Chiến Thuyền

Chương 100



Edit: Bảo Vy 197

Vì có mặt cả người cũ và người mới, đương nhiên là Lý Nhược Tuệ có thể tránh được liền tránh đi, nhưng Lý Nhược Ngu lại cho rằng tỷ tỷ vì không muốn gặp mặt Lưu Trọng kia mới lảng tránh như vậy, nên có ý để tỷ tỷ bình tâm lại, xuất hiện một lần lộng lẫy tươi tắn trước mặt tỷ phu cũ. Lập tức gọi hai đại nha hoàn Tô Tú và Long Hương tới, chuẩn bị đầy đủ một loạt y phục và đồ cài tóc cần thiết để tham gia yến hội.

Cho tới ngày yến hội cũng không nói gì với tỷ tỷ mà chỉ nói là y phục mới may muốn tỷ tới thử. Lý Nhược Tuệ vừa nhìn thấy y phục mới được may từ gấm Tứ Xuyên kết hợp lông chồn mềm, dùng tay vuốt một cái, mềm mại cực kỳ, hơn nữa tuy là chất liệu là lông nhưng lại dễ chịu không ngờ.

Cẩn thận hỏi dò mới biết, hóa ra phần thân váy có đính lông chồn sương là do Chu phu tử nhìn thấy thương nhân đến từ Tây Vực mặc trên người loại áo lông đã được cải thiện.

Chu phu tử vốn là người có hứng thú với việc đọc sách thánh hiền chung qui không phải là người thích yên bề gia thất, có ý định dùng ngân lượng tích góp của mình mở một cửa tiệm tại nhà. Năm đó rất nhiều kiểu y phục của quý nhân giữ trong phủ nội thị đều đo bà ấy vẽ, nếu như mở tiệm may y phục, lại còn là sở trường của mình, nên lập tức chuẩn bị trở lại nghiệp xưa, bắt đầu thay tỷ muội Nhược Ngu thiết kế ra một thân áo khoác lông cho nữ nhân.

Loại lông chồn được chọn đều là lông bụng thượng hạng của chồn mẹ. Tuy nhiên lông chồn ấm áp nhưng nói cho cùng cũng không so được với loại vải ôm sát người, mặc trên người không chỉ khó hợp mà còn phải phơi nắng liên tục để cho lông chồn dãn và mềm ra một chút.

Lông chồn thông thường ở trong tiệm đều được người làm dùng tay vuốt liên tục để làm mềm, rồi lược bỏ những sợi lông cứng. Chu phu tử có được công thức làm mềm lông từ thương nhân người Tây Vực, sau cùng chế ra thủy dược làm mềm lông mà không làm hư lông, dùng thứ thủy dược đặc chế ngâm lông chồn trong ba ngày, lông chồn sẽ trở nên mềm mại mượt mà, lông chồn mềm đến mức như mộttấm vải.

Thế là nghệ nhân đan thanh Chu Diệu Bình lại vẽ một bức tranh trên chiếc váy bằng lông chồn, rồi mang nguyên chiếc váy có bức vẽ đã hoàn thiện đưa tới tiệm may y phục lông chồn nổi tiếng nhất trong thành, để họ thực hiện những đường may cuối và cho ra chiếc váy hoàn chỉnh.

Sau khi nàng thử váy xong thì Nhược Ngu cũng thay xong. Váy của Nhược Ngu là một chiếc váy màu trắng được làm từ lông chồn có đính thêm lông chồn tơ, thiết kế tạo điểm nhấn ở vòng eo nhỏ nhắn, không hề có sự đóng cộm của y phục mùa đông. Tuy dáng người của Nhược Ngu hơi thấp nhưng chân tay mảnh khảnh nên không khiến người nhìn có cảm giác thấp bé, trông dáng vẻ này lại càng yeu kiều động lòng người, nhìn vòng eo mảnh mai thanh thoát, cho dù thấp hơn vị tỷ tỷ cao ráo nhưng cái cảm giác xinh đẹp đáng yêu thì không ai bì được.

