Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 3



Xe đi vào một biệt thự có hoa viên vô cùng rộng lớn ở triền núi Dương Minh, Phương Tử Cầm và bố đang xuống xe, từ cửa lớn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa truyền đến, trong phòng đèn sáng huy hoàng, ánh sáng truyền ra đến bên ngoài, dự báo sắp có tiệc tùng của nhà giàu.

Dạ hội được cử hành ở đại sảnh rộng lớn, vì sở thích và thói quen của Lan Đạo Uy nên buổi tiệc này được tổ chức theo phương thức châu âu, buffet.

Trong đại sảnh xếp hai dãy bàn dài phủ nhung điểm trang bằng hoa hồng ti, trên bàn đã sớm bày nhiều loài thức ăn, mặn có ngọt có, mùi vị rất thơm, màu sắc rất đẹp.

Phương Tử Cầm đứng ở lối vào đại sảnh, tay trái khoác lấy tay của bố, cô hít vào một hơi thật sâu, cô biết chính mình sắp bước vào nơi hang hùm miệng sói tương tự như chiến trường thời xưa, cô tạo ra một bộ dáng tự tin tao nhã, cười tươi diễm lệ nhìn mọi người, cùng bố chậm rãi bước vào đại sảnh.

Cô ngẩng đầu nhanh chóng xem xét quang cảnh của đại sảnh, hội trường bố trí cực kì xa hoa, khách mời đều là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu, đàn ông đều vận âu phục thật phong độ, phụ nữ phục trang cũng thật diễm lệ, tất cả đều phô ra dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Như vậy đủ để thấy xã hội thượng lưu Đài Bắc xem trọng Lan Đạo Uy đến mức nào.

Đây là sự thật tàn khốc, trên thương trường người gian ta trá, đấu đá lẫn nhau, nhưng bao bọc bên ngoài lúc nào cũng là vẻ đường mật hoa lệ.

Đối với những việc này Phương Tử Cầm đã không xa lạ và cô cũng đã sớm học được những điều hay ở đó, vận dụng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Cô đã sử dụng vẻ đẹp, dáng người, tiểu xảo … của mình làm vũ khí lợi hại.

Cô đã rất quen thuộc các quy tắc của trò chơi.

Nhưng đêm nay, trong lòng cô xuất hiện một nỗi bất an không hiểu được, lòng bàn tay thấm mồ hôi, thần kinh căng thẳng, mỗi bước đi khủng hoảng trong lòng ít nhiều lan tỏa.

Cái cảm giác này thật khó chịu, từ trước đến nay cô chưa từng hãi sợ điều gì nhưng đây là lần đầu cô không nắm chắc bản thân mình, nỗi chán chường thế giới phù hoa ẩn giấu trong lòng lâu nay có cơ hội mà bộc phát.

“Phương tổng, Tử Cầm, cám ơn hai người đã nể mặt.” Phương Tử Cầm cùng bố bước vào đại sảnh không lâu, Đổng tổng vẻ mặt lịch thiệp chạy đến tiếp đón.

“Đổng tổng, ông cũng thật tài tình, có thể tổ chức một buổi tiệc linh đình như vậy.” Phương Hữu Bang cũng cười nói.

“Quá khen, quá khen!” Đổng tổng khiêm tốn trả lời, trên mặt có vẻ đắc ý.

“Tử Cầm, con càng lớn càng xinh đẹp, nhân dịp thế này con cũng nên cùng bác khiêu vũ một bài nhé.”

Đổng tổng chuyển sang nhìn Tử Cầm, vẻ mặt thân mật cười.

Phương Tử Cầm cười nhưng không nói gì, cô nhìn ngắm quang cảnh của buổi tiệc, xem ra vì lấy lòng Lan Đạo Uy, Đổng tổng đúng là đã bỏ ra nhiều công sức.

& & &

Dạ tiệc tiến hành thuận lợi, cả đại sảnh tràn ngập ánh đèn lần lượt đổi màu, duy chỉ có nhân vật chủ yếu của buổi tiệc là chưa xuất hiện.

Đột nhiên gian đại sảnh náo nhiệt lại tĩnh lặng, mọi người nhanh chóng hướng ra cửa đại sảnh, Phương Tử Cầm vẫn đứng yên một bên nhìn từ phía xa.

