Chiến Thiên

Chương 717: Đối đãi khác nhau



Đám Trịnh Hạo Thiên quay sang nhìn nhau, nghĩ không ra Vân thái thượng trưởng lão công nhiên thiên vị linh khí sư như vậy.

Cừu Hinh Dư tiến lên một bước, nàng khom người thật sâu, nói: "Vân Thái Thượng trưởng lão, vì sao linh khí sư chúng ta lại bị đối xử khác biệt như vậy?"

Vân thái thượng trưởng lão nghiêm nét mặt nói: "Linh khí sư các ngươi ngoại trừ có sức chiến đấu cực lớn còn mang trong mình nhiều loại kỹ năng kỳ dị khác." Hắn dừng một chút nói: "Trận pháp sư, Ngọc phù sư, Luyện khí sư, Luyện đan sư... chỉ bằng những năng lực này, cũng đủ để các ngươi tiến xa trên con đường tu luyện rồi."

Cừu Hinh Dư nhíu đôi mày tú, nói: "Vân thái thượng trưởng lão, đệ tử sở dĩ lựa chọn phụ tu là trận pháp, nhưng nếu chuyên tâm vào đó, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến cảnh giới tu hành, cuộc đời này không cách nào tấn chức đại linh giả sao?"

Kỳ thực trong lòng nàng tuyệt đối không nhắm tới mục tiêu đại linh giả, mà là hướng tới cảnh giới tông sư - đỉnh cao của thực lực kia, thế nhưng trong lúc này, nàng đành đè nén khát vọng trong nội tâm mà nói giảm đi.

Vân thái thượng trưởng lão cười ha ha nói: "Hinh Dư, ngươi lo xa rồi, linh khí sư một khi tấn chức linh giả như vậy có thể đi theo hai con đường. Một con đường trong đó chính là như luyện yêu linh giả, trong chiến đấu tích lũy kinh nghiệm, đề cao năng lực bản thân, khiến cảnh giới tu luyện ngày càng tiến xa, cho đến khi tấn chức đại linh giả, thậm chí cảnh giới tông sư. Thế nhưng, ngoại trừ con đường đó, khí sư linh giả còn có thể đi theo một con đường khác, đó chính là lựa chọn một đường phụ tu, vô luận là con đường trận đồ, đan dược, luyện khí, hay luyện chế phù triện đều thông tới đại đạo."

Đám Trịnh Hạo Thiên hai mắt mơ hồ phát sáng, từ trước tới giờ, bọn họ chưa từng nghe qua lý luận kiểu này..

Dường như nhận ra nghi hoặc của bọn họ, Vân thái thượng trưởng lão trầm giọng giải thích: "Nhưng mà cũng chỉ có linh thể cường giả mới có thể lựa chọn con đường phụ tu, vì thế trước khi các ngươi tấn chức linh giả, tuyệt đối không có ai nói cho các ngươi biết chuyện này."

Mọi người chợt hiểu ra, mà trái tim Trịnh Hạo Thiên lại càng thầm nhảy lên vài cái.

Từ khi hắn tấn chức linh giả, đồng thời bắt đầu luyện chế phù triện, có lúc cảm thấy chân linh khí dường như tăng lên, hơn nữa lĩnh ngộ đối với phù triện của hắn càng sâu sắc, điều khiển linh lực trong thiên địa cũng trở nên thành thục, thu phát dễ dàng hơn nhiều.

Trước đây hắn tưởng đó chỉ là một loại ảo giác mà thôi, thế nhưng hiện tại mới biết, thì ra trong lúc hắn luyện chế phù triện, cũng là đang bước đi trên con đường thông thiên đại đạo.

Lỗ đại sư ho nhẹ một tiếng, nói: "Lão phu cũng là một vị khí sư linh giả, hắc hắc, nói thật cho các ngươi biết, lão phu cả đời này chưa từng tiến nhập cái gì linh giả chiến trường, cũng chưa từng giao chiến sinh tử với ai." Hắn vuốt chòm râu, đắc ý nói: "Lão phu cả đời này dốc lòng cho luyện khí chi đạo, hôm nay tuy rằng chưa tấn thăng đại linh giả nhưng khoảng cách tới đại linh giả cũng chỉ là một đường mà thôi, hơn nữa lão phu hoàn toàn có thể nắm chắc, trong vòng mười năm có thể vượt qua một bước then chốt này."

Chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng trưởng lão lập tức hai mắt sáng ngời, bọn họ vui vẻ vạn phần nói: "Lỗ huynh, chúc mừng, chúc mừng."

Lỗ đại sư phóng tiếng cười dài, hắn thâm ý sâu sắc nhìn Trịnh Hạo Thiên, nhưng không hề mở miệng.

