Chiến Thiên

Chương 696: Mặc tinh thạch



"... Bạch Thảo phong... Trịnh Hạo Thiên?" Sắc mặt Trình Phóng Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. hắn do dự một hồi lâu, trong con ngươi chợt lóe lên linh quang, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên. Đập vào mắt hắn, quả nhiên là một vầng quang huy rực rỡ giống như mặt trời, không còn tồn tại nhiều tầng quang mang giống như tu luyện giả bình thường nữa.

Khóe miệng hắn khẽ méo xệch, cuối cùng vẫn chậm rãi cúi đầu, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên, khom người một cái thật sâu, nói: "Đệ tử Trình Phóng Thiên bái kiến Trịnh sư thúc."

Trịnh Hạo Thiên mặc dù nhiều lần nổi danh trong Vạn Kiếm tông, nhưng cũng không phải ai cũng từng nhìn thấy mặt hắn.

Trình Phóng Thiên hầu như luôn ẩn cư, tu luyện trên Phi Thiên chủ phong, hoặc là tiến vào Luyện Yêu động, Trấn Ma tháp thí luyện, quả thật chưa từng gặp qua Trịnh Hạo Thiên bao giờ. Nhưng chỉ cần là môn hạ Vạn Kiếm tông, thì nhất định phải nghe thấy cái tên này.

Một tu luyện giả tới từ Tiểu Linh giới, không ngờ không tới mười năm đã thành công tấn thăng thành linh giả.

Đương nhiên, loại chuyện thế này không phải chỉ độc bốn người bọn họ mới làm được, mà ở trong lịch sử mấy vạn năm của Vạn Kiếm tông, cũng có khối người như vậy.

Nhưng trong những người này, chỉ có Trịnh Hạo Thiên là danh tiếng vang đội nhất.

Bởi vì hắn là cường giả linh thể song tu siêu phẩm độc nhất vô nhị, hơn nữa hắn còn là người đầu tiên thi triển thành công vạn kiếm hợp nhất.

Nhân vật như vậy mới chân chính là tiền đồ vô lượng.

Trình Phóng Thiên tuy tự cho mình tài cao hơn người, hơn nữa chỗ dựa sau lưng cũng là một trong những cường giả mà cả tông môn đều biết tới. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên Trịnh Hạo Thiên này, vẫn phải cúi cái đầu cao ngạo xuống, không dám kiêu ngạo nữa.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Trình sư điệt không nên khách khí, bất quá..." Hắn thoáng kéo dài ngữ điệu một chút, như cười như không nói: "Ba viên Mặc tinh thạch kia ngươi còn muốn tranh với ta không?"

Sắc mặt Trình Phóng Thiên lúc xanh lúc đó, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Đệ tử không dám."

Trịnh Hạo Thiên không để ý tới hắn nữa, mà quay đầu, nói: "Vân cô nương, chúng ta vào trong trao đổi thôi."

Vân Thải Điệp khẽ cảm thán một tiếng, nói: "Được."

Hai người bọn họ sóng vai mà đi, xuyên qua đại sảnh rồi đi thẳng tới hậu viện.

Lúc này, trong đại sảnh đúng là lúc náo nhiệt nhất, ít nhất có tới hơn mười người nhìn thấy tình huống quái dị này.

Tuy Trình Phóng Thiên không nhận ra Trịnh Hạo Thiên, nhưng trong hơn mười người này lại có không ít người từng được chứng kiến trận chiến giữa Trịnh Hạo Thiên và Hàn Lũy Nguyên trên Phi Thiên phong.

Lúc này, sau khi nhìn thấy Trình Phóng Thiên để mắt cao quá đầu phải chịu thiệt thòi, bọn họ không khỏi lộ ra một nụ cười quỷ dị, nếu không phải e ngại Trình Huy cường thế, e rằng còn có cả người bật cười trào phúng thành tiếng rồi.

Trình Phóng Thiên chuyển ánh mắt, trong mắt chớp lên vẻ hung lệ, lập tức, tất cả mọi người đều dời ánh mắt đi, không muốn ù ù cạc cạc kết thù oán với hắn.

Hừ một tiếng, Trình Phóng Thiên phất tay áp bỏ đi.

Một vị tu luyện giả thập giai không kìm được nói: "Chính mình có mắt không tròng, không dám chọc vào Bạch Thảo phong thì cần gì phải bày điệu bộ tởm lợm đó ra đây. Thật sự là mất mặt Trình thái thượng trưởng lão."

Đồng bạn bên cạnh hắn sắc mặt khẽ biến, vội vàng kéo áo y, nói: "Ngươi nói huơu nói vượn gì đó, muốn chết à."

Cước bộ Trình Phóng Thiên thoáng dừng lại, hai nắm đấm xiết chặt lại, rồi càng sải bước nhanh chóng rời đi.

※※※※

Một cảnh cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, phát ra những tiếng rin rít, kẽo kẹt.

Trong phòng có hơn người cái kệ lớn nhỏ bất đồng, mà trên một kệ đều có đặt mấy chiếc hộp vuông khác nhau.

