Chiến Thiên

Chương 768: Khiêu chiến



Ầm ầm ầm.

Thân hình tất cả đám linh giả đều loạng choạng, trong đầu bọn hắn đột nhiên xuất hiện tiếng nổ ầm ầm, giống như bản thân vừa lâm vào một thế giới chỉ có tiếng sấm động, thậm chí còn khiến bọn hắn có một cảm giác sợ hãi giống như vừa trải qua một hồi đại nạn.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. Chân nhân, thì ra tọa trấn ở nơi này lại là một chân nhân cường đại. Hơn nữa, thực lực vị chân nhân này không ngờ lại sâu không thể lường như vậy, chỉ dựa vào một câu nói đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, khó có thể khống chế được bản thân.

Bất quá, ngay trong một khắc khi Âm Ba công của Cửu U chân nhân tràn tới, trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phảng phất như cảm ứng được cỗ lực lượng khổng lồ có thể chống cự, tứ đại yêu phách trong cơ thể cùng trở nên sôi trào. Chúng nhe răng trợn mắt trong đan điền, đề tụ khí tức tới cực điểm. Từng cỗ từng cỗ lực lượng mênh mông tuôn trào, dung thành mộtthể với chân khí của hắn, trợ giúp hắn chống cự lại cỗ lực lượng đáng sợ này.

Mà gần như cùng lúc đó, tốc độ tất cả khí xoáy cũng đạt tới một mức độ không tưởng tượng nổi. Linh lực khổng lồ phóng thích ra, bảo vệ xung quanh ý niệm của hắn giống như tường đồng vách sắt. Mặc cho âm ba kia có ầm ầm tràn qua, cũng không thể tạo thành nửa điểm ảnh hưởng cho hắn.

Không chỉ như vậy, Mộng Yểm trong khí xoáy cũng khống chế Hắc Ám Tỏa Liên, phóng thích từng tia từng tia lực lượng hắc ám tinh thuần nhất.

Đây là một trong những lực lượng cường đại nhất thế gian. Một khi cỗ lực lượng này được phóng thích toàn lực, lập tức tạo thành một lực trường cổ quái xung quanh người Trịnh Hạo Thiên. Cỗ lực lượng này có năng lực thần kỳ, phàm là lực lượng âm ba tới gần nó đều gặp phải sự ngăn cản vô hình, khiến cho lực uy hiếp của nó ít nhất cũng phải giảm đi phân nửa.

Lực lượng hắc ám dưới sự khống chế của Mộng Yểm, không ngờ lại phát huy ra năng lực ảo diệu như thế.

"Hả...." Một tiếng kinh dị đột nhiên vang lên. Cửu U chân nhân thu hồi lửa giậ, thần niệm khổng lồ giống như sóng to gió lớn quét tới.

Lực lượng chân nhân khủng bố thế nào chứ, khi quanh người Trịnh Hạo Thiên bắt đầu phát sinh biến hóa, hắn lập tức phát hiện ra tình huống khác thường.

Lúc này, khi tinh thần y niệm đảo qua, lập tức nhìn thấu ảo diệu lực lượng xung quanh người Trịnh Hạo Thiên, hắn không khỏi càng kinh ngạc hơn.

Nếu như là một vị đại linh giả đỉnh phong, có thể làm được điều này cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng chỉ là một linh giả một sao mà thôi. Những không ngờ hắn lại có thể phóng thích lực lượng ra bên ngoài cơ thể, đồng thời làm suy yếu lực lượng âm ba của mình, quả thật là khiến người phải kinh gnạc.

Đám người Hổ Bá Thiên, Hách Minh trong lòng hoảng sợ vô cùng.Tuy định lực và ý chí của bọn hắn rất kiên định và cường đại, chỉ là tất cả điều này đối diện với lực lượng của chân nhân đều chẳng khác gì giấy lộn, không thể phát huy bất cứ chút tác dụng nào.

