Chiến Thiên

Chương 922: Hóa thân tông sư



Né, né, ta né.....

Miệng Trịnh Hạo Thiên lẩm bẩm. Thân hình của hắn xẹt qua trong nước biển cực kỳ quỷ dị, dùng những động tác khó tin lần lượt tránh thoát bàn tay khổng lồ đang điên cuồng vỗ xuống.

Trong nháy mắt khi nham thạch sôi sào, tông sư hiện thân, Trịnh Hạo Thiên trong lòng đúng là ảo não vô cùng. Nhưng cũng chỉ sau chốc lát, hắn đã quẳng hết tất cả nỗi sợ hãi ra đằng sau đầu.

Lúc này, tinh thần của hắn tập trung cao độ, Chân khí linh lực trong cơ thể hòa tan thành một thể, kích phát ra lực lượng khổng lồ không gì so sánh nổi.

Một tia khí tức hắc sắc từ trên người hắn tràn ra. Sai khi cỗ khí tức này khuếch tán, thân thể hóa thân ngư nhân của Trịnh Hạo Thiên liền lay động không ngừng, khó bề phân biệt, cho dù là bàn tay khổng lồ kia cũng mấy lần phán đoán sai phương hướng, vỗ vào khoảng không.

"Hạo Thiên, không phải là tông sư, chúng ta có thể chạy thoát." Đột nhiên Mộng Yểm cao giọng hét lên.

Động tác của Trịnh Hạo Thiên vẫn không chậm lại chút nào, hắn thấp giọng nói: "Không phải tông sư thì là cái gì?"

Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng sự cường đại của đối phương. Cái áp lực tinh thần coi thường tất cả kia khiến hắn căn bản không xuất hiện nổi ý niệm đánh bừa với đối phương trong đầu.

Cái áp lực tinh thần cường đại này, nhất định là của cường giả cấp bậc tông sư.

Cho nên, điều hắn trước tiên nghĩ tới chính là Mộng Yểm phán đoán sai rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

"Không phải tông sư." Mộng Yểm liều mạng hét lên: "Đây chẳng qua chỉ là một cái linh thể hóa thân của tông sư mà thôi. Hơn nữa cái hóa thân này nhiều nhất cũng chỉ có thực lực một bàn tay mà thôi. Hắc hắc, nếu tông sư đích thân tới đây, ảo thuật của tha căn bản không thể lừa gạt nổi cường giả cấp bậc đó."

Trịnh Hạo Thiên rong lòng khẽ động. Hai mắt lóe lên một tia tinh mang.

Nếu như thật sự là tông sư tới đây, thì cho dù hắn có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Nhưng lúc này, hiện thân lại không phải là tông sư chân chính, mà chỉ là một cái phân thân mang theo thực lực một bàn tay mà thôi. Nếu là như vậy thì tất cả đương nhiên lại khác.

Thân hình đột nhiên khựng lại, Trịnh Hạo Thiên đã dừng lại trong nháy mắt.

Ở xung quanh người hắn đột nhiên xuất hiện hai thanh cự kiếm lần lượt đại biểu cho quang minh và hắc ám. Chúng bộc phát ra một khí thế cường đại mà nồng đậm, hướng về phía bàn tay hỏa hồng sắc khổng lồ là điên cuồng chém tới.

Phảng phất như bị hành động của Trịnh Hạo Thiên chọc giận, từ trong nước biển chợt xuất hiện một tiếng hừ lạnh giống như lôi đình ầm ầm vang lên.

Trong một khắc khi đạo thanh âm này vang lên, ngay cả sơn mạch dưới đáy biển tựa hồ cũng phải rung lên. Bất quá, tinh khí thần của Trịnh Hạo Thiên lúc này đã ngưng thành một thể, kiên định giống như bất động minh vương, hoàn toàn coi sóng âm công kích cường đại đó như không khí.

"Ba...."

