Chiến Thuyền

Chương 118



Edit: Bảo Vy 197

Lúc đang nói mấy lời này, Chử Kính Phong đã đang cởi áo bỏ giày rồi cũng ngồi lên giường sưởi, tất nhiên cũng nhìn thấy mớ sổ sách dày cộm và thư từ liên lạc đặt trên bàn chỗ giường sưởi.

Biểu cảm của hắn hơi đanh lại rồi nói: “Vậy làm sao nàng biết hai người họ không phải là lưỡng tình tương duyệt chứ?”

Lý Nhược Ngu biết Chử Kính Phong vẫn luôn bao che, tuy trông hắn lạnh lùng, nhưng đối với thuộc hạ đã vào sinh ra tử với hắn thì luôn ưu ái khen thưởng, trước đây khi nàng vào doanh trại đã loáng thoáng nghe được.

Nhưng bây giờ tỷ tỷ của nàng chịu thiệt, nàng lại không thể để mặc kẻ đầu têu khiến người thân của nàng chịu thiệt, liền tiếp lời hắn: “Nếu là thật sự là lưỡng tình tương duyệt, thì dựa vào tính cách của tỷ tỷ, bọn họ là trai chưa cưới gái chưa gả sẽ không bao giờ lén lén lút lút với Quan Bá kia, mà không nói gì với ta, hơn nữa không thể bị Quan Bá kia vô duyên vô cớ giam nàng ở Vạn Châu không để nàng quay về phủ, sự kỳ lạ và vô lý trong chuyện này chẳng lẽ đại nhân chưa từng nghĩ qua?”

Chử Kính Phong thực sự chưa từng nghĩ tới, gần đây hắn bận rộn trăm bề, chỉ riêng việc đóng thuế bằng lương thực cho thành trì này của hắn cũng đã hao tổn tâm trí lắm mới đỡ được một mối lo, hắn nào quản được chuyện vụn vặt của đại di tử với thuộc hạ của hắn chứ?

Bây giờ sở dĩ một lòng muốn về sớm để hồi phủ và ăn một bữa cơm ngon canh ngọt với kiều thê, nhưng không ngờ lại phải đối diện với khuôn mặt nhỉ lạnh băng, hắn liền không vui mừng cho lắm mà chỉ nằm trên giường sưởi và kê đầu trên gối bằng gỗ Nam Hương, nhắm mắt nói: “Đại tỷ của nàng cũng không phải là con nít, tại sao mọi chuyện đều phải báo lại cho người làm muội muội là nàng chứ? Theo như ta thấy, thật ra bọn họ sống với nhau rất tốt mà, lúc trước ở hội đua ngựa Quan Bá kia đã cho đại tỷ của nàng mượn yên ngựa của hắn, bộ dạng của đại tỷ lúc ấy rất vui vẻ, bây giờ hai người họ thuận theo tình cảm mà đến với nhau, rồi thành thân với nhau, làm sao có nhiều kiện tụng như thế......Tô Tú! Lệnh cho nhà bếp chuẩn bị mang cơm lên!

nói tới cuối câu ngữ điệu của hắn được nhấn mạnh, chỉ cần tai không điếc thì đều nghe ra sự không vui của Tư Mã đại nhân, nếu đổi lại là tiểu biểu muội của trước kia thì nàng đã sớm tỏ vẻ đáng yêu mà đi qua, rồi dựa vào lòng của Tư Mã và dùng trăm phương ngàn kế để dỗ ngọt cho ca ca vui lòng.

Nhưng con người lạnh lẽo đang ngồi đối diện trên bàn sưởi lại nhìn thẳng vào hắn như thế và không nói lời nào suốt thời gian này, sau cùng nàng tự mình xuống giường thắt giày rồi lớn tiếng gọi: “Long Hương, lệnh cho hạ nhân chuẩn bị xe ngựa!”

Long Hương từ ngoài ngóng cổ vào hơi ngạc nhiên nhìn tiểu thư nhà mình, có chút hoài nghi có phải vừa rồi nàng nghe nhầm. Tại sao Tư Mã đại nhân đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm mà tiểu thư lại vẫn muốn lệnh cho nàng chuẩn bị xe để ra ngoài chứ.

Tư Mã đại nhân cũng bị sự khiêu khích trắng trợn này làm cho tức giận đến mức từ giường sưởi ngồi bật dậy ngay tức khắc, thanh âm càng lạnh hơn: “Nàng muốn đi đâu?”

Lý Nhược Ngu đang đi ra bên ngoài cũng lạnh giọng nói: “Dĩ nhiên là tới Vạn Châu, thực sự muốn tận mắt chứng kiến thuộc hạ đắc lực của ngài là kẻ thuận theo tình cảm kiểu