Một tràng những lời chào hỏi, tiếp đón, hàn huyên vang lên tràn ngập cả đại sảnh, mọi người đang tụ tập nhanh chóng rẽ ra thành một con đường.

Phương Tử Cầm nhìn lên xuất thần, Lan Đạo Uy trong bộ Tuxedo màu đen, dáng người cao lớn làm cho người ta có cảm giác bị áp bức, nhưng cử chỉ của anh lại tao nhã, hành động nhanh nhẹn, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bên cạnh Lan Đạo Uy là một cô gái có đôi mắt thông minh, khuôn mặt mang nét lai phương Tây.

Phương Tử Cầm nhíu mày, cô chưa từng gặp cô gái kia ở trong giới xã giao.

Đang lúc Phương Tử Cầm suy nghĩ thì một bóng dáng y phục màu hồng lao đến ôm chặt cô gái lai kia.

Cô định thần nhìn lại, thì ra cô gái mặc lễ phục màu hồng kia chính là viên ngọc minh châu của Đổng Tổng – Đổng Viện Viện.

“Cô gái ở bên cạnh Lan Đạo Uy chính là em gái của anh ta, lại là bạn học của của Đổng Viện Viện ở bên Mỹ, hai người họ thật thân thiết.”

Không biết từ khi nào Phương Hữu Bang đến gần con gái, lên tiếng giải thích.

Phương Tử Cầm không có phản ứng gì, chỉ là trong lòng bàn tay cô ẩm mồ hôi.

Phương Hữu Bang lại thấp giọng cảnh báo. “Con mau tìm cách đến gần Lan Đạo Uy đi, có rất nhiều cô gái danh môn nhanh tay nhanh chân, con không được làm người đến sau.”

Phương Tử Cầm có chút di động, cô đi về phía một nhóm đàn ông vô vị, đồng loạt nhóm đàn ông này mắt sáng rực đứng lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn và ái mộ lộ liễu.

Cô tự nhiên cười cười nói nói cùng nhóm này, dáng vẻ yêu kiều phong tình, nhìn động lòng người rồi lại lãnh đạm, không thể với tới.

Một người con gái tràn ngập mâu thuẫn như vậy làm cho đàn ông khát vọng tìm tòi đến tột cùng để đạt được cô.

Đây cũng chính là một nguyên nhân khiến cho Phương Tử Cầm nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Cả đại sảnh vô tình hình thành làm hai nhóm, một là lấy Lan Đạo Uy làm trung tâm vây quanh là những cô gái yêu kiều, nhóm còn lại thì Phương Tử Cầm là trung tâm có các chàng vây quanh.

Lan Đạo Uy vừa vào liền chú ý đến Phương Tử Cầm, chiếc áo sườn xám cổ điển Trung Quốc ôm lấy dáng người đẹp của cô.

Eo nhỏ, đôi chân thon dài trắng nõn của cô khiêu khích ánh mắt của đàn ông, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh nhạt tựa như mọi chuyện trước mặt đều không quan hệ đến cô.

Lan Đạo Uy yên lặng khiến cho em gái chú ý, cô nhìn theo ánh mắt của anh trai liền thấy Phương Tử Cầm bị một nhóm đàn ông vây quanh.

“Cô gái kia là ai vậy? Phong lưu cũng không thua gì anh trai mình!” Cô hất cằm về phía Phương Tử Cầm ra ý hỏi.

“Cô ấy tên là Phương Tử Cầm, là con gái của chú Phương.” Đổng Viện Viện hiền lành trả lời.

“Là một con bướm nổi danh trong giới xã giao, chuyên môn quyến rũ đàn ông!” Một giọng nói khinh miệt vang lên.

Chủ nhân của giọng nói là Đổng Ngải Vi, là chị họ của Đổng Viện Viện, cô ta luôn đối đầu với Phương Tử Cầm.

Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lan Đạo Uy dành cho Phương Tử Cầm, trong lòng lửa ghen tức không ngừng thiêu đốt, Phương Tử Cầm đáng chết, luôn có thể dễ dàng thu hút đàn ông.