Sau khi trang điểm xong xuôi, nàng liền hối tỷ tỷ chải đầu búi tóc gắn thêm trang sức rồi chỉ nói là đi tới biệt viện ở ngoại ô giải thỏa tâm sự và kéo tỷ tỷ ra ngoài. Chỉ là sau khi đi được một đoạn, đại tỷ Nhược Tuệ bất giác thấy đường đi không đúng, tới khi nhìn thấy khu lều trại mới dựng của đại bản doanh ở đằng xa, nàng mới nhận ra mình để cho muội muội ngốc lừa rồi. Nếu như lúc này lại lên ngựa quay về thì khó tránh khỏi chuyện bị người ngoài bàn tán phóng đại. Và với tính cách của Nhược Ngu nhất định sẽ tìm hiểu ngọn nguồn, trong lòng Nhược Tuệ không ngừng ai oán, trong đầu nghĩ đến chuyện sắp tới mà não nàng muốn nổ tung.

Cho tới lúc xuống xe ngựa, nàng mới nhận ra trước doanh trại sớm đã đầy kín xe ngựa của các phủ, đôi mắt sắc bén của nàng lướt một cái sang bên cạnh và đến đúng chỗ Quan Bá đang đứng để chào đón các vị đại nhân và địa chủ.

Nhược Tuệ vội vàng cúi đầu coi như không thấy gì, nhưng Nhược Ngu lại nhìn qua và thấy trên người hắn mặc là y phục mới mà tỷ tỷ may. Nhược Tuệ lại là người khéo tay, mới đầu Nhược Ngu nhìn tỷ tỷ may y phục đông, vì muốn giữ y phục kia bền hơn nên ở đường may thân áo đều may đè hai lần, rồi chỗ nút thắt của cổ áo đều do nàng thắt lại thành nút hình như ý đôi, cực kỳ độc đáo.

Thế là nàng liền tươi cười nói: “Quan Bá ngươi rất biết chọn a. Ngươi có biết chiếc áo trên người ngươi là của tỷ tỷ ta tự may đấy.” Đươn nhiên là hắn biết. Ngày đó hắn tới phủ Tư Mã làm công sự, vừa đúng lúc quản gia trong phủ phải giao y phục đông, sau khi hắn tiện tay nhận đồ liền hỏi rõ quản gia chiếc áo nào là do đại tỷ Lý gia làm, rồi tự mình bỏ ra ngoài, giữ lại cho mình mặc. Nhưng hắn cũng là người cao lớn, y phục kia cũng là có chút không vừa, nên đặc biệt tìm một tú nương khéo tay để gỡ hai thân áo và nới ra một đoạn rồi mới miễn cưỡng mặc được.

Sau lần gặp gỡ bí mật với Nhược Tuệ và tách ra không mấy vui vẻ, Quan bá quay về nhà, trằn trọc mộtđêm, rồi cẩn thận suy nghĩ lại từng chút một lúc mình và nữ nhân kia triền miên, chỉ cảm thấy tiểu nương kia cũng cực kỳ hưởng thụ tất cả, nhưng vừa kết thúc liền trở mặt làm như không quen, trong mười thì hết tám chín phần là giả vờ coi hắn là trò tiêu khiển và sau khi cởi bỏ được sự nhức nhối trong người liền ném hắn đi như thứ đồ thừa thãi.

nói cho cùng, đại tỷ Lý gia đường đường là tỷ thê của Tư Mã đại nhân, dung nhan ngày một xinh đẹp, thân hình cũng thật lý tưởng, ngực căng mông nở mà Lý gia lại là thương gia giàu có ở Giang Nam nên tất nhiên của hồi môn cũng không ít, có ý tái giá thì tìm một nam nhân trẻ tuổi của một gia đình nghèo khó thanh sạch quả là dễ như trở bàn tay, có lẽ co mắt của phụ nhân này chắc là rất cao nên không biết phải tìm người phu quân như thế nào. Nàng đây là chưa tìm được người vừa ý nên quá ư nhàm chán nên lấy hắn ra làm thứ đồ chơi lấp đầy sự trống trải.

hắn cân nhắc mọi chuyện kỹ như vậy, đơn giản là vì sự kín kẽ và sự hợp tình hợp lý của chuyện này, nhưng lúc này tim phổi của Quan tướng quân đang bùng bùng lửa giận. Bao năm qua đây là lần đầu tiên bản thân hắn động lòng, nhưng không ngờ lại bị tiểu nương tử coi là tên tướng công hề, lại hất váy không thừa nhận, thật sự xem Quan Bá hắn là kẻ dễ dãi hay sao chứ?

một bụng lửa giận như vậy, liền muốn lập tức rút lại lòi hứa đường ai nấy đi, không dính dáng tới nhau. Lòng hắn chỉ nghĩ đến một thân lực lưỡng của hắn nhất định không thể để cho Lý đại tiểu thư chơi đùa trắng trợn được, nên hắn tức khắc chấn chỉnh tinh thần, quyết định cứng rắn đến cùng.

