Chiến Thiên

Chương 68



Trong Uyển Gia thôn, tiếng chó ầm ĩ dần ít đi, cả thôn yên ắng trở lại.

Một thiếu nữ trẻ tuổi co dúm người trong một góc tường, ánh mắt của nàng tràn đầy vẻ hoảng sợ. Lúc này, ở trước mặt nàng là một đôi vợ chồng tráng niên, ước chừng khoảng ba mươi, đang hỏi han gì đó.

Một lúc lâu sau, họ cuối cùng cũng hỏi xong, vị nam tử kia phất tay, thiếu nữ trẻ tuổi kia hơi khom người cúi chào, rồi như được đại xa, vội đi vào phòng.

Khi sắc trời bắt đầu hửng sáng, một thân ảnh nhanh chóng từ rừng rậm chạy ra, hơn nữa còn nhằm thẳng về căn nhà này mà đi tới.

Đội vợ chồng tráng niên vội vàng bưới tới đón. Người nam tử nói vội hỏi: "Cha, người đuổi theo thế nào?"

Người vừa đi từ rừng rậm ra tất nhiên chính là nhân vật trác tuyệt số một số hai trong cả các thôn quanh đây - Uyển Nhất Phu.

Hắn năm nay đã hơn năm mươi tuổi, hai hàng lông mày rậm rạp, đen xì như mực bôi, gần như liền lại một chỗ, toàn thân tràn đầy một loại khí thế lạnh lùng nghiệm nghị, không cách nào hình dung được, đến ngay cả con trai ruột đứng trước mặt hắn cũng không dám tùy tiện làm càn.

Uyển Nhất Phu hừ lạnh một tiếng, nói :" Tiểu tử nhà ngươi, gần đây lại gây ra tai họa gì phải không?"

Người tráng niên kia cười khổ , nói :"Cha, dạo này ta vẫn luôn ở trong nhà, không hề đi ra ngoài. Không tin người có thể hỏi vợ con đi."

Hai vợ chồng tráng niên này đúng là đứa con thứ hai cùng con dâu của Uyển Nhất Phu. Nam tên Uyển Cường Vũ, nữ là Vệ Điềm. Tuy Uyển Cường Vũ không có thiên phú luyện võ, ngay cả một tia chân khí cũng không luyện ra được, nhưng vì hắn có phụ thân - mọt liệp sư trung giai làm chỗ dựa chống lưng, cho nên ít nhiều cũng học được một chút võ nghệ, thậm chí còn đạt được danh hiệu liệp thủ.

Dựa vào thanh danh của phụ thân mình, ở trong các thôn quanh đây, hắn tuyệt đối xưng là tụng sơn chi nhất bá (cường hào ác bá trong núi).

Bất quá trong mấy năm gần đây, sau khi Uyển Nhất Phu an bài chuyện thành thân cho hắn, hắn cũng trở lên thu liễm đi rất nhiều.

"Cha, gần đây Cường Võ vẫn ở nhà,, quả thật không có rời khỏi thôn, tuyệt đối không có gây chuyện". Vệ Điềm cung kính nói.

Uyển Nhất Phu nhíu mày :"Các ngươi làm thế nào lại phát hiện được tặc nhân?"

"Là Uyển Ngọc nửa đêm ra ngoài đi nhà cầu , vô tính phát hiện ra." Vệ Điềm cúi thấp đầu. Tuy năm nay nàng đã ba mươi tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, có vài phần tư sắc, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Uyển Cường Vũ tiếp nhận nàng.

Uyển Nhất Phu chậm rãi gật đầu nói :"Trong ba người tới đây, hai người kia thì không nói, nhưng người còn lại không ngờ là liệp sư sơ giai." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Uyển Cường Vũ khẽ giật mình , ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía rừng rậm, nói: " Cha, cha có bắt được bọn họ không?"

Uyển Nhất Phu hừ nhẹ một tiếng, nói :" Bọn họ có phục binh phía sau, vi phu không muốn mạo hiểm."

Hắn ngại không dám nói mình khiếp đảm, chỉ có thể lấy cớ này giải thích.

"Ba, họ là ai?"Sắc mặt Uyển Cường Vũ khẽ biến. Một liệp sư sơ giai cộng thê hai liệp thủ, một tổ đội này trong nhưng thôn quanh đây là đã rất lợi hại rồi, nếu như còn có người mai phục đằng sau nữa, hơn nữa còn làm cho một liệp sư trung giai như phụ thân cảm thấy nguy hiểm, đây chẳng phải là quá mức dọa người sao?

Ít nhất, trong những thôn xóm quanh đây, tuyệt đối không có thôn nào có thực lực cường đại như vậy.

Uyển Nhất Phu ngập ngừng không nói , hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nghĩ ra trong số những kẻ thù của mình , lại có người có khí thế kinh khủng như thế.

"Cha, có thể là liên quan tới đại ca không?"Uyển Cường Vũ thấp giọng hỏi.

Uyển Nhất Phu trong lòng khẽ rùng mình , hắn chậm rãi nói :"Sáng sớm ngày mai, hai ngươi theo ta vào thành."