Bỗng nhiên trong lòng cô ta có ý gian, khóe miệng mỉm cười ác ý quỷ quyệt.

“Thôi thì như vậy đi, chúng ta cũng giới thiệu cho Lan tiên sinh quen biết, Tử Cầm cùng chúng ta cũng khá thân mà!”

Đổng Ngải Vi nói với Lan Đạo Uy rồi lập tức dẫn mọi người đi về phía Phương Tử Cầm.

Phương Tử Cầm liếc mắt thấy Đổng Ngải Vi cùng mọi người tiến về phía mình, không cần suy nghĩ, cô ta hiển nhiên là nhắm vào mình.

Cô rất hiểu Đổng Ngải Vi, cô ta tìm đến nhất định là không có chuyện tốt, cũng có thể cô ta muốn trước mặt mọi người đem cô ra làm trò cười.

“Tử Cầm, đã lâu không gặp, cô vẫn được hoan nghênh nhỉ.” Đổng Ngải Vi nửa thật nửa giả nói. “Tôi nghĩ cô chưa biết Lan tiên sinh và em gái phải không?” trong giọng nói có phần dương dương tự đắc.

Phương Tử Cầm thản nhiên nói. “Tôi chờ cô giới thiệu ấy mà!”

“Lan tiên sinh, cô đây chính là Phương tiểu thư, cô ấy rất nổi tiếng trong giới xã giao. Không biết có bao nhiêu đàn ông vì muốn lấy lòng của cô đây mà sứt đầu mẻ trán, cũng vì vậy mà thân tàn ma dại.”

Trong lời nói của Đổng Ngải Vi ý châm biếm đã quá rõ ràng.

“Cô đề cao tôi quá rồi, Ngải Vi, tôi làm gì có năng lực lớn như vậy.” Phương Tử Cầm duy trì vẻ lạnh lùng, ngữ khí bình thản.

“Trương thiếu gia đối với cô vẫn si tình không thôi, hiện tại không biết như thế nào rồi? Nghe nói anh ta vì quá si tình, nên uống thuốc ngủ quá liều thì phải?” Đổng Ngải Vi pha trò một cách ác ý.

Đổng Viện Viện lấy khuỷu tay khẽ chạm Đổng Ngải Vi, vẻ mặt không đồng ý hô: “Chị … đừng nói!”

Cô tuy không thân lắm với Phương Tử Cầm nhưng bản tính cô hiền lành, không thích nói chuyện thị phi, huống hồ Phương Tử Cầm xinh đẹp, có tài làm cho cô có thiện cảm.

Phương Tử Cầm nhìn Đổng Viện Viện mỉm cười thân thiện, sau đó chuyển hướng sang Đổng Ngải Vi, nếu cô ta muốn tấn công, cô sẽ không cho cô ta thỏa mãn, đối với những người có ý khích bác người khác tốt nhất là lấy thủ làm tiến.

Tử Cầm chậm rãi trả lời: “Cho tới bây giờ chỉ nghe phụ nữ vì đàn ông mà tự sát, chứ chưa ai thấy đàn ông vì phụ nữ mà không muốn sống. Tôi thật không dám tin tưởng mình có khả năng lớn như vậy, có lẽ Trương tiên sinh vì mất ngủ nên uống thuốc hơi quá liều mà thôi.!”

Mọi người vừa nghe ồ lên một hồi, bởi vì theo tin tức mọi người biết được, Trương thiếu gia lúc tự sát có để lại một di thư, bên trong kể lại anh có tình cảm đơn phương với Phương Tử Cầm.

May mắn thay anh sớm được người giúp việc phát hiện mà giữ được tính mạng.

Phương Tử Cầm trong giới xã giao có biệt hiệu “người đẹp băng giá”, xem ra mỹ danh này là thực.

Đổng Ngải Vi tức giận nhìn Phương Tử Cầm vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả khi cô ta khích bác đều không thể khiến gương mặt hoàn mỹ biến sắc, cười tươi như hoa.

Đổng Ngải Vi không tự chủ được, dữ tợn đứng lên.

“Cô cũng thật vô tình! Vậy còn chuyện của anh tôi cô nói thế nào? Anh tôi đã vì cô mà uống rượu gây tai nạn xe làm mình bị thương, cô một câu an ủi cũng không có!”

