Chiến Thuyền

Chương 103



Edit: Bảo Vy 197

Chử Kính Phong duỗi tay đỡ lấy giai nhân, nhàn nhạt nói: “Ngày mai quân vụ cần phải đi xa, tóc trắng quá gây chú ý, nên ta tìm cách nhuộm đen.”

Lời hắn nói là thật, lần này đáp ứng Viên Thuật là tốc chiến tốc quyết, Chứ Chử Kính Phong không tính lưu lại để đón năm mới với tên hầu này, nên chuẩn bị chuyển bị thành động. Nhanh chóng chớp lấy thời cơ trước khi Viên Thuật ra quân liền tấn công bất ngờ vào doanh trại của địch. TÍnh toán như vậy, thìphải có nguyên một tháng không thể ở lại trong thành.

Vì phải chia quân thành nhiều nhóm nhỏ và phân tuyến để đánh vào sườn của địch, Chử Kính Phong liền dùng nước chắt đặc biệt (từ cây cỏ) nhuộm đen mái tóc, chuẩn bị cải trang xuất thành. Nhưng trước khi xuất thành, lại có thì giờ thực hiện tâm tư một lần khát vọng được hẹn hò bí mật của tiểu nương tử.

Bây giờ nhìn lại mái tóc quả thật là đối lập, chẳng qua chỉ là nhuộm đen mái tóc mà thôi. Mà cặp mắt to của tiểu biểu muội kia liền dán chặt lên đó và cứ nhìn hắn mãi. Nhưng kiểu nhìn này không phải là kiểu mặt dày củ thường ngày mà là liên tục hơi hơi nghiêng đầu, lén lút liếc mắt xem hắn, bộ dáng kia thậtmang vài phần cảm giác của thiếu nữ hoài xuân.

Bị đôi mắt mê người kia khiêu khích nên con ngươi âm trầm của Tư Mã đại nhân vừa mới phục hồi sựtrong trẻo thanh xuân lại âm trầm lại, cảm nghiệm sâu sắc được có chút ngọt ngào của rung động khi nam nữ thiếu niên lần đầu gặp gỡ......

Cũng không trách được ánh mắt của Nhược Ngu lại như thế, thực sự không thể ngờ là ca ca chỉ là nhuộm đen tóc mà thôi, lại nhuộm cách sống động đến giống y hệt một người. Bình thường thì chàng ấy và Chử Vong rất giống nhau, có lúc Nhược Ngu rảnh rỗi nửa nằm trên giường mềm kế cửa sổ cắn hạt hướng dương, uống trà đào, cũng có thể đối chiếu một chút đường nét của em rể với hình ảnh phu quân mang tóc đen.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát hiện là không giống cho lắm. Em rể Chử Vong tuy hình dạng không khác nhưng mang khí chất nho nhã. Mà Chử ca ca sau khi nhuộm tóc đen dĩ nhiên thấy rõ là trẻ ra nhiều, nhưng cái khí chất trầm ổn mà sung mãn khí thế nam nhân thì Chử Vong há có thể so được ư?

Dù thế nào nữa.....thì là rất đẹp trai! Đột nhiên Nhược Ngu có loại cảm giác muốn phá hủy mọi vật, sớm biết là trông đẹp mắt như vậy, sao ca ca không nhuộm từ trước chứ? Lại để phí phạm vô ích bao nhiêu sự hấp dẫn này! Hại nàng thiếu mất bao nhiêu thứ đẹp đẽ cho mắt nàng?

Chiêm ngưỡng mọi thứ mới mẻ như vầy nàng cũng tim thấy một chút cảm giác của cuộc gặp bí mật đầu tiên.

Tất nhiên Chử Kính Phong không biết được cái đầu nhỏ bên cạnh đang nghĩ tới cái gì, dĩ nhiên là muốn kéo tay nàng tới noãn các được dựng tạm thời kế bên đình ngắm cảnh, nhưng bàn tay to kia chưa kịp nắm lấy bàn tay nhỏ kia thì bị nàng vội vàng tránh né, sao đó nàng lùi ra sau vài bước, dày vò khăn thêu hoa trong tay, mặt nhỏ đỏ ửng tới tận mang tai, nói: “Chử công tử, ta với chàng lần đầu gặp gỡ, làm sao thân mật như vậy được chứ?”

Môi mỏng của Chử Kính Phong hơi nhếch, nhìn nhìn bộ dạng cực kỳ nhập vai của tiểu biểu muội, hắncũng xuôi theo dòng cảm xúc mà chậm chạp thu tay lại, lùi về sau vài bước nói: “Vì lần đầu nhìn thấy dung mạo Lý tiểu thư yêu kiều, nhất thời kinh sợ tới thiên tiên, lời nói cử chỉ lỗ mãng mọi chỗ, vẫn mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua.” nói xong thì không kéo nàng nữa, mà duỗi tay ra mời và đi tới đằng trước dẫn đường cho nàng.