Chênh lệch giai vị quá lớn khiến cho bọn họ ngay cả đến khí thế của đối phương phóng thích ra cũng không thể chống đỡ nổi.

Nhưng, ngay khi bọn họ còn đang sợ hãi, khí thế phô thiên cái địa cũng đột nhiên biến mất, giống như thủy triều rút, sạch sẽ không còn chút nào.

"Hừ, các ngươi muốn động thủ thì cút ra ngoài cho ta. Trong doanh địa, linh giả nhân tộc vô luận vì nguyên nhân gì cũng không thể tàn sát lẫn nhau. Nếu không nhất định xử tử."

"Vâng...."

Gần như là đồng thanh hô lớn, tất cả linh giả đều cung kính đáp lại.

Tiếp đó, đám linh giả đều liếc mắt nhìn nhau, trong con người không thể che giấu nổi vẻ sợ hãi và vui mừng.

Cửu U chân nhân là một kẻ rất đáng sợ. Cho dù là ở trong giới tông sư, hắn cũng thuộc vào tồn tại đỉnh cấp cao cao tại thượng. Mọi người sau khi chọc phải hắn đều kêu khổ trong lòng. Cho dù là Hách Minh có Cổ Chân giáo làm chỗ dựa vững chắc cũng như vậy. Nhưng không nghĩ tới là, lão nhân gia ông ta lại giơ cao dánh khẽ, không hề trừng phạt mọi người một chút nào, đương nhiên là khiến mọi người vui sướng và cảm thấy may mắn rồi.

Nhưng bọn họ lại không biết, thần niệm của Cửu U chân nhân cũng không hề rời đi, mà dùng một phương thức ẩn nấp để che giấu đi, đồng thời quan sát biến hóa nơi này.

HÍt thật sâu một hơi, Hách Minh trầm giọng nói: "Lời chân nhân các vị cũng nghe thấy được rồi." Hắn chỉ tay về phía ngoài doanh địa, nói: "Nếu như các ngươi có đảm lượng ứng chiến, vậy hãy theo bổn tọa ra ngoài."

Trịnh Hạo Thiên còn chưa kịp mở miệng thì vị linh giả bốn sao bên cạnh hắn đã cười, nói: "Nếu các hạ đã có lời mời, tại hạ đương nhiên không dám chối từ, mời."

"Chậm đã." Hổ Bá Thiên tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt hắn, nói: "Hảo ý các hạ, hai huynh đệ tại hạ xin tâm lĩnh. Chỉ là, việc này vốn do chúng ta gây nên, cho nên trận chiến này hãy để cho tại hạ."

Mọi người xung quanh đều hứng thú nhìn lại, đồng thời trong lòng sách sách xưng kỳ.

Hách Minh chẳng những là một vị linh giả bốn sao cường đại, mà quan trọng hơn chính là, ở phía sau hắn có một đại quái vật - Cổ Chân giáo.

Là nhị đệ tử của chưởng giáo chí tôn, thần binh bảo khí trên người khẳng định không phải tầm thường.

Ít nhất là ở trong những linh giả cùng sao, sơ rằng cũng chẳng mấy người có thể sánh vai với hắn.

Linh giả bình thường gặp phải hắn, tuyệt đối tránh còn không kịp.

Nhưng hai người này không ngờ lại tranh nhau giao thủ với hắn. Đeièu này thật khiến người ta cảm thấy quái dị và khó hiểu.

"Đổng huynh, vị này là linh giả phái nào, đảm lượng thật không nhỏ nha." Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, thấp giọng hỏi.

Đổng Tân cũng thấp giọng trả lời: "Vị này chính là người xuất sắc trong thế hệ linh giả trẻ tuổi của Vạn Bảo Hiên. Trong vòng năm năm đã tấn cấp bốn sao - Tạ Bảo Phong."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, thì ra là linh giả của Vạn Bảo Hiên. Chẳng trách lại có đảm lượng đố địch với hm

Hách Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Hai vị không cần tranh cãi, các ngươi cứ lên một lượt đi...."