Chưởng giáo chân nhân chậm rãi nói: "Con đường tu luyện cũng không phải chỉ có một, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, cho dù các ngươi lựa chọn con đường chiến đấu, hai là con đường phụ tu, đều là còn đường gian khổ không gì sánh nổi. Chiến đấu tuy rằng có lợi lớn với lãnh ngộ, thế nhưng mỗi lần chiến đầu là một lần bước trên con đường sinh tử... một khi sơ sẩy đều có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Mà con đường phụ tu tuy lãnh ngộ chậm rãi, có thể cả đời không vượt lên được cảnh giới đại linh giả, thế nhưng con đường phụ tu tuyệt đối an toàn, chỉ cần các ngươi mang tuyệt đại thiên phú trong mình, ngày sau nhất định có thể tấn chức đại linh giả."

Đám luyện yêu linh giả Dư Uy Hoa, Lâm Đình đều dùng con mắt ước ao nhìn đám Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư cùng Văn Nhân Băng Oánh.

Mấy vị trưởng giả nói nhiều như vậy kỳ thực chỉ là một câu.

Đã là luyện yêu linh giả, mặc kệ ngươi có thích hay không, đều phải tiến vào chiến trường linh giả tôi luyện một phen, trong địa phương sống chết gần kề này mà lĩnh ngộ thiên đạo khiến tu vi từ từ tăng tiến.

Mà khí sư linh giả lại khác...

Xem thái độ của họ, tự nhiên là mong ba người Trịnh Hạo Thiên lựa chọn con đường phụ tu.

Luyện yêu linh giả cùng khí sư linh giả có khác biệt rất lớn, cho dù là sau khi tấn chức linh thể cường giả cũng không thay đổi chút nào.

Thở thật dài một hơi, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Chưởng giáo chân nhân, Vân thái thượng trưởng lão, đệ tử quyết định theo Dư sư huynh cùng Lâm sư huynh, tới chiến trường bách tộc."

Lâm Đình sắc mặt khẽ biến nói: "Hạo Thiên, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, lẽ nào chúng ta còn không đủ khả năng tự chiếu cố mình sao?"

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Lâm sư huynh, ngươi cho rằng với tính tình của ta có thể ngày ngày im lặng vẽ phù triện sao?"

Lâm Đình sửng sốt một chút, sau đó bật cười.

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, Trịnh Hạo Thiên sở dĩ quyết định như thế, nguyên nhân một phần cũng là do hắn và Dư Uy Hoa.

Cừu Hinh Dư ngẩng đầu lên, nói: "Đệ tử cũng muốn cùng các sư huynh đi trải nghiệm bách tộc chiến trường một phen."

Văn Nhân Băng Oánh ngạo nghễ cười nói: "Nếu sư muội đã có dũng khí này, ngu tỷ há lại không phụng bồi?"

Ba vị khí sư linh giả không ngờ trăm miệng một lời đều lựa chọn tiến vào chiến trường bách tộc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng trưởng lão hơi nhíu mày, trong lòng thầm oán không ngớt.

Từ trước tới nay, linh thể cường giả tấn chức không lâu đều tập trung ở đại điện chủ phong, ở chỗ này chưởng giáo chân nhân cùng thủ tịch Thái thượng trưởng lão tự mình đưa ra chỉ điểm cho họ.

Luyện yêu linh giả chỉ có thể lựa chọn một con đường để đi, chính là tiến vào trong chiến trường bách tộc trải nghiệm.

Nếu trong chiến loạn mà mất mạng, tự nhiên không thể trách ai, nhưng nếu có thể từ chiến trường sống sót trở về, như vậy thực lực chắc chắn sẽ tăng mạnh, thậm chí còn có thể tấn chức đại linh giả.

Nhưng mà, khí sư linh giả lại khác.

Linh khí sư số lượng vốn ít hơn luyện yêu vũ giả nhiều, hơn nữa con đường phụ tu mà khí sư linh giả có thể lựa chọn không chỉ có một.

Mà sự quan trọng của khí sư linh giả đối với một môn phái không phải sức chiến đấu của họ mà là năng lực trên con đường phụ tu của họ.

Ví như đại nghiệp của Vạn Kiếm tông, mỗi lần ngày tiêu tốn đan dược, phù triện thậm chí thần binh, hộ giáp không phải con số nhỏ, cho dù mấy thứ này có thể mua được từ Vạn Bảo hiên, thế nhưng muốn vận chuyển sơn môn đại trận bình thường, ít nhất... phải có một vị linh giả trận đồ sư ngày đêm tọa trấn.

Vạn Kiếm tông cho dù là thiếu người cũng không có thể mời một trận đồ sư của môn phái khác đến vận chuyển sơn môn đại trận nhà mình.

Vì thế, cho dù là bất cứ môn phái nào, thái độ đối với khí sư linh giả cũng đều như nhau, trong lòng đám nhân vật cao tầng đều muốn khí sư linh giả chuyên tâm đi theo con dường phụ tu.

Về phần con đường chiến đấu, có đám luyện yêu linh giả ẩu đả là cũng đủ lắm rồi.

