không dám ló mặt.

Nhưng, khi Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hóa thành đại bằng điểu, giống như là thiểm điện bay vút đi, bất kể là trên trời hay dưới đất đều lâm vào tĩnh lặng. Cho tới sau khi người này hô lên, mọi người mới tỉnh lại, hơn nữa liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô như trời long đất lở.

Hà Sa và các đệ tử thuộc Vạn Kiếm tông đều há miệng cứng lưỡi, bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu mình giống như là biến thành một mớ bòng bong, ngay cả năng lực để suy nghĩ cũng không có.

Trịnh Hạo Thiên.

Yêu hóa biến thân?

Đây có phải là họ gần đây quá mệt, tâm tư quá loạn, cho nên hoa mắt rồi không?

"Hà, Hà huynh... đây thật sự là Trịnh Hạo Thiên của quý phái ư?" Đường Dật Dương thu hồi lại ánh mắt đờ đẫn, nghiêng đầu hỏi.

Các cường giả thập giai ở trên không trung đều quay đầu lại, chăm chú nhìn Hà Sa, giống như là muốn nhìn thấu gã từ đầu đến chân vậy.

Khóe miệng Hà Sa giật giật, gã dùng một giọng nói đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy hư vô mờ mịt nói: "Hắn chắc là Trịnh sư đệ."

"Nhưng, Trịnh Hạo Thiên của quý phái rõ ràng là một linh khí sư siêu phẩm. Sao... sao đột nhiên lại biến thành một luyện yêu võ giả." Một cường giả thập giai của Hóa Nguyên môn có chút lắp bắp thốt lên.

Hà Sa cười khổ không thôi, trong lòng thầm nghĩ, ngươi hỏi lão tử, lão tử thì biết đi hỏi ai đây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên: "Hừ, ngươi nhìn nhầm rồi, hắn không chỉ là một võ giả luyện yêu thôi đâu."

Trong lòng mọi người đều cả kinh, đồng loạt nhìn về phía người đó.

Đây là một nam tử trung niên thân hình gầy gò, mặt y âm trầm, trên người lờ mờ phóng thích ra từng tia sát khí lăng lệ, bất kỳ người nào đứng ở trước mặt y cũng đều cảm thấy trong bất tri bất giác, trên khí thế yếu đi ba phần.

"Ngôn Tùy Phong của Ngũ Sát điện. Tên gia hỏa này không ngờ cũng mở miệng nói, thật là kỳ quái!

Mấy người đều len lén thì thầm với nhau.

Ngũ Sát điện thân là một trong bát đại siêu cấp môn phái, mà vị Ngôn Tùy Phong này cũng là một nhân tài trong điện, tuy tấn thăng thập giai chưa được mấy năm, nhưng danh vọng và thực lực lại mạnh đến nỗi đã mơ hồ tiếp cận bọn cường giả thập gia lâu năm như Hà Sa, Đường Dật Dương.

Chỉ là, người này trước giờ đều trầm mặc ít lời, từ sau khi tới Hàn Lâm tiểu linh giới, đây là lần đầu tiên y mở miệng nói chuyện, tất nhiên là khiến mọi người chú ý.

Đường Dật Dương nhíu mày, nói: "Ngôn huynh, câu này có ý gì?"

Tâm thần của Hà Sa cuối cùng cũng có chút thu liễm, trấn định lại, gã liếc Ngôn Tùy Phong một cái, trầm giọng nói: "Ngôn huynh nói không sai. Các vị, tại hạ lúc này cũng mới biết, thì ra Trịnh sư đệ không chỉ là một siêu phẩm linh khí sư, hơn nữa còn là một vị võ giả luyện yêu. Hắn... không ngờ là một cường giả linh thể song tu hiếm thấy."

Ngôn Tùy Phong hừ lạnh, nói: "Hà huynh, ngươi thật sự là không nhìn thấy hay là cố ý giả vờ không biết."

Trong lòng Hà Sa dâng lên một trận nộ ý, tuy hắn không muốn làm dấy lên cừu oán giữa hai đại môn phái, nhưng cũng không hề sợ hãi chút nào.

Trên thực tế, thân là thủ tịch đại đệ tử của Ngọc Phật Phong, một trong mười một trung phong đỉnh cao của Vạn Kiếm tông, trên thế giới này, trừ cường giả linh thể ra, tu luyện giả có thể khiến hắn cố kỵ đã ít lại càng ít. Mà trong những người này tuyệt không có Ngôn Tùy Phong.

"Ngôn huynh, thứ cho Hà mỗ mắt kém, không hiểu được ngươi đang nói gì?"