Đổng Ngải Vi phẩn uất trách cứ.

Vẻ mặt Phương Tử Cầm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, giống như có một tầng sương lạnh bao phủ, ánh mắt nhìn thẳng Đổng Ngải Vi, cô nói rõ ràng:

“Trong giới này mọi người ai cũng biết anh cô thích uống rượu, lái xe lại nhanh, đụng xe gây thương tích cho người khác sao không thấy ai truy cứu mà lại đổ mọi tội lỗi cho tôi.”

Ánh mắt cô sáng tỏ mà thản nhiên, giọng nói lạnh như băng mà lợi hại, làm khí thế của Đổng Ngải Vi giảm đi phân nửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người xung quanh không ai lên tiếng, chỉ thấy Phương Tử Cầm không hề e dè nhìn mọi người rồi bỗng dưng mỉm cười thật xinh tươi, tiếng cười như tiếng nhạc vang lên.

“Chúng ta đừng nói chuyện nhàm chán đó nữa! Nào, chúng ta làm cho khách quý chê cười rồi.”

Cô vừa nói vừa nhìn Lan Đạo Uy, mắt hạnh xinh đẹp ánh lên nét cười.

Cô nói xong, mọi người lộ vẻ thích thú mỉm cười, chậm rãi tản ra, Đổng Viện Viên cùng chị họ cũng đi về phía bàn tiệc.

Trong nháy mắt chỉ còn lại Phương Tử Cầm đối mặt với Lan Đạo Uy cùng cô em gái cười tươi, mặt mày sáng láng.

“Ôi! Cô thật là thẳng thắn, cô là người đầu tiên làm cho tôi thấy thú vị nhất kể từ khi quay về Đài Loan.”

Em gái Lan Đạo Uy tròn hai mắt, vẻ mặt hứng khởi kêu lên.

Phương Tử Cầm ra vẻ kinh ngạc, nhún vai, “Thật vậy sao? Mình cứ tưởng người giống như mình ở Đài Bắc đầy đường ấy mà.”

Hai cô gái linh hoạt nhìn nhau đánh giá đối phương rồi không hẹn đồng loạt mỉm cười.

“Mình xin giới thiệu, mình tên là Kỉ Tụng Nhã, là em của vị Lan Tiên sinh nổi tiếng này.”

Cô vừa nói vừa đưa tay ra cho Phương Tử Cầm, lời nói không quên nhắc đến anh trai mình.

“Bạn họ Kỉ?” Phương Tử Cầm nghi hoặc hỏi.

“Nói đến chuyện này thật dài, Bố mình là người Trung Quốc, mẹ mình là người Mỹ, ông ngoại cho bố được cưới mẹ với điều kiện bố mẹ mình phải cho con trai lớn kế thừa tên họ và sự nghiệp của ông ngoại.”

Kỉ Tụng Nhã nói một hơi, biểu hiện thật hứng khởi và sinh động.

“Thực sự thú vị, mình nghĩ toàn bộ câu chuyện chắc lại càng hấp dẫn hơn.” Phương Tử Cầm hơi tò mò nói.

Đối với cô, kiểu hôn nhân khác sắc tộc này cũng tràn ngập ảo tưởng lãng mạn.

Lan Đạo Uy đứng bên cạnh không nói một câu, chỉ lấy ánh mắt bao trùm lên người Phương Tử Cầm.

Phương Tử Cầm bắt buộc chính mình không chú ý đến ánh mắt của anh nhưng dường như nó tỏa nhiệt làm cả người cô nhộn nhạo không thôi.

Ngay lúc đó, Đổng tổng đi tới mời Lan Đạo Uy cùng Kỉ Tụng Nhã ra giới thiệu cùng giới doanh nhân Đài Bắc.

Khi hai người rời đi, Phương Tử Cầm bất giác thở dài nhẹ nhõm, sự tồn tại mạnh mẽ của Lan Đạo Uy là một loại cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Tốt nhất là tạo một ít khoảng cách với anh!