Vì hắn đi trước, lần này Nhược Ngu lại có thể mạnh dạn nâng mắt đánh giá nam nhân trước mặt, chỉ nhìn thấy thân hình hắn cao lớn, phần eo thẳng tắp, tấm lưng rộng lớn dần dần thu nhỏ tại dây lưng có nạm bảo thạch, khiến người có loại cảm giác không kếm chế được nhào tới vòng eo đó để nhõng nhẽo quấy phá.

Nếu là ngày trước, Nhược Ngu sớm đã hành động như vậy, bước chân trên mặt đất đóng tuyết dày vang âm thanh rạo rạo, nếu như có người cõng thì thoải mái hơn nhiều. Nhưng hôm nay lại phải liên tục kiềm chế sự kích động, chỉ nhân lúc nam nhân trước mặt xoay lại, liền lén lút đánh giá góc nghiêng khuôn mặt đẹp trai soái khí của hắn, tim nàng lộp độp nhảy loạn.

Lúc đi vào noãn các, Nhược Ngu tháo đôi giày lông thỏ thêu hoa, rồi gỡ áo choàng, khép nép gấp chân lại ngồi xuống sàn nhà mà bên dưới có giấu ống đồng, nhìn nam nhân tự nhiên thanh thoát pha trà đào thơm ngon cho nàng.

hắn không nói chuyện, nàng cũng không nói, thật là có chút dè dặt và ngượng ngùng của lần đầu hẹn hò bí mật.

Cho tới khi mông nhỏ ngồi tới lúc thấy nóng thì Nhược Ngu lại không chịu nổi nữa, một lòng nhảy nhót sung sướng mà suy nghĩ một lát nữa nên diễn làm sao đây.

Thế là nàng mở lời hỏi: “Vừa nãy công tử nói một lòng quý mến tiểu nữ, là thật sao?”

Thực ra Chử Kính Phong vốn dự tính là có được cơ hội, liền bầu bạn với kiều thê cho thích đáng, để tránh việc nàng thảnh thơi đến độ khao khát mà hồng hạnh vượt tường, nào ngờ vị này lại cố gắng quá sức tưởng tượng, chẳng phải còn dựng lên một tửu lầu thật sự sao?

Lúc đó liền chậm chạp gật nhẹ đầu, lơ đãng nói: “Dĩ nhiên là thật rồi.......”

Nhược Ngu nghe xong, máu nóng trong người đều đang sôi sục. Tính tới lui thì bạn tốt bên cạnh là Triệu Thanh Nhi cũng có đường tình cảm bấp bênh, rõ ràng là một cặp nam thanh nữ tú mở lòng với nhau, nhưng lúc đầu nương của Triệu Thanh Nhi lại muốn với tới núi cao, thiếu chút nữa cầm gậy đánh cả đôi uyên ương liền tằng hắng một cái rồi mở miệng nói: “một phen tâm ý của công tử, tiểu nữ đã rõ, làm sao được khi gia đình đã tính toán và định sẵn một mối hôn sự khác cho ta, chỉ sợ là không thể đáp lại ý tốt của công tử.......”

Công tử đối diện hơi hơi xoay nghiêng mặt, không biết vì sao, sự thong thả thoải mái ban nãy lại biến mất không dấu vết, biểu cảm của hắn lạnh lẽo mà nghiêm nghị không thể tả nổi.

Dĩ nhiên tiểu ngốc tử này không biết, kiểu viện cớ như vậy, không phải là lần đầu hắn nghe được. Lúc đầu sau khi hắn biểu lộ tâm ý với nàng thì một nữ nhân có dung mạo tương đồng với nữ nhân trước mặt hắn cũng nói ra cái lý do cự tuyệt hắn như vậy......

hắn của lúc đó chỉ lạnh mặt rồi phất tay áo bỏ đi, ngày ngày buồn khổ khó mà tiêu tan......

Nhược Ngu vốn đang diễn tới mức vui sướng lâng lâng, nhưng không biết vì sao Chử ca ca lại đanh mặt lại......thật là tạo nghiệp mà, bây giờ nhìn sang đó, chỉ cảm thấy hắn đanh mặt lại như vầy cũng vô cùng tuấn mỹ, sóng mũi nhô cao kia đều khiến người không chịu được mà muốn đưa lưỡi tới liếm vài lần......