Bầu không khí ở xung quanh hai người lập tức biến thành ngưng trọng, mọi người đều vô tình hữu ý mà lui ra sau. Có điều đám cường giả thập giai đỉnh phong như Dường Dật Dương thì lại dùng ánh mắt bất mãn mà nhìn Ngôn Thùy Phong, cho dù là những cường giả khác của Ngũ Sát điện cũng nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ tên tiểu tử này rơi vào ma đạo, hoặc là phát điên rồi, không ngờ lại gây hấn Hà Sa, đúng là không biết tốt xấu.

Ánh mắt của Ngôn Tùy Phong nhìn về phương xa, y lạnh lùng nói: "Trịnh Hạo Thiên không phải là võ giả luyện yêu bình thường."

"Nói thừa, hắn chính là linh thể song tu, đương nhiên là không tầm thường rồi ." Hà Sa tức giận nói.

Ngôn Tùy Phong cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ta là muốn nói, yêu hóa biến thân vừa rồi của hắn chính là biến thân hoàn toàn."

"Hả ..."

Một loạt tiếng hít lạnh lập tức vang lên, ngay cả Hà Sa và Đường Dật Dương lúc này không không nhịn được mà nhe răng trợn mắt.

Vừa rồi bọn họ đều bị yêu hóa biến thân của Trịnh Hạo Thiên khiến cho ngây ngốc, một linh khí giư thập giai có tư chất siêu phẩm, hơn nữa còn có chiến tích đánh bại cường giả linh thể, ở trước mặt họ đột nhiên yêu hóa biến thân, mang tới cho họ một sự kích thích cường liệt khó có thể hình dung, cho nên bọn họ không ngờ lại bỏ qua chuyện phi thường quan trọng này.

Mà sau khi có lời nhắc nhở của Ngôn Tùy Phong, bọn họ lúc này mới nhớ ra, vừa rồi nhìn thấy không phải là yêu hóa biến thân bình thường, mà là siêu phẩm biến thân cường đại nhất trong võ giả luyện yêu, cũng là có một không hai.

"Hắn... hắn không ngờ lại là song tu siêu phẩm!" Hà Sa lắp bắp nói, trong lòng hắn như có ngọn sóng lớn đang cuồn trào, khó mà bình tĩnh được.

Đám người Đường Dật Dương đều im lặng không nói gì, trong lòng họ đều có một suy nghĩ, đó chính là phải mau chóng bẩm báo chuyện này cho tông môn.

Trịnh Hạo Thiên, người trẻ tuổi được Vạn Kiếm tông xưng là đệ nhất thiên tài từ trước tới nay, không phải là một linh khí sư siêu phẩm, mà là một linh thể song thu, hơn nữa còn là tuyệt đại cường giả có tư chất siêu phẩm.

"Chẳng trách, chẳng trách..." Hà Sa lẩm bẩm: "Trịnh sư đệ có thể ngưng luyện vạn kiếm hợp nhất, chẳng trách...."

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phương xa, bọn họ cũng đột nhiên hiểu ra.

Chẳng trách....

...

Một bóng đen dùng tốc độ không gì sánh bằng giống như điện xẹt bay qua, ở trong không trung lưu lại một vệt sáng quỷ dị.

"Ai..."

Theo sự đi xa của đạo thanh âm này, tiếng huýt gió tràn đầy vị đạo hung lệ ở trong hư không truyền ra bốn phương tám hướng.

Tất cả sinh vật ở trên mặt đấy đều phủ phục người xuống, run lẩy bẩy dưới sự uy nghiêm của tiếng huýt dài này.

Cho tới một hồi lâu sau, khi tiếng huýt này dần dần tiêu tán thì mới trở lại bình thường.

Song, tất cả mọi người từng nhìn thấy cảnh này lại cả đời cũng khó mà quên được, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời họ, cũng là lần cuối cùng nhìn thấy, không ngờ lại có người phi hành với tốc độ còn nhanh hơn cả vận tốc thanh âm truyền đi.

Trong không trung, Trịnh Hạo Thiên hóa thân thành đại bằng điểu, triệt để bức tốc độ cực hạn của tuyệt đại hung cầm này thể hiện ra toàn bộ.

Ở trên người đại bằng điểu hiện ra từng đạo hoa văn kỳ dị, đây chính là những văn lộ mới, sau khi hắn nhận được truyền thừa của viễn cổ thiên bằng mới xuất hiện.

Lúc này, những văn lộ này đều sáng lên, từng đạo linh lực tinh túy quanh quẩn trong văn lộ.

Khi bọn chúng triệt để quán thông, cả văn lộ lập tức bay lên, chúng giống như là rời khỏi thân thể của đại bằng điểu, như ẩn như hiện lơ lửng trên lưng hắn.