Hắn nói những lời này đúng là rất cuồng ngạo tự đại, nhưng cũng ẩn chứ một niềm tin lớn tới cực điểm.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Ở trên người Bối Tịch Đức, hắn cũng cảm ứng được khí chất và niềm tin tượng tự. Sự tự tin cường đại này, nếu nói đến từ chính bản thân hắn, không bằng nói là từ chính vị lão sư cường đại cấp bậc tông sự đứng sau lưng hắn.

Cũng chỉ có lão sư cấp bậc tông sư mới có thể dạy dỗ ra một đệ tử kiệt xuất như thế.

Sắc mặt Hổ Bá Thiên cùng Tạ Bảo Phong thoáng cứng đờ. Tiếp đó, Hổ Bá Thiên ngửa đầu cười nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc...."

"Đáng tiếc gì?" Tạ Bảo Phong biết rõ Hổ Bá Thiên không phải loại nói năng hiền lành, nhưng vẫn cất tiếng hỏi.

"Đáng tiếc, đây không phải là do Hách Liên Diệc nói. Nếu không Hổ mỗ cũng có hứng thú liên thủ với các hạ một lần." Hổ Bá Thiên mỉm cười nói.

Tạ Bảo Phong cười ha ha, liếc mắt nhìn Hách Minh, trong ánh mắt không hề che dấu vẻ khinh bỉ chút nào.

Chỉ bẳng ngươi, chẳng lẽ cũng muốn so sánh với Hách Liên Diệc - bài danh đệ nhất cường giả trẻ tuổi Thương Khung đại lục.

Sắc mặt Hách Minh âm trầm đáng sợ. Hắn lãnh đạm nói: "Hai vị thật giỏi ăn nói. Chỉ là, nếu các ngươi không muốn cùng lên, vậy thì lần lượt tới đi. Hắc hắc, cứ ở đó mè nheo, giống như hai con đàn bà chanh chua chỉ biết võ mồm. Chẳng lẽ không phải là nhát gan sao."

Hổ Bá Thiên cùng Tạ Bảo Phong cùng bước lên một bước. không ngờ ai cũng không chịu lui về phía sau nửa bước. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cười khổ, lộ ra một tia bất đắc dĩ.

"Hách huynh, vừa rồi sỉ nhục Hách Liên đại nhân chính là hắn." Tề Văn Tài đột nhiên tiến lên trước một bước, chỉ vào Trịnh Hạo Thiên nói: "Để tiểu đệ lĩnh giáo hắn trước đi."

Trên mu bàn tay Tề Văn Tài tuy chỉ có một ngôi sao chớp động, nhưng hình dáng của ngôi sao thứu hai đã khá rõ ràng, tựa hồ có thể tấn chức hai sao bất cứ lúc nào. ( lạ nhỉ, chương trước nói Tề Văn Tài là linh giả ba sao, sao giờ đã biến thành một sao rồi =.=" )

Mọi người ở nơi này phần lớn đều có ánh mắt sắc bén... chỉ cần nhìn là biết, thực lực người này ở trong một sao tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ cần đánh giết thêm một hai tên cường giả dị tộc là có thể tiến vào cấp bậc hai sao.

Mà ấn ký ngôi sao trên mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên lại không rõ ràng, rõ ràng chỉ là tiểu tử mới chấn chúc một sao mà thôi.

Tuy thực lực hai người bọn họ đều là một sao, nhưng lại có chênh lệch rất lứn.

Tạ Bảo Phong nhíu mày, nói: "Đây là chiến đấu giữ đám bốn sao chúng ta, một tên linh giả một sao nho nhỏ như ngươi cũng dám chen ngang hả?"

Hắn nói không chút khách khí, nhưng mọi người cũng quen với điều này rồi.