Phu thê Uyển Cường Vũ cùng dạ dạ vâng vâng, trong lòng bọn hắn đều có chút lo lắng. Nếu như người đó thật sự dám dở trò quỷ trong thành, như vậy liệp sư trung giai cũng không tính là gì cả.

*******************

Trong khi đám người Uyển Gia thôn đang nghi thần nghi quỷ thì ba người bọn Trịnh Hạo Thiên đã đi về tới Đại Lâm thôn.

Sau khi bọn họ về tới nơi, cũng không có đem chuyện đêm qua nói ra mà yên lặng theo dõi kì biến. Mấy ngày sau , biến cố trong Uyển Gia thôn tự nhiên cũng truyền tới nơi này, nhưng không có bất cứ ai hoài nghi ba người bọn họ. Mấy ngày sau, ba huynh đệ lại khởi hành trong đêm, một lần nữa lén lút đột nhập vào Uyển Gia thôn.

Sau khi Uyển Ngọc cùng Lâm Đình gặp nhau, hai người đều yên tâm trở lại.

Không hiểu tại sao, phụ tử Uyển Nhất Phu sau ngày hôm đó, không ngờ lại đi tới Biền Tây thành luôn, đã mấy ngày vẫn chưa có quay trở lại.

Hai người tâm sự tới gần sang mới quyến luyến tách ra.

Sau khi trở về, Dư Uy Hoa cười giễu Lâm Đình không thôi, còn Trịnh Hạo Thiên lại trầm mặc không nói , Lâm Đình cũng Uyển Ngọc đúng là có thể ch dấu được Dư Uy Hoa nhưng làm sao có thể dấu được cái tai của hắn.

Trong lòng bất tri bất giác, Trịnh Hạo Thiên lại nhớ về Hề Ngữ Đình."

Có lẽ chính bởi vì cơ hội gặp lại nàng không lớn, cho nên hắn mới càng lúc càng tưởng niệm.

Từ sau hôm đó, quy luật hàng ngày của hắn trở lại như bình thường. Trịnh Hạo Thiên ở nhà tập võ ăn thịt, nhiệt khí tích lũy trong cơ thể càng lúc càng hùng hậu, ngoài những thứ đó ra, hắn lại càng không ngừng thu mua mật gấu, mượn nó để gia tăng cường độ chân khí.

Chỉ một tháng sau, chuyện khiến hắn đau đầu đã xuất hiện.

Tuy Kỳ Gia Minh đã tặng cho hắn rất nhiều ban vĩ duật, nhưng từng đó cũng không thể nào chống đỡ được sức ăn của Trịnh Hạo Thiên. Ước chừng ba tháng, toàn bộ ban vĩ duật đã bị hắn ăn sạch sẽ.

Nhìn mấy cái rương rỗng tuếch, Trịnh Hạo Thiên không nhịn được liếm mép, tựa hồ đang tưởng tượng ra mấy hương vị khiến người ta khó quên trước kia.

Trịnh Thành Liêm buông cánh tay đang làm việc xuống, đánh cho thằng con một cái, nói :"Tên tiểu từ nhà ngươi, bây giờ sao miệng lưỡi lại trở lên kém chọn như vậy."

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu cười hắc hắc nói :"Cha, nếu như miệng lưỡi con không kém chọn thì không thể luyện võ."

Trịnh Thành Liên khẽ gật đầu :"Ngươi đi báo với thôn trưởng một tiếng, nếu như hắn đồng ý, chúng ta sẽ đi Ngọc Đại Quan mua môt ít."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức tỏa sáng, không chút che đậy sự vui mừng cùng kinh hãi của mình .Bất qua hắn vẫn ngượng ngúng nói :"Cha, làm như vậy phiến toái và tốn kém a."

Ngọc Đại Quan cách Biền Tây thành chừng ba trăm dặm, tuy vẫn nằm trong phạm vị thế lực của Biền Tây thành, nhưng lại ngược hướng đi với Đại Lâm thôn.

Nếu chi thỏa mãn sở thích ăn uống mà đi xa như vậy, đối với người trong Đại Lâm thôn, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Trình Thành Liêm khẽ bật cười :"Trong tay ngươi không phải có hai ngàn lượng bạc sao? Bây giờ có thể dùng tới rồi."

Món tiền khổng lồ thu được từ việc bán da bạch nhãn lang vương thật hoàn toàn vượt xa dự liệu của mọi người.Trong ba ngàn lượng bạc, Dư Kiến Thăng bảo lưu một ngàn lượng, về phần hai ngàn lượng còn lại thì đều ném tất cho Trịnh Hạo Thiên, xem như tiền riêng của tiểu tử kia.

Trịnh Hạo Thiên cao hứng ứng tiếng. Hắn vui vẻ nhảy tưng tưng, phóng ra ngoài như một cơn gió.

Trịnh Thành Liêm hơi ngẩn người rồi thầm cười khổ không thôi.

Đứa nhi tử này cái gì cũng tốt, bất kể là luyện tập võ công hay tu luyện bảo điển gia truyền đều có thiên phú kinh khủng không gì sánh được, nhưng hắn vẫn có một khuyết điểm thật lớn, đó là tham ăn, hơn nữa chỉ thích ăn một số loại thực phẩm đặc biệt.