Dạ tiệc tiến hành được một nửa, Đổng tổng vỗ tay cho mọi người chú ý, khi ánh mắt mọi người hoàn toàn tập trung vào ông, ông mỉm cười nói: “Đêm nay tôi đã đặc biệt chuẩn bị một dàn nhạc cho mọi người, còn có sàn khiêu vũ lớn, hy vọng mọi người khiêu vũ thật vui vẻ, chúng tôi xin mời Lan Đạo Uy tiên sinh mở màn.”

Lan Đạo Uy hơi vuốt cằm, chậm rãi đi vào giữa sàn, gương mặt anh tuấn cương nghị, dáng vẻ phong lưu, khí chất quý tộc, thu hút ánh nhìn của mọi người ở đây.

Phương Tử Cầm không thể không thừa nhận, anh quả thật không giống người thường, quyến rũ hơn người.

“Mời Lan tiên sinh lựa chọn một bạn gái để khiêu vũ mở màn.” Đổng tổng vừa nói, vừa ngắm hướng con gái của mình, hy vọng cô có thể được chọn.

Lan Đạo Uy quét mắt nhìn một vòng, khóe miệng nhếch cười thật gợi cảm rồi cất bước kiên định đi về phía Phương Tử Cầm.

Trong đám đông mơ hồ truyền đến tiếng ồ kinh ngạc, Phương Tử Cầm chỉ nghe tiếng tim mình đập loạn giống như tiếng vũ khí va chạm vào nhau, loại phản ứng cùng cảm giác xa lạ này lệnh cho cô đứng lên, niềm xúc động dâng lên cổ.

Nhưng chân của cô dường như bị đóng đinh không thể nhúc nhích, trong giây lát Lan Đạo Uy đã đứng trước mặt cô, tao nhã đưa tay ra mời.

Phương Tử Cầm ngẩng đầu nhìn anh, cô biết anh cao lớn nhưng không nghĩ đến khi mình đứng bên cạnh anh lại có vẻ nhỏ bé yếu ớt như vậy.

Trong đầu cô xuất hiện một ý niệm, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!

Nhìn vào cặp mắt sâu tựa biển cả của anh, cô dường như bị thôi miên đi về phía trước, đưa bàn tay ngọc ngà cho anh, mặc anh dẫn cô vào giữa sàn khiêu vũ.

Lúc này dàn nhạc trỗi lên một điệu valse nhẹ nhàng lãng mạn tuyệt vời, ánh mắt mọi người mới rời khỏi đôi trai tài gái sắc giữa sàn, họ đều tự tìm bạn nhảy gia nhập vào cùng khiêu vũ.

Phương Tử Cầm cố tình không chú ý đến bàn tay của Lan Đạo Uy đặt bên hông cô, đôi mắt cô nhìn xuống, cô sợ khi phải đối diện với ánh mắt của anh.

“Em muốn nhìn chằm chằm vào mặt đất khi khiêu vũ cùng tôi à? Tôi khiêu vũ cũng không đến nỗi tệ, tuyệt đối sẽ không dẫm vào chân em đâu.”

Lan Đạo Uy lên tiếng bông đùa.

Phương Tử Cầm không khỏi buồn cười, cô nâng mặt lên nhìn anh, trong mắt ánh lên tia cười: “Anh à, anh rất cao, tôi chỉ sợ cổ mình không chịu nổi cho đến hết điệu nhạc.”

Lan Đạo Uy vô tội nhún vai: “Người cao một mét tám lăm ở Mỹ thực sự là bình thường, có điều con gái Phương Đông thật nhỏ nhắn.” Anh nhìn đỉnh đầu của Phương Tử Cầm đang ở trước ngực của mình rồi nói.

Phương Tử Cầm nhướng mi, mắt hạnh lườm anh.

“Nhưng cũng đừng bị bề ngoài của chúng tôi đánh lừa, dáng người nhỏ nhắn không có nghĩa là đơn giản, thu phục một con mãnh sư không chỉ cần dựa vào sức mạnh.”

Giọng của cô thoải mái tự nhiên, khẽ mang một chút ẩn ý.

Lan Đạo Uy cười một tiếng trầm thấp, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

“Em đang cảnh báo tôi đấy à? Tôi nghĩ tôi đang muốn biết bộ dạng như mèo giương móng vuốt lợi hại cùng cái mặt nạ lạnh như băng của em đang ẩn giấu cái gì…”

Anh ghé sát vào tai của Phương Tử Cầm chậm rãi mà gợi cảm nói, mỗi một lời nói giống như thổi một hơi nhẹ vào tai cô, làm cho cô run lên nhè nhẹ.