Ở đây, tuyệt đối là một thế giới mạnh hiếp yếu, cường giả vi tôn. Linh giả cao cấp cho dù có chửi thẳng vào mặt, thì đám linh giả cấp thấp cũng không dám ho he. Tạ Bảo Phong cùng Tề Văn Tài chênh lệch tới ba sao, đương nhiên là không để hắn vào trong mắt.

Sắc mặt Tề Văn Tài lúc đỏ lúc trước, nhưng không dám chống đối Tạ Bảo Phong.

"Hừ." Hách Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Tạ Bảo Phong, hắn khiêu chiến linh giả một sao. Nếu như tên kia không dám ứng chiến, vậy cứ nói mộ ttiếng, Thương Khung đại lục cúng ta cũng không đến nổi ỷ lớn hiếp nhỏ đâu."."

Đám linh giả phía sau hắn đều cười hô hố, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn lại.

Sưacs mặt Hổ Bá Thiên, Đổng Tân và Thiệu Gia Nghĩa đều trở nên cực kỳ cổ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Bọn họ biết rõ lai lịch của Trịnh Hạo Thiên, từ tin tức trong ngọc bia suy đoán ra thực lực đại khái của hắn. nếu để Trịnh Hạo Thiên đại chiến một trận với Hách Minh, thì huơu chết vào tay ai còn chưa biết đâu. Nhưng một tên linh giả một sao bình thường mà cũng dám tới khiêu chiến...."

Hổ Bá Thiên đột nhiên cười lớn, nói: "Cũng được, hiền đệ, nếu có người muốn tìm chết, ngươi cứ thành toàn cho hắn thôi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, đối với loại linh giả một sao này, hắn đã hoàn toàn không còn hứng thú.

Nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, đám linh giả của Thương Khung đại lục lại càng cười lớn hơn. Đám linh giả của Phiêu Miễu đại lục ai nấy đều nhíu mày, như vô tình hữu ý kéo giãn khoảng cách với hắn.

Đổng Tân bật cười, nói: "Trịnh huynh, bọn họ nghĩ ngươi sợ chiến đấu kìa."

Thiệu Gia Nghĩa liên tục gật đầu nói: "Đúng đó, Trịnh huynh, vì thể diện Phiêu Miễu đại lục, không thể chịu yếu thế được."

Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, hắn xoay người, cứ như vậy đi ra bên ngoài doanh địa.

Tề Văn Tài hơi lặng đi một chút, nói: "Tiểu bối nhát gan, cứ như vậy định đi sao?"

Cước bộ Trịnh Hạo Thiên vẫn không hề dừng lại, một tia thanh âm như có như không truyền tới: "Không phải ngươi muốn động thủ với ta sao. Vậy ra ngoài đi, chẳng lẽ ngươi muốn chịu chết trong doanh địa?"

Thế mọi người mới biết, hắn không ngờ đến nói cũng lười, muốn trực tiếp động thủ.

Tề Văn Tài cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái đã bám sát theo phía sau.

Đám linh giả đều nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi tới. Cho dù là đám người Hách Minh, Hổ Bá Thiên cùng đám tu luyện giả bình thường cũng không hề ngoại lệ.

Trong nháy mắt, trên quảng trương đã trống rỗng không một bóng người.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiéng nói như có như không đột nhiên phiêu đãng, vang lên.

Nó giống như một cơn gió vô hình, không hề quấy nhiễu bất cứ kẻ nào, cũng không bị bất cứ kẻ nào nghe thấy.

"Cỗ lực lượng này, hẳn là của tên kia mà. Phiêu Miễu đại lục... không thể nghĩ tới, hắn cũng có truyền nhân. Chỉ là nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ còn chưa hiểu cách vận dụng lực lượng hắc ám. Hắc hắc, lão bằng hữu, vậy để ta chỉ dạy hắn một lần. Không ngày sau hắn lại làm mất mặt ngươi, rồi đến cả lão phu cũng xấu hổ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.