Thịt gấu, thịt sói , thịt ban vĩ duật, ba loại thịt này không có loại nào là không xa xỉ, nếu không phải là Trịnh gia của cải xung túc, mà giống như gia đình bình thường thì không thể nuôi nổi.

Trịnh Hạo Thiên lúc này nhảy nhót tưng tưng, chạy như bay vào nhà thôn trưởng.

"Dư thúc, Dư thúc …"

Người còn chưa thấy đâu, nhưng tiếng nói tràn đầy trung khí đã truyền tới nơi.

"Hạo Thiên, ầm ầm ĩ ĩ cái gì thế ?"Dư Kiến Thăng không nóng không lạnh hỏi.

Hắn là người lão luyện, tất nhiên nghe ra trong âm thành Trịnh Hạo Thiên không hề có ý kinh hoàng nào.

Trịnh Hạo Thiên bước thêm một bước đã nhảy vọt vào sân, tiến vào trong thính thường, cười nói: "Dư thúc, cha ta bảo ta tới gặp thúc."

"Ồ , Trịnh huynh có chuyện gì vậy?"Dư Kiến Thăng nghi hoặc hỏi.

Nếu như Trịnh Thành Liêm có chuyện gì bình thường đều tự mình đến đây thương lượng, còn cho nhi tử tới đây thông báo thì đúng là có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc nói: "Dư thúc, cha ta muốn ta đi Ngọc Đại Quan một chuyến, cho nên muốn xin ngài chỉ đường."

Trịnh huynh muốn ngươi đi Đại Ngọc Quan…" Dư Kiến Thăng càng lúc càng nghi hoặc, ánh mắt đảo qua mặt Trịnh Hạo Thiên cả nửa ngày rồi đột nhiên lộ ra một tia kì dị, cười hỏi: "Không phải Trịnh huynh muốn ngươi đi mà là chính ngươi muốn đi phỏng?"

Trịnh Hạo Thiên há miệng, bái sát đất tài thần cơ diệu toán của Dư Kiến Thăng.

Dư Kiến Thăng lắc lắc đầu nói: "Nhiều ban vĩ duật như vậy mà ngươi đã ăn hết sạch, cái này cũng quá nhanh đi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, nói: "Dư thúc, người sao lại biết?"

Dư Kiến Thăng tức giận nói: "Cái này còn phải hỏi, tiểu tử nhà ngươi dạo này mê mẩn ăn ban vĩ duật, mà thứ này lại là đặc sản của Đại Ngọc Quan. Nơi đó cách Biền Tây thành tới ba trăm dặm, nếu không phải vì ban vĩ duật, ngươi lại nổi hứng đi tới đó là gì?"Nói đến đây, hắn hơn dừng lại một chút, nhìn Trịnh Hạo Thiên vuốt râu cười nói: "Không ngờ Trịnh huynh lại đáp ứng ngươi, ài, ngươi đúng là tên kén ăn mà."

Trịnh Hạo Thiên xấu hổ cười cười, nói: "Dư thúc, cha ta nói, bây giờ là dùng tiền của ta mua, ông ấy mặc kệ."

Dư Kiến Thăng lặng đi một chút, lúc này mới chợt nhớ ra, tên thiếu niên non choẹt, trên mặt vẫn còn một chút ngượng ngùng trước mặt này thật ra là kẻ đã giết hai con bạch nhãn lang vương, hơn nữa trong tay còn có hai ngàn lượng bạc, ở độ tuổi này có hơi xa xỉ một chút, tựa hồ cũng không có gì đáng trách.

Trầm ngâm một chút, Dư Kiến Thăng đột nhiên ngẩn đầu, cao giọng nói: "Uy Hoa, Lâm Đình…"

Hắn vừa cất cao giọng hô lên, hai thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên từ trong hậu viện chạy tới.

Dư Kiến Thăng chỉ ngón tay nói: "Hai ngươi các ngươi cùng Hạo Thiên đi Ngọc Đại Quan một chuyến đi".

Dư Uy Hoa gãi gãi đầu: "Cha , chúng ta đến chỗ đó làm gì?"

Lâm Đình cũng nhíu mày nói: "Dư thúc, ba người chúng ta hình như chưa từng đi xa như vậy?"

Dư Kiến Thăng bật cười nói: "Các tên tiểu tử to gan lớn mật các ngươi, ngay cả một mình xâm nhập vào thâm sơn cũng dám, chẳng lẽ lại sợ ba trăm dặm đường này." Hắn cất cao giọng nói: "Các ngươi đã lớn rồi, không thể cứ núp mãi dưới đôi cánh của mấy lão già chúng ta được. Bây giờ đi Ngọc Đại Quan, coi như là một cuộc khảo niệm đối với các ngươi đi."

Trịnh Hạo Thiên ba người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lập tức hiện vẻ vui mừng khôn xiết.

Đây là lần đầu tiên Dư Kiến Thăng chính miệng tán thành, còn bọn họ, quả thật đã … trưởng thành rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.