Nhìn thấy hai tỷ muội Nhược Ngu đi đến, hắn liền chủ động mới họ vào, rồi nghe thấy Tư Mã phu nhân nói như vậy liền mang thâm ý khác thường liếc mắt nhìn Nhược Tuệ đang cúi đầu kia, cung kính thưa: “Nga? không ngờ lại có phúc như vậy. Xem ra tại hạ và tỷ tỷ của phu nhân lại có chút nhân duyên a.”

Lý Nhược Tuệ kia vốn đang cúi đầu bỗng nghe được Quan Bá nói một câu ngông cuồng như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt với hắn.

Bộ dạng lườm liếc của đôi mắt xinh đẹp kia khi lia tới chỗ Quan Bá thì tâm trạng hắn lập tức rúng động, quả thật chỉ ước gì nàng lại trừng mắt thêm nhiều lần nữa.

May mà muội muội Lý Nhược Ngu cũng là người ngông cuồng lại không nghe ra sự chớt nhả trong lời nói củ Quan Bá. Lúc này sự chú ý của nàng sớm đã bị một nữ nhân khác đang ở ngay cổng doanh thu hút.

Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên “Tam tiểu thư Bạch gia tới!”. Rồi chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy ung dung dừng ngay cổng doanh, sau khi đặt một bệ đỡ chân chỗ cửa xe thì thấy một nữ nhân trong điểm trang tinh xảo đẹp đẽ nâng váy bước xuống xe, nhưng biểu cảm thanh tĩnh liền thay đổi sau khi nhìn thấy Lý Nhược Ngu, hóa ra nàng ta cũng mặc trên người một bộ váy đính lông chồn tơ, kiểu dáng thoạt nhìn qua thì gần như giống hệt với bộ của Nhược Ngu.

Trong dịp trọng đại như vầy thì Bạch tam tiểu thư luôn tự cho mình là cao quý lại mặc y phục giống người khác mà còn là người nàng ta coi là tình địch Lý Nhược Ngu, thật là có loại cảm giác trời đất sụp đổ.

Trong lòng Bạch tam tiểu thư không vui, Lý Nhược Ngu cũng chẳng vui mừng gì. Y phục này không phải là kiểu dáng có sẵn trong tiệm, nghĩ tới chuyện này, chắc chắn là thợ may của tiệm kia lúc khâu may y phục của nàng, nhìn thấy thiết kế của Chu phu tử đẹp liền cẩn thận thay đổi chút ít chi tiết rồi may thành váy và bán cho Bạch tam tiểu thư.

Chỉ là váy lông chồn của Bạch tam tiểu thư xem ra cũng thất độc đáo, lại có chỗ mơ hồ không ổn, dường như lông chồn kia chưa xử lý đúng cách, dù gì không phải lông chồn do Chu phu tử xử lý, nên không có vừa vặn và tinh xảo như lông chồn mà nàng mà tỷ tỷ đang mặc, dường như có chút bó người chật chội.

Nhìn nàng ta Nhược Ngu lấy lại tinh thần, không nhịn được mà hơi ưỡn ngực nhỏ căng đầy, lại hơi nâng váy qua chân rồi đi tới bên Bạch tam tiểu thư kia. Nàng dừng bước hơi ngạc nhiên hỏi: “Ya, sao y phục của Bạch tam tiểu thư ngươi lại không vừa vặn vậy? Mặc loại lông thô cứng như này trên người, có khó chịu không?”

Bạch Hương Hàn nghe qua lời đá xéo mà Nhược Ngu vừa nói, dĩ nhiên bất giác nhận ra sự khác biệt giữa y phục của mình với Nhược Ngu. Hóa ra cảm giác y phục thời thượng, bây giờ qua sự so sánh liền bị lép vế, làm sao không khiến nàng nổi lửa trong lòng.