Phương Tử Cầm cố gắng định thần, nhìn Lan Đạo Uy mỉm cười thật quyến rũ rồi cố ý dựa vào ngực anh.

“Anh chưa từng nghe lòng hiếu kỳ đủ để giết chết một con mèo à? Tôi không có đặc biệt như vậy đâu, anh đừng lo lắng như thế. Nhưng dù sao tôi cũng có hân hạnh là có thể cùng anh tán gẫu. Dù sao có thể giành được sự chú ý của anh là ước vọng của biết bao cô gái, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này đâu.”

Phương Tử Cầm nói xong hoàn toàn không lưu ý đến vẻ mặt Lan Đạo Uy hơi trầm xuống. Thấy anh không phản ứng gì, cô tiếp tục lên tiếng.

“Tôi cùng bố rất cảm ơn anh chiếu cố, nếu có việc gì cần anh cũng đừng khách sáo, cứ việc giao cho tôi.”

Phương Tử Cầm tự nghĩ mình đã nói một câu thật hợp tình hợp lý hẳn là rất hợp ý Lan Đạo Uy, ai ngờ tay anh đặt bên hông cô đột nhiên siết mạnh, làm cô như muốn ngộp thở.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lan Đạo Uy, sắc mặt anh âm trầm dọa chết người, hai con mắt nheo lại thành một đường, bên trong mơ hồ ánh lên tia phẫn nộ. Bàn tay bên hông cô siết chặt mơ hồ để lộ một cơn tức giận.

Lan Đạo Uy ôm Phương Tử Cầm, xoay nhẹ mấy vòng, mang cô từ sàn khiêu vũ đi vào hoa viên ở bên ngoài đại sảnh.

Không đợi chân cô chạm đất, anh dùng lực kéo cô hướng về thân mình làm cho cô dính chặt vào anh, thân thể hai người dính vào nhau không tìm ra một khe hở.

Phương Tử Cầm hoảng sợ thở hổn hển, nâng mặt lên nhìn vào hai mắt âm u thâm trầm của anh, đôi môi anh mím chặt, thoạt nhìn cương nghị mà lạnh lùng, khiến cô cảm thấy bị uy hiếp không thôi.

Lan Đạo Uy lạnh lùng uy hiếp.

“Không được xem tôi là trò chơi, tôi thích phụ nữ thông minh nhưng không thích phụ nữ tính toán, thủ đoạn.” Môi anh cách mặt cô trong gang tấc, hơi thở ấm áp pha lẫn mùi rượi nhẹ phà vào mặt cô.

Sau giây phút sợ hãi ngắn ngủi, trong lòng bốc lên lửa giận, Phương Tử Cầm hất cằm trầm giọng nói: “Anh thích phụ nữ như thế nào không liên quan đến tôi, tôi chỉ là đề nghị chúng ta giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn mà thôi, không có nói gì đến chuyện thủ đoạn, tính toán, Lan tiên sinh thật là chuyện bé xé ra to rồi.”

Cô tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến Lan Đạo Uy cảm thấy hổ thẹn mà thả mình ra ai ngờ anh lại thấp giọng cười, hai mắt không hề khách khí thậm chí có phần chế giễu nhìn khắp người cô.

“À! Hỗ trợ hay giúp đỡ gì thì cũng phải có cái giá của nó. Tôi không cần tiền bạc đâu… nhưng nếu em trả giá bằng thân thể mình? Em nghĩ là em có đáng giá như vậy không?”

Lan Đạo Uy tà ác nói xong, anh không kiêng nể gì liếc cô bằng ánh mắt xem thường, bàn tay không yên phận trên hông cô dời xuống một chút.

Phương Tử Cầm cảm thấy máu huyết xông lên não, cô tức giận không nhịn được mắng to: “Anh là đồ hạ lưu, đừng vọng tưởng là sẽ đụng đến tôi, ngay cả hôn tay tôi anh còn không xứng, anh là người tiền cổ chưa tiến hóa, đồ dã man thô bỉ.”