Lúc mùa xuân đang nảy nở trong lòng nàng thì vị công tử bị cự tuyệt ở phía đối diện mở lời nói: “Việc đã là như vậy......Tiểu thư chỉ có thể gả đi, chẳng qua tại hạ cũng chỉ muốn một đêm xuân với tiểu thư mà thôi, nhân lúc kiệu hoa chưa tới, thỉnh tiểu thư nhanh chóng cởi áo ra được không?”

nói xong, hắn đã duỗi tay kéo nàng vào trong lòng mình. Xung quanh noãn các này che chắn rất kín, nhưng cũng không phải là nơi ân ái tự nhiên chứ! Hơn nữa, chẳng phải đã nói là chuyện tỏ tình lúc lén lút hẹn hò của đôi nam nữ chưa thành thân sao? Đăng đồ tử* này ở đâu ra vậy? Bị cự tuyệt cũng nôn nóng như vậy......

*đăng đồ tử: ý chỉ người phóng đãng, hoang dâm

Nhược Ngu lo lắng nên dùng hết sức đẩy ngực của hắn: “Công tử không thể! Ta là khuê nữ đoan trang của phụ mẫu, há có thể làm chuyện như vậy với ngài? Hơn nữa......Nếu bị vị hôn phu của ta biết được thì nên làm gì được đây?”

Công tử trăng hoa kia nghe được mấy lời này, lại hơi lộ ra ý cười, nhưng miệng lại nói rõ ràng là kẻ bị cự tuyệt lúc nãy đã bị bắt đi mà ác ý lại tích tụ lại: “Biết được thì đã sao? Cứ làm cho hắn biết thì tên đẹp mã đó cũng lấy nàng sao? Vậy hãy kể với hắn, công phu của tại hạ ở bậc nào, hắn có theo kịp một chút nào không? Lại làm hắn cảm thấy không bằng ta, để hắn mau chóng nhường lại vị trí vị hôn phu......”

Nhược Ngu tiểu thư có chút lùng bùng chưa thông, chưa tiêu hóa được cách thức này......

Lúc đầu Triệu Thanh Nhi cự tuyệt Triệu Vũ Ca, thì tên nhóc khờ khạo kia cũng chỉ muốn yêu cầu được hôn một lần, nhưng bị mẹ của nàng ta đánh tới độ suýt gãy xương. Thế là một kẻ tương tư thì hai người lại bị cuốn vào, ấp ủ thành một đoạn tình ái đơn phương đằng đẵng khiến người đau buồn......

Lúc đầu Nhược Ngu muốn diễn lại chính là cái kiểu kịch vừa chua vừa ngọt này, nhưng hoàn toàn khôngnghĩ rằng cái người trước mắt lại nhảy kịch bản cách vô liêm sỉ như vậy, từ một tiểu sinh thanh y* thanh nhã trực tiếp chuyển sang một ác bá hay ức hiếp người.

Trong kinh kịch thanh y thường được dùng để cho vai người vợ thủy chung hay nhân vật diễn vai nghèo khó nhưng cao quý.

Lúc dây lưng của phục trang mềm mại thiếu nữ nàng bị gỡ bỏ, Nhược Ngu đã muốn khóc ra nước mắt và cố gắng cứu vãn sự trong sáng đã gần như biến mất: “Công......Công tử đừng gấp gáp như vậy chứ ạ, nếu bị người khác biết được, tiểu nữ làm thế nào còn mặt mũi gặp người chứ?”

Lúc này tên đăng đồ tử áo đen kia đã đem nàng đặt dưới thân từ bao giờ, đùi rắn chắc kẹp lấy vòng eo mảnh mai của nàng, rồi duỗi tay cởi nút thắt ở dây lưng, đem y phục đã cởi bỏ cuộn thành một cục tròn và dùng sức ném sang một bên, cúi đầu nhìn thiếu nữ khóc lóc kia, rồi chậm rãi nói: “Nàng yên tâm, chút nữa tại hạ cố gắng chút, trực tiếp làm bụng tiểu thư to ra, rồi nàng theo ta về phủ dưỡng thai, cũng không cần gả cho người khác để mất mặt......”

Vừa nói như là ác hổ xong liền lao thằng tới vật nhỏ dưới thân, quả thật là so với bình thường còn muốn sung sướng hơn chút.

Sau màn ân ái, Nhược Ngu sớm đã không cảm được sự thích thú lúc bắt đầu, chỉ hận không thể một lát sau lập tức báo quan, bắt tên đăng đồ tử đã “ăn uống no say” này.