Bàn tay khổng lồ và quang ám cự kiếm hung hăng va chạm với nhau. Tuy quang minh và hắc ám cự kiếm là do năm ngàn đạo kiếm quang ngưng hợp mà thành, nhưng đối diện với công kích cấp bậc tông sư, vẫn như trước không thể nào chống cự nổi. Ầm một tiếng đã vỡ tan thành từng mảnh.

Bất quá, kiếm quang sau khi vỡ vụn cũng không vì thế mà tiêu tán. Chúng bắt đầu tương dung lẫn nhau, tạo ra phản ứng cực kỳ đáng sợ.

Lực lượng quang minh và hắc ám kết hợp với nhau, mà trong phạm vi bọn chúng kết hợp, lại sinh ra ra lực lượng khủng bố tới cực đoan. Cỗ lực lượng đó có thể hủy diệt vạn vật trên theế gian, cho dù là bàn tay hỏa hồng khổng lồ mang theo lực lượng tông sư cũng không ngoại lệ.

Sau khi cảm nhận được nguy hiểm, bàn tay khổng lồ liền liều mạng huy vũ, muốn xua tan cỗ lực lượng này. Nhưng thật đáng tiếc, cỗ lực lượng này một khi ngưng tụ thành thì lập tức giống như giòi ăn trong xương, khó có thể phá tan được.

Lực lượng quang minh và hắc ám kết hợp với nhau, có thể sinh ra lực lượng thần kỳ, đủ sức hủy diệt vạn vật.

Khi Trịnh Hạo Thiên lần đầu tiên phát hiện ra loại lực lượng này, khả năng khống chế là cực kỳ thô thiển. Chỉ là hiện giờ lại tinh tế hơn lúc trước nhiều rồi. Dưới sự khống chế của hắn, hai cỗ lực lượng này trong nháy mắt đã bùng phát, tiến hành kết hợp tới mức độ lớn nhất, khiến toàn bộ mọi thứ trong khu vực này chìm vào một cái bẫy tử vong.

"Ầm ầm ầm....."

Từng cỗ từng cỗ lực lượng mênh mông từ trong bàn tay khổng lồ phóng thích ra, điên cuồng oanh kích trong khu vực quang ám kếp hợp.

Cuối cùng, một lỗ hổng khổng lồ đã bị khai thông trong khu vực quang mán. Bàn tay khổng lồ này tựa như được đại xá, vội vàng thông qua lỗ hổng này bỏ chạy ra ngoài.

Cho dù là hóa thân tông sư, một khi đối diện với lực lượng khủng bố này cũng không muốn ngạnh kháng chút nào.

Chỉ là, trong một khắc khi bàn tay khổng lồ kia sắp lao ra khỏi khu vực quang ám, một đạo quang trụ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích lên người nó.

Tam mục thần quang, chớp mắt phát động.

Trịnh Hạo Thiên đã sớm có chuẩn bị há lại để cái bàn tay khổng lồ do lực lượng tông sư ngưng tụ ra này dễ dàng tẩu thoát. Trong cái bẫy tử vong mà hắn tỉ mỉ bố trí, con đường sống duy nhất đã bị cắt đứt mất rồi.

Bàn tay khổng lồ chợt khựng lại, tựa như bị đạo quang trụ này đả thương, nhất thời trở nên cứng ngắc.

Là lúc này, cái lỗ thủng trong khu vực quang ám đã khép lại. Vô tận lực lượng đồng nguyên xung đột lẫn nhau, cuối cùng hoàn toàn hủy diệt, hóa thành hư không

Mà cùng với hai vỗ lực lượng hóa thành hư không, còn có bàn tay hỏa hồng khổng lồ khiến Trịnh Hạo Thiên phải chật vật bỏ chạy lúc trước.

Nước biển đục ngầu mãnh liệt ập tới, lấp đầy khu vực hư vô mà song phương vừa kịch liệt giao chiến. Nhưng ở trong một vùng đại hải mênh mông vô biên này, cái không thiết nhất cũng chính là nước biển rồi.

Chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, toàn bộ nơi này đã khôi phục lại bình thường, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên ngực một cái, lực lượng quang minh vô cùng lập tức tràn ngập quanh người.

Đại quang minh Thánh Linh phù triện, tấm Đại quang minh phù triện trân quý này bị hắn sử dụng không một chút do dự.

Lực lượng quang minh mên mông dập dờn trong nước biển. Tinh khí thần, thậm chí là chân khí linh lực của Trịnh Hạo Thiên đều nhanh chóng khôi phục.

Tuy hắn đã giải quyết được bàn tay khủng bố kia, nhưng hắn vãn không dám thả lỏng chút nào.

Tông sư, cái danh từ này đại biểu cho lực lượng cực kỳ đang sợ. Hiếm có người nào có thể rõ ràng điều này hơn hắn.

Hai mắt đảo một vòng xung quanh, thần niệm phóng thích ra ngoài, cho đến khi tra xét tới cực xa mới chậm rãi thu về.

"Mộng Yểm, vừa rồi ta... không ngờ đã đánh bại lực lượng của tông sư." Trịnh Hạo Thiên hưng phấn nói.

"Đúng vậy, người khá lắm." Mộng Yểm chân thành nói.

Tuy Trịnh Hạo Thiên chỉ hủy diệt đi lực lượng một bàn tay, nhưng thứ cái bàn tay khổng lồ đó đại biểu lại không phải là linh giả bình thường mà là tông sư chân nhân chí cao vô thượng đó.

Đừng nói là lực lượng một bàn tay, cho dù là lực lượng một ngón tay cũng khó mà kháng cự được.

Đại linh giả, linh giả chín sao đương nhiên là tồn tại tối đỉnh phong trong linh giả. Nhưng dối diện với tông sư chân nhân, thì vẫn chỉ là một đám hài tử đang bi bô tập nói mà thôi. Căn bản không có chút sức phản kháng nào.

Mà hiện giờ Trịnh Hạo Thiên toàn lực ứng phó, không ngờ lại có thể đánh tan lực lượng một bàn tay của chân nhân. Nếu truyền cái kết quả này ra ngoài, tuyệt đối có thể gây chấn động một thời.

"Hắc hắc, ha ha... Không xong, chúng tay chạy mau."

Trịnh Hạo Thiên cười ngây ngô hai tiếng, rồi đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang ở trong hiểm cảnh, vì thế lập tức quẫy đuôi không chút do dự, tiếp tục bỏ chạy về phương xa.

Nhưng đúng vào lúc này, không gian xung quanh hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, phảng phất như bị lực lượng nào đó khống chế, tạo thành một bức tưởng vô hình, mạnh mẽ giữ thân hình hắn lại

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn lại một lần nữa cảm ứng được cỗ lực lượng đáng sợ này.

Chỉ là, cỗ lực lượng xuất hiện lúc này còn cường đại hơn xa lúc trước. Tuy tính chất lực lượng tương đồng, nhưng số lượng lại cách biệt như trời với đất.

Trịnh Hạo Thiên quát lạnh một tiếng, trên người linh quang chớp động. Thông Thiên đại đạo chợt xuất hiện, muốn đột phá xông ra. Nhưng lực lượng xuất hiện xung quanh thật sự quá mức cường đại, cho dù là Thông Thiên đại đạo trùng kích cũng bị hất ngược trở về không chút lưu tình.

Tiếp đó, toàn bộ không gian xung quanh đã xuất hiện một khu vực hỏa hồng sắc hình cầu. Ở bên trong khối cầu khổng lồ này, lại chớp động hỏa quang hùng mạnh nóng rực.

Giống như là một cái nhà giam hảo diễm khổng lồ, mạnh mẽ vây khốn Trịnh Hạo Thiên ở bên trong.