Lời còn chưa mắng xong, Lan Đạo Uy lập tức nâng cằm của cô lên, cúi đầu hung hăng hôn môi cô, anh hôn cô một cách vô tình, thô lỗ không ngừng tra tấn các giác quan của cô.

Mới đầu Phương Tử Cầm kịch liệt giãy dụa, hai nắm tay không ngừng đánh vào ngực anh nhưng đột nhiên đầu lưỡi Lan Đạo Uy thâm nhập thật sâu vào trong miệng cô làm cả người cô như có điện chạm, không thể nhúc nhích.

Cho tới bây giờ cô chưa từng bị hôn như vậy, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, ý thức hổn độn không rõ, chỉ biết dựa chặt vào anh để tránh bản thân mình không chịu nổi mà ngã xuống.

Cuối cùng Lan Đạo Uy buông môi cô ra nhưng một tay vẫn đang nắm chặt cằm của cô ép cô nhìn thẳng vào mình.

“Có một điểm em nói đúng, tôi không phải là những gã đàn ông lịch sự ở đây, em cũng đừng dùng cái bộ dạng đối phó với bọn người kia bày ra trước mặt tôi.”

Ánh mắt anh sắc bén sáng ngời, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Phương Tử Cầm không cho cô trốn tránh.

“Nếu em muốn xem tôi là trò chơi thì tôi sẽ chiều, nhưng tôi cảnh báo cho em trước, tôi là người chơi đến cùng, hơn nữa sẽ không để lại đường sống cho bất kì ai. Đến lúc đó…”

Anh cố tình dừng lại, thả lỏng cằm cô rồi dùng ngón tay cái vân vê đôi môi cô bị anh hôn sưng đỏ. “Em phải trả giá đắt hơn là em nghĩ đấy…” Anh kề môi sát tai cô, lấy giọng trầm thấp cực kì nguy hiểm mà nói.

Phương Tử Cầm cố gắng trấn tĩnh, cũng cố gắng đứng vững trên đôi chân run rẩy mềm nhũn của mình.

Cô nâng đầu lên trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to mang theo vào phần mơ màng, hai gò má bỗng dưng cũng đỏ hồng lên.

“Anh đừng nghĩ là có thể dọa được tôi, đây là Đài Loan không phải nước Mỹ, anh không thể muốn làm gì thì làm!”

“Tôi luôn luôn là muốn làm gì thì làm, chỉ cần tôi nghĩ là được thì không có gì không được!”

Lan Đạo Uy nở một nụ cười nhưng trong mắt lại thâm trầm một tia sáng lợi hại cùng nguy hiểm, như là ánh mắt thợ săn tìm được con mồi.

Phương Tử Cầm không động đậy, trong lòng mơ hồ có điểm bất an và nghi vấn, nhưng cô vẫn quật cường trả lời.

“Anh tiết kiệm hơi sức đi! Tôi với anh không hề có quan hệ cho dù là chuyện công hay tư, hoàn toàn không liên hệ. Tôi tin tưởng chính mình, mặc kệ là trong hiện tại hay tương lai sẽ không đi chung con đường với anh.”

Chỉ thấy Lan Đạo Uy cười nói: “Nếu tôi là em, tôi sẽ không nói mạnh miệng như thế đâu, tôi có dự cảm chúng ta sẽ còn gặp lại, sự tình sẽ trở nên rất thú vị đây.”

Nói vừa xong, anh nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, sau đó nhẹ nhàng đi vào đại sảnh.

Nhìn anh đi xa, Phương Tử Cầm cuối cùng không chống đỡ nổi hai chân đang run rẩy nữa, cô ngồi sụp trên ghế đá trong hoa viên, cả người đột nhiên hơi run lên.

Thật sự là đáng sợ, Phương Tử Cầm trong lòng thầm nghĩ.

Cô chưa từng bị ai hôn, cũng chưa từng bị ai ôm thân mật như vậy, cô thường giữ khoảng cách nhất định với đàn ông, đối phó với đàn ông trên thương trường cho đến này cô chưa từng thất bại.