"Trịnh công tử, nơi này chính là bảo khố số 1 của bản hiên, ba viên Mặc tinh thạch mà tiểu muội nói tới đang ở trong này."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. Hắn cũng không phóng thích thần niệm tra xét, mà chỉ bình tĩnh đứng yên tại chỗ chờ đợi thôi.

Vân Thải Điệp đã không ngần ngại đưa hắn trực tiếp tiến vào bảo khố, hắn đương nhiên không thể thất lễ được. Nếu sử dụng thần niệm để thám xét nơi đây, Vân Thải Điệp có lẽ sẽ không ngăn cản, nhưng trong lòng nhất định sẽ sinh lòng bất mãn.

"Haiz, Trịnh công tử, ngươi cần gì phải đắc tội với hắn chứ." Vân Thải Điệp đột nhiên than nhẹ một tiếng, u oán nói: "Trình Phóng Thiên tuy không tính là gì, nhưng tổ phụ của hắn chính là Trình Huy thái thượng trưởng lão, một cường giả chân chính. Ngay cả ở trong Vạn Kiếm tông cũng được bài danh vào hàng mười?"."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười , nói: "Vân cô nương, chẳng lẽ ngươi không muốn hắn thôi dây dưa sao?" Nguồn: http://truyenfull.xyz

Vân Thải Điệp khẽ ngây người, trên mặt đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó lại nở một nụ cười, phảng phất như một nụ hoa nở rộ, toát lên một vẻ xinh đẹp không bút nào tả xiết.

"Đa tạ công tử rồi."

"Chúng ta đã quen biết nhiều năm, một chút việc nhỏ thôi, Vân cô nương không cần khách khí." Trịnh Hạo Thiên chân thành nói.

Trình Phóng Thiên rõ ràng là hạng người tự cao tự đại. Loại người không coi ai ra gì như hắn một khi mất mặt trước người khác, trước khi đòi lại được mặt mũi, thì trong thời gian ngắn nhất định sẽ không tiến vào Vạn Bảo Hiên nữa. Và như vậy thì Vân Thải Điệp cũng có thể thoát được phiền phức rồi.

Vân Thải Điệp nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, lấy một chiếc hộp vuông trên một chiếc kệ xuống, đặt trước mặt hắn, nói: "Trịnh công tử xem xem, có hợp ý ngươi không?"

Trịnh Hạo Thiên mở chiếc hộp ra, bên trong quả nhiên có đặt ba khối đá nhỏ đen như mực. Những khối đá này lớn nhỏ khác nhau, khối lớn thì lớn bằng nắm tay, khối nhỏ thì chỉ bằng ngón tay cái.

Hắn ngưng thần nhìn lại, bề mặt mỗi một viên đá đều bóng loáng vô cùng, không có một vết khắc hay một vết rạn nào. Một luồng tinh thần ý niệm phóng ra, trong nháy mắt đã tiến vào trong ba viên đá.

Phảng phất như tiến vào một thế giới hoàn toàn độc lập, trống trải. Trong thế giới này không hề có mặt trăng mặt trời hay sao, cũng không có núi cao sông lớn, nhưng lại ẩn chứa lực lượng sinh mệnh cường đại.

Bên trong mỗi một viên đá này, tựa hồ ẩn chứa một thế giới kỳ dị.

Vân Thải Điệp nhẹ giọng nói: "Trịnh công tử, mấy viên Mặc tinh thạch này tuy không phải là đỉnh cấp, nhưng không gian bên trong cũng không nhỏ, đủ để chứa đại đa số các loại yêu thú sủng vật, không biết công tử có cần không?"

Mặc tinh thạch, chính là một bảo vật cực kỳ dặc biệt. Tác dụng duy nhất của nó chính là cung cấp một không gian hoàn toàn độc lập, giúp yêu thú hoặc là sủng vật của cường giả có không gian sinh tồn, phát triển.

Trong Đại Linh giới, đám tu luyện giả cường đại chân chính trừ bỏ một thân thực lực ra, còn có thể tìm, thu phục một ít nô bộc cường đại, hoặc là nuôi dưỡng yêu thú cường đại. Khi bọn hắn gặp phải địch nhân, có thể thả nô bộc và yêu thú ra, cùng liên thủ kháng địch.

Đối với một cường giả mà nói, lực lượng nô bộc và yêu thú tuyệt đối không thể khinh thường.

Trịnh Hạo Thiên chính là thân thể quang ám, Thiên ma mà hắn hàng phục được có thể sống nhờ trong khí xoáy. Nhưng mấy người Cừu Hinh Dư lại không thể làm được điều này. Nếu như nuôi dưỡng Thiên ma trong cơ thể, thì bọn họ tám chín phần mười sẽ bị ma khí phản phệ, trở thành nhân ma cường đại mà khủng bố.

Cho nên, khi Mộng Yểm nói cho Trịnh Hạo Thiên, đám ma vương trong Ôn Dưỡng hồ lô đã tĩnh dưỡng khôi phục xong, có thể trích máu nhận chủ, nhưng hắn phải tìm cho mấy viên Mặc tinh thạch cho đồng bạn của mình.