Tổn thất một khí sư linh giả có thiên phú cao trên một phương diện phụ tu tuyệt đối là ngang với tổn thất bốn, năm luyện yêu linh giả cùng giai, lại còn khiến kẻ khác đau lòng không thôi.

Thế nhưng, nhìn nhãn thần kiên định của ba người trước mặt, chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng trưởng lão trong lòng đều nổi lên một trận bất đắc dĩ.

Ba người này đã quyết tâm, cho dù bắt bọn họ ở lại chỉ sợ bọn họ cũng không có tâm trí đâu mà tu với chẳng luyện.

Thở dài một tiếng, chưởng giáo chân nhân nói: "Cũng được, nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Vân thái thượng trưởng lão lắc đầu, nói: "Chân nhân muốn nói chính là, các ngươi phải nhớ kỹ tám chữ."

Mọi người đồng thời khom người nghe lời dạy dỗ.

"Ta muốn các ngươi nhớ kỹ, bất cầu hữu công, đãn cầu vô quá." (Không cầu công lao, chỉ cầu an ổn)

Ba người Trịnh Hạo Thiên hai mặt nhìn nhau, bọn họ thế nào cũng không ngờ lại là tám chữ này.

Nếu hành sự như vậy, bọn họ còn đi chiến trường bách tộc lịch lãm làm gì? Vĩnh viễn ở lại Vạn Kiếm tông mới đúng nghĩa của tám chữ này.

"Ha ha." Lỗ đại sư đột nhiên cười, nói: "Chưởng giáo chân nhân, Vân lão nhi, trước khi mấy tiểu tử này tiến vào chiến trường linh giả, lão phu còn có chuyện muốn nhờ."

Vân thái thượng trưởng lão thu liễm tâm thần, nói: "Chuyện gì?"

"Gần đây lão phu có cải tạo được một bộ Lôi Chấn Tử, cho nên muốn ngờ người đi thử uy lực." Lỗ đại sư mỉm cười tủm tỉm nói: "Chiến trường linh giả không nghi ngờ chính là một nơi thích hợp."

Chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng chưởng lão hai mắt sáng lên, Vân thái thượng chưởng lão nói: "Lỗ huynh, ngươi nếu muốn thử đồ tốt thì để đó cho ta, lão đại ta giúp ngươi thử nghiệm là được rồi."

Lỗ đại sư lắc đầu, mở miệng từ chối: "Không cần, lão phu luyện chế thứ đó chính là muốn nó phát huy hiệu quả hoàn mỹ trên chiến trường." Hắn dừng một chút, dường như là tùy tiện nói: "Hay để Trịnh Hạo Thiên đi, tiểu tử này vận khí không tồi, lão phu giao nó cho hắn sử dụng, chờ đến lúc trở về hãy nói cảm nhận của ngươi cho ta."

Trong lúc nhất thời, bao gồm cả chưởng giáo chân nhân, trong mắt mọi người đều toát ra vài phần dị sắc.

Lỗ đại sư nói tuy rằng tùy ý, nhưng nhân vật có thể đứng ở đây đâu phải loại ngu ngốc gì, vừa nghe xong đã biết đây là Lỗ đại sư cố ý tặng lễ cho Trịnh Hạo Thiên.

Hắn cải tạo Lôi Chấn Tử hẳn là vì muốn tặng cho Trịnh Hạo Thiên làm bảo vật hộ mệnh.

Hàn Lũy Nguyên vốn trên mặt không chút biểu tình, đột nhiên trong mắt xuất hiện vẻ đố kỵ, lại là tiểu tử này nhận được đồ tốt....

Mà đám người còn lại thì buồn bực không ngớt, kẻ từ trước đến nay luôn một vẻ cao cao tại thượng không nhúng tay vào sự vụ của Vạn Kiếm tông như Lỗ đại sư sao đột nhiên hôm nay lại có hứng thú với tiểu tử này chứ?

Trịnh Hạo Thiên trong lòng biết rõ, hắn tiến lên cung kính nói: "Lỗ đại sư, tại hạ nhất định có thể hoàn thành giao phó của ngài."

Lỗ đại sư ném cho hắn một cái túi nhỏ, thâm ý sâu sắc nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói: "Sống...trở về."

"Dạ."

Lỗ đại sư đứng lên, gật đầu chào với hai người nắm quyền cao nhất Vạn Kiếm tông, sau đó cứ vậy ngang nhiên rời đi.

Trong toàn bộ Vạn Kiếm tông, người có thể làm thế với hai vị lão nhân trước mặt chỉ sợ ba người cũng không đến, thế nhưng Lỗ đại sư tuyệt đối là một người trong số đó.

Trịnh Hạo Thiên nhìn bóng lưng dài rộng của vị lão giả này, trong lòng thầm cảm khái.

Một viên Mặc Tinh Thạch chứa phượng hoàng chi hỏa không ngờ có thể nhận được sự ủng hộ của nhân vật như Lỗ đại sư, vụ buôn bán này quả nhiên lời lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.