Cô cũng phải thừa nhận với tiểu xảo linh hoạt, thái độ hào phóng, xinh đẹp lại có năng lực đối đáp với nam giới của mình là bất bại.

Nhưng tối nay cô hoàn toàn thất bại, năng lực tự chủ của Lan Đạo Uy quả là cực tốt, đôi mắt sáng rực của anh khiến cho người khác không thể lẫn trốn, cả người phát ra khí thế khiến người khác phải sợ.

Điều cô cảm thấy sợ hãi nhất chính là mọi thủ pháp cùng tiểu xảo của cô đều bị anh phát hiện.

Đối với một người nguy hiểm như Lan Đạo Uy, Phương Tử Cầm không dại gì lại đi trêu chọc, đối với yêu cầu của bố, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi.

Đối mặt với Lan Đạo Uy, chẳng những cá tính của cô đều bị bộc lộ mà đôi khi còn mất luôn sự bình tĩnh, tự chủ vốn có.

Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên.

Cô đã quyết định, từ ngày mai trở đi cô sẽ hoàn toàn cắt đứt mọi tiếp xúc với Lan Đạo Uy.

Hiện tại cô phải đi khỏi nơi này, cô không thể đợi đến khi dạ hội kết thúc, đành phải để bố cô lại diễn kịch một mình. Vừa rồi Lan Đạo Uy làm cô chấn động quá lớn, cô cần ở yên lặng một mình.

Cô nhanh chóng tìm được bố, cáo lỗi nhức đầu cần phải về trước nghỉ ngơi, sau đó không hề quay đầu lại rời đi.

& & &

Trong góc đại sảnh, Lan Đạo Uy cầm một ly rượu chậm rãi uống, nhìn theo bóng dáng Phương Tử Cầm vội vàng rời đi anh không khỏi mỉm cười.

Cô gái nhỏ phương Đông xinh đẹp hiển nhiên là bị anh dọa, anh đoán từ đêm nay trở đi cô sẽ phân ranh giới cùng anh, tránh tiếp xúc với anh để không đánh mất vỏ bọc bảo hộ của cô.

Nhưng mà, cô nhất định sẽ phải tìm đến anh, Lan Đạo Uy thích thú nhếch miệng cười.

Anh đã để ý đến cô từ rất lâu, trước kia anh có tham gia tiệc của giới thương nhân vài lần, cô là một trong những thượng khách hơn nữa hiển nhiên là một ngôi sao.

Nếu không phải mỗi lần gặp nhau cô đều bị đám đông hâm mộ vây quanh thì có lẽ cô đã nhận ra anh.

Nhớ tới đôi mắt mơ mộng xinh đẹp rồi lạnh lùng của cô, còn có dáng đứng kiêu hãnh nhưng mềm mại của cô, trong mắt anh không khỏi hiện lên một tia dục vọng.

Từ khi gặp nhau ở nhà hàng, khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát, khí chất lạnh như băng, phản ứng nhanh lẹ của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong anh.

Tiếp theo anh lại gặp cô ở shop thời trang, cô lại cho thấy một con người khác không hề phòng bị, vô cùng mềm mại.

Sau đó là đêm nay, cô dễ dàng hóa giải những khiêu khích ác ý của người khác, cả người tràn ngập sự cơ trí, dũng cảm cũng như là kiêu ngạo.

Không thể phủ nhận anh muốn được có cô trên tất cả mọi mặt.

Nhưng anh phải chậm rãi từng bước, tất cả đều phải theo kế hoạch, anh không muốn giống như những công tử bột không có đầu óc, si ngốc theo đuổi cô rồi bị cô đem ra làm trò tiêu khiển.

Lan Đạo Uy uống một ngụm rượu. Nếu muốn Phương Tử Cầm rơi vào vòng tay của anh, điều tất yếu là phải chuẩn bị thời gian và tinh thần.

Nhưng là anh vốn không có nhiều thời gian rảnh, hơn nữa anh luôn luôn không thích chờ đợi. Ông trời đã đứng về phía anh, anh đang nắm trong tay quân cờ Phương Hữu Bang.

Tin rằng không bao lâu nữa, cô gái phương Đông sẽ tìm đến anh, anh sẽ làm cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt ngăm đen anh tuấn nở một nụ cười ma quỷ chết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.