Nếu như có người có thể bảo trì tốc độ giống như đại bằng điểu, hơn nữa còn bay sát theo sau nó, vậy thì có thể nhìn thấy trên lưng của đại bằng điểu lúc này có thêm một đôi cánh khổng lồ.

Đôi cánh này không phải là thực thể, chính là do linh lực cường đại hư cấu thành.

Ngưng hư thành thực, đây chính là năng lực mà chỉ cường giả linh thể mới có.

Trịnh Hạo Thiên tuy có thể hợp nhất vạn kiếm, hơn nữa đánh bại cường giả linh thể như Hàn Lũy Nguyên, nhưng nếu hắn muốn ngưng tụ linh lực thành một bộ phận nào đó trên thân thể, vậy thì tuyệt đối là không thể.

Cái này khác với Vạn Kiếm quyết, hạch tâm của Vạn Kiếm quyết chính là thần binh, phải kết hợp uy năng của linh lực và thần binh mới có thể kích phát ra dạng kiếm quang Vạn Kiếm quyết cường đại như vậy.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lúc này chỉ dựa vào lực lượng cơ thể của đại bằng điểu đã thành công ngưng tụ ra một đôi cánh mới.

Viễn cổ thiên bằng, quả nhiên là có uy năng thần bí mạt trắc, không gì địch nổi.

Không ngờ có thể khiến con cháu đời sau của mình khi chưa tấn cấp linh thể đã có một loại năng lực đặc thù nào đó của linh giả.

Dạng thiên phú và huyết thống này, nhân loại không thể nào sánh bằng.

Cái cánh linh thể to lớn phối hợi với cánh của đại bằng điểu vỗ xuống một cái, lập tức linh lực ở xung quanh điên cuồng dũng động, cái mà đôi cánh này điều động, không ngờ không còn là lực lượng nhục thể của đại bằng điểu mà là linh lực đầy rẫy trong hư không, vô cùng vô tận trong thiên địa.

"Ầm ầm..."

Một thanh âm giống như là tiếng nổ vang lên, hư không đang bình tĩnh vào thời khắc này trở nên xao động kịch liệt.

Một lượng lớn linh lực ồ ạt ùa về một phương hướng, khiến cho trên người đại bằng điểu tràn đầy một loại lực lượng mới mẻ.

Tốc độ của hắn dưới tình huống vượt quá cực hạn, không ngờ lại nâng cao lên cả một khoảng lớn.

Dưới sự phụ trợ của đôi cánh linh lực, hắn bay còn nhanh hơn lúc nãy năm thành.

Trịnh Hạo Thiên phát ra một tiếng hét cực kỳ hưng phấn, hắn cảm giác thấy cả người mình tựa hồ như hòa tan vào trong thiên không mênh mông này.

Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Cừu Hinh Dư, Lâm Đình và Dư Uy Hoa, cho nên Trịnh Hạo Thiên lần đầu tiên thích phóng ra toàn bộ lực lượng của mình.

Dạng tình huống này, lúc trước cũng chỉ khi hắn bị An An truy kích cho lên trời không lối, xuống đất không cửa mới phát sinh. Mà lúc này, hắn đồng dạng cũng phát huy tiền lực của mình tới cực hạn.

Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ cường liệt, cơ hồ là không thể áp chế được.

Hắn muốn mình cứ vĩnh viễn phi hành như thế này, cho tới khi mình thật sự hòa tan với thiên không.

Hơn nữa, hắn còn mơ hồ cảm thấy rằng, nếu như hắn thật sự bảo trì được loại trạng thái này, vậy thì vào thời khắc nào đó, hắn có lẽ có thể đạt tới tiêu chuẩn trùng kích cảnh giới linh thể.

Trùng kích cảnh giới linh thể.

Nếu như đổi lại là vào lúc khác, hắn khẳng định là vui mừng như điên. Nhưng lúc này, hắn lại chẳng buồn để ý đến điều này.

Cảnh giới linh thể thì sao?

Loại cảnh giới này hắn tùy thời có thể trùng kích, nhưng tính mạng của ba người bọn Cừu Hinh Dư thì lại chỉ có một.

Hắn thà vứt bỏ tất, chỉ cần ba người họ có thể kiên trì tới khi hắn tới.

Hai hư hai thực, bốn cái cánh đồng thời cất lên cao, linh lực to lớn trong cả tiểu linh giới vào thời khắc này cơ hồ đều bị hấp dẫn tới.

Ở phía xa xa, trong tầm mắt hắt đột nhiên xuất hiện một đám hắc vụ khổng lồ, chính là Hùng Lang sơn quen thuộc.

"Lệ…."

Một tiếng huýt dài rạch phá trường không, vang vọng khắp thiên địa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.