"Hừ, chỉ là một linh giả mà cũng có thể hủy diệt lực lượng một bàn tay của lão phu. Coi như không tệ."

Bên trong nhà giam hỏa diễm đó, một thân ảnh mơ hồ chợt xuất hiện phiêu đãng. Ở trên thân ảnh đó tràn ngập một áp lực cao quý, hùng vĩ mãnh liệt, khiến Trịnh Hạo Thiên có cảm giác gần như không thể hít thở nổi.

Hắn cố gắng mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào nhà giam hỏa diễm xung quanh, trong lòng chợt xuất hiện một tia tuyệt vọng.

Lực lượng vị tông sư kia lưu lại nơi này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn.

Tuy hắn đã sử dụng quang ám chi kiếm hủy diệt lực lượng một bàn tay của đối phương, nhưng cỗ lực lượng vị tông sư kia lưu lại nơi này, không ngờ không phải là lực lượng một bàn tay, mà là lực lượng toàn thân.

Đây, chính là một hóa thân linh thể hoàn chỉnh, mà không phải là lực lượng một bàn tay nho nhỏ.

Khi đối diện với lực lượng một bàn tay của tông sư, Trịnh Hạo Thiên đã sử dụng tới tuyệt nghệ ẩn giấu là quang ám cự kiếm cùng diệt và tam mục thần quang rồi. Cho nên, bây giờ, khi đối diện với một hóa thân của tông sư, hắn còn thủ đoạn gì để chống lại đây.

Ầm...

Bỗng nhiên, từng cỗ từng cỗ chiến ý cường đại từ trong não vực tràn ra.

Thiên ma đại vương Cự lực, Mộng Yểm, Huyết Quang kích linh thể, Phong Chi Tinh tựa hồ đều rục rịch. Mà ngay cả tàn phách phượng hoàng vẫn luôn ngủ say trong đan điền, tựa hồ cũng cảm ứng được sự tuyệt vọng của Trịnh Hạo Thiên vào giờ khắc này, cho nên đã mở bừng hai mắt.

....Lúc này, trừ một trận tử chiến ra thì không còn con đường nào khác.

Nhưng còn không đợi Trịnh Hạo Thiên kích phát ra lực lượng cường đại nhất trong cơ thể, đánh cược một lần cuối cùng thì thanh âm kia lại một lần nữa ầm ầm vang lên.

"Dám đến trộm chiến hỏa chi tâm, quả thực là to gan lớn mật. Hừ, giao chiến hỏa chi tâm ra đây, lão phu tha cho ngươi một mạng."

Tất cả động tác của Trịnh Hạo Thiên đều lập tức khựng lại. Trái tim của hắn dần dần trầm xuống, lặng lẽ đánh giá bốn phía xung quanh.

Vẫn là một nhà giam hỏa diễm hỏa hồng sắc, tỏa ra khí tức áp bức khổng lồ không gì so sánh nổi, khiến cho toàn thân có cảm giác giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, không thể nào động đậy nổi.

Nhưng cỗ áp lực này cũng chỉ dừng ở đây, tựa hồ như hóa thân linh thể của vị tông sư này cũng không định lập tức lấy mạng hắn.

Trong nháy mát, vô số ý niệm đã lóe lên trong đầu Trịnh Hạo Thiên.

Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấu toàn bộ điểm mấu chốt.

Hóa thân linh thể của vị tông sư này sở dĩ không lập tức tiêu diệt hắn, cũng không phải là thương hại tiếc nuối gì, mà là vì kiêng kị Thông Thiên chi tâm trong tay hắn.

Hé miệng, Trịnh Hạo Thiên cười nhạo, nói: "Nếu vãn bối giao chiến hỏa chi tâm ra thì chỉ sợ ngài sẽ lập tức thôi động nhà giam hảo diễm này, tiêu diệt vãn bối ấy chứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.