Hơn một canh giờ trôi qua, Tư Mã đại nhân hoàn toàn nhãn rỗi này mới túm lấy áo choàng lông cáo ở một bên, bọc lấy tiểu ngư đang ướt át cách thảm hại ở dưới thân, rồi đẩy mành trúc nhỏ phía hướng ra sông, cùng nhau ngắm hoa tuyết đang rơi bao trùm toàn cảnh như sương trắng như hoa bạc.

Tư Mã đại nhân thật sự cảm thấy một luồng hơi tự do truyền khắp cơ thể, nỗi ưu phiền năm đó ấp ủ xem ra là không cần nữa, nếu cũng dựa theo theo cách này mà làm, bỏ qua thể diện của nam nhân và đạo đức của quân tử, nói không chừng hài tử của nàng với hắn đã sớm tập tễnh học đi, bập bẹ gọi cha nương rồi đấy.

Tức khắc liền hôn nhẹ lên khuôn mặt chưa hết ửng đổ của Nhược Ngu nói: “Quả thật nương tử rất biết diễn kịch a, sau này Chử ca ca sẽ thường xuyên nhập vai bồi nàng chơi được không?”

Nhược Ngu như muốn ứa nước mắt: “Ai......Ai muốn đùa kiểu này với chàng chứ? Chử ca ca vốn đã vô liêm sỉ như vậy, thì chàng gặp mặt tiểu thư nhà khác cũng gặp nhau như vậy rồi cởi y phục sao?”

Chử Kính Phong cười nhẹ nói: “Bằng không nàng cho rằng nam nữ gặp mặt thì như thế nào? Chẳng lẽ còn giống như trong kịch hay văn thơ, chào nhau kiểu xã giao và nhìn trộm sao? Nên cho nàng một bài học này, xem thử về sau còn dám viết thơ hẹn gặp nam nhân nữa không?”

Nhược Ngu vẫn chưa hiểu thế sự, bị Tư Mã đại nhân quát sợ, nên thật lòng tin tưởng, nàng chỉ cảm thấy về sau nhìn thấy màn kịch của mấy tài tử gian nhân kia nữa, thì trong đầu đều phải thêm vào mộtmục thoát y phục......Chẳng lẽ thế gian này không có tình yêu thuần khiết kiểu tuyết rơi trắng như bông ư?

Theo Nhược Ngu thấy, lần hẹn hò này chỉ vui được lúc đầu, chỉ có mình Tư Mã là chơi đùa đến vui sướng, thật là kết thúc ảm đạm, lại không muốn tiếp tục chuyện hẹn hò bí mật nữa.

Nếu không làm sao nói Quan Bá chính là tướng quân tâm phúc mà Tư Mã đại nhân yêu quý chứ! Đối với trình tự trong việc nam nữ gặp riêng lại lý giải tới mức nhất mạch tương thừa!* Sau khi có được cái gật đầu của đại tỷ Lý gia, ngày hôm sau nhân lúc tuyết lớn chưa dừng, các đường nhỏ ít người qua lại, hắnliền gởi thư mật phong ấn bằng sáp nến cho đại tỷ Lý gia hẹn nàng gặp gỡ ở ngoài.

*nhất mạch tương thừa: ý chỉ có thể lần theo tới chung một gốc hay trực tiếp thừa hưởng từ ai đó hay di sản nào đó.

Ngày hôm đó Lý Nhược Tuệ cấp bách đến không còn cách nào ngoài gật đầu đồng ý, nhưng sau khi nhận được thư của Quan Bá kia, lại bắt đầu chần chừ, và không chịu viết thư lại để đồng ý.

Quan Bá kia chờ không thấy thư hồi đáp lại rối cả lên, bản thân hắn sắp phải theo Tư Mã xuất thành ứng chiến. Nếu như lúc quay về, nàng không giữ lời thì phải làm sao? Sau cùng lại tự cho xe tới ngựa canh ở cổng sau của phủ Tư Mã. Thị nữ thân cận của Lý Nhược Tuệ ra ngoài mua hạt dẻ ngào đường nâu, vừa nâng mắt thì thấy hắn vóc dáng sừng sững đứng ở trước cửa dọa người giật mình, sau khi nghe được điều Quan Bá cho nàng ấy (thị nữ) thông bẩm cho Lý đại tỷ, nàng ấy liền vội vàng xoay người thông báo cho Lý Nhược Tuệ biết.

Lúc này Lý Nhược Tuệ đang may mũ hình đầu cọp cho nhi tử, nghe được Quan Bá đã tìm tới cửa, liền hấp tấp đến đâm trúng ngón tay, vội nàng mang ngón tay để vào miệng mút, nhưng trong lòng lại đắng chát, đúng thật là oan gia kiếp trước mà! Lại rũ bỏ không ra a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.