Trước giờ Bạch Hương Hàn kia rất háo thắng, lúc đầu chỉ vì ngựa của mình không bằng đại tỷ Lý gia, liền hạ lệnh giết ngựa tại chỗ. Hôm nay, ở trước sự hiện diện của bao nhiêu nhân vật lớn lại bại dưới tay Lý Nhược Ngu, lúc này chỉ hận không thể bỏ đi ngay lập tức.

Nhưng nhớ lại mục đích lần này của mình, tức khắc nhẫn nhịn. Nàng ta đành miễn cưỡng cười, nói: “Gần đây trong xe ngựa nhiễm gió lạnh, chẳng qua là tránh gió lạnh thôi, chẳng lẽ lấy thứ y phục thô cứng này làm y phục trang trọng không được sao?”

Nhược Ngu nghe xong, trừng mắt rồi cười nói: “Là vậy ư? Bắt chước không giống lắm, dĩ nhiên là thứ y phục giữ ấm, may mà Bạch tam tiểu thư vẫn có thể mặc nó trên người, nếu da của tiểu thư dày chút thìkhông sao, còn da mỏng thì chẳng phải là muốn nó cạ rách da sao?”

Bạch tam tiểu thư đã tức giận tới mức cản người run bần bật. Cả gương mặt âm u đen kịt tới mức có thể nhìn thấu được sắc đen cháy của đáy nồi qua lớp phấn trắng, nàng ta chỉ nghiến răng gằn giọng hô gọi nha hoàn đưa y phục mà nàng ta thae người tới rời quay vào xe ngựa thay y phục.

Nhược Tuệ có chút gai mắt liền lén lút kéo Nhược Ngu về nói: “Lúc nào đã có thêm tật xấu này, tại sao lại nhỏ nhen như vậy, còn hăng hái chạy tới chọc giận người khác?”

Nhược Ngu lại không đồng tình, nói: “Gần đây nàng ta chèn ép đến nỗi tam muội bị hưu ly, hôm đó lại còn tranh giành cơ hội để trổ tài với tỷ tỷ người ở trại nuôi ngựa. Sau đso trong lúc thi đấu, muội ở trênđài nhìn thấy rõ ràng roi đánh ngựa của nàng ta cố tính vung khá cao đã quất trúng một mu bàn tay của tỷ. Cái kiểu người kiêu căng hống hách này, muội chưa mắng cho khóc đã là giữ thể diwwjn cho nàng rồi!”

Lý Nhược Tuệ nghe xong thì hiểu, hóa ra là muội muội trút giận cho nàng, trong lòng liền ấm áp. Nhưng nàng lại cảm thấy muội muội này vốn phải là kiểu người miệng lưỡi sắc bén, nhưng giờ ddaayngafy càng ngông cuồng, có chút liên quan đến sự kiêu ngạo bướng bỉnh của vị muội phu kia, lập tức lòng nàng khẽ thở dài, không biết muội muội sẽ bị vị muội phu kia sủng nịnh thành ra thế nào nữa đây......

Lúc này, các vị khách khứa gần như đã tới đông đủ, các phu nhân trong thành tụ thành nhóm, dĩ nhiên không thể thiếu mấy vị phu nhân ưa bàn tán chuyện thiên hạ, người nào người nấy căng mắt trông ngón, ngửi thấy hôm nay sẽ có một màn kịch hay.

Nhân vật chính để các nàng bàn tán sau lưng dĩ nhiên là Lý Nhược Ngu và tỷ tỷ đã hòa ly của nàng.

Chỉ vì chồng trước của Lý Nhược Tuệ kia là Lưu Trọng mang theo thiếp thất bảo bối cũng tới dự, mọi người đều cố ý mà làm như vô ý nhìn tới nhìn lui. Chỉ là nhìn kỹ lại đều có chút khó hiểu, rõ ràng bộ dạng khí chất của chính thất này so với thiếp thất nùng trang diễm mạt*, điểm trang tục tĩu kia phải xinh đẹp hơn không biết bao phần nữa. Mà nam nhân kia lại bỏ chính thất rồi tự mình rước một nữ nhân lai lịch thấp hèn về đối đãi như bảo bối.

*Nùng trang diễm mạt: tô son trát phấn

Nghe nói nam nhân Giang Nam đi lầu xanh theo phong trào, nhưng với trường hợp các nữ quyến nơi quyền quý tập hợp như vầy lại manh theo nữ nhân có xuất thân như vậy tới dự yến cũng khá là vượt quá chuẩn mực đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.