Cẩn thận quan sát một hồi lâu, Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: "Ba viên Mặc tinh thạch này tuy không tệ, nhưng phẩm chất vẫn kém một bậc. Nếu như nuôi sủng vật bên trong, chỉ có thể cam đoan sủng vật không chết, nhưng không thể nào phát triển được."

Vân Thải Điệp cười khổ một tiếng, nói: "Công tử, như ngài nói thì chính là Mặc tinh thạch cao cấp nhất rồi. Nhưng loại bảo vật đó tiểu muội làm sao có được chứ."

Mặc tinh thạch cũng có phân chia tốt xấu cao thấp, Mặc tinh thạch đỉnh cấp có thể huyễn hóa ra thế giới vô tận, có thể nuôi dưỡng các sinh linh, khiến thực lực chúng có thể tăng lên.

Nhưng ba viên Mặc tinh thạch Vân Thải Điệp lấy ra không có công hiệu nghịch thiên này.

Trịnh Hạo Thiên tiếc nuối gật đầu, bất quá hắn cũng biết, đỉnh cấp Mặc tinh thạch chính là bảo vật mà tất cả các cường giả đều khát vọng chiếm được, muốn thông qua con đường bình thường mà có được, tuyệt đối là người si nói mộng.

Có thể mua được ba viên Mặc tinh thạch từ tay Vân Thải Điệp đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi.

Đóng lại chiếc hộp, Trịnh Hạo Thiên nói: "Đa tạ Vân cô nương, không biết ba viên Mặc tinh thạch này có giá thế nào?"

Hai mắt Vân Thải Điệp lập tức sáng lên, nói: "Tiểu muội muốn một ngàn tấm Quang Minh phù triện cùng một ngàn tấm hắc ám phù triện, phẩm chất mỗi một phù triện ít nhất cũng phải đạt tới thượng phẩm."

Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói: "Được, một lời đã định." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Đa tậ."

Quang ám phù triện thượng phẩm cao giai tuy trân quý, hiếm có, nhưng so với bảo vật như Mặc tinh thạch thì thật kém hơn không ít.

Hai ngàn tấm quang ám phù triện nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói lại không phải vấn đề gì quá lớn. Có thể dùng từng đó phù triện đổi lấy Mặc tinh thạch, đương nhiên cũng là vì hắn có quan hệ tốt với Vân Thải Điệp.

Vân Thải Điệp mỉm cười, nàng hơi chần chừ một chút, rồi nói: "Trịnh công tử, theo tiểu muội biết, một tháng sau sẽ có năm viên Mặc tinh thạch đỉnh cấp hiện thế. Bất quá, chỗ Mặc tinh thạch lại không do tiểu muội làm chủ."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, trong lòng lập tức trở nên tỉnh táo vô cùng.

Mặc tinh thạch đỉnh cấp so với Mặc tinh thạch bình thường tuy đều có thể để ma vương sinh tồn bên trong, nhưng hiệu quả lại như trời với đất.

Nếu để mấy người Cừu Hinh Dư sử dụng Mặc tinh thạch đỉnh cấp, thì chẳng những có thể nuôi dưỡng ma vương mà còn có thể giúp ma vương không ngừng hấp thụ lực lượng, tiếp tục phát triển.

"Vân cô ngươi, nơi ngươi nói tới là..."

"Trịnh công tử còn nhớ lần giao dịch hội lúc trước không?" Vân Thải Điệp mỉm cười hỏi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Chẳng lẽ tháng sau, quý hiện tổ chức giao dịch hội cấp bậc linh giả sao?"

"Không sai, cứ cách một năm bản hiên lại tổ chúc một lần giao dịch hội cấp bậc linh giả. Tất cả đối tượng tham gia giao dịch đều là cường giả linh thể, hơn nữa còn có đại linh giả xuất hiện nữa." Vân Thải Điệp có chút tự hào nói: "Tiểu muộn nhận được tin tức xác thực, lần này sẽ có một đại gia tộc xuất ra năm viên Mặc tinh thạch đỉnh cấp để đổi lấy bảo vật bọn họ cần."

Trịnh Hạo Thiên cảm kích gật đầu một cái, hắn biết, những tin tức này nhất định đều là cơ mật của Vạn Bảo Hiên, Vân Thải Điệp có thể tiết lộ cho hắn thế này, tuyệt đối là phải chịu phiêu lưu không nhỏ. Nếu hành động của nàng đểu Vạn Bảo Hiên biết được, nhát định sẽ bị phiền toái rất lớn.

"Vân cô nương, ngươi có biết gia tộc kia muốn đổi bảo vật gì không ?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.

Vân Thải Điệp lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nói: "Điểm này tiểu muội quả thật không biết, nhưng nếu Trịnh công tử có thể luyện chế một tấm phù triện linh giả, thì có lẽ sẽ có trọng dụng cũng không chừng."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, lập tức hiểu rõ trong lòng. Hắn trịnh trọng gật đầu một cái,nói: "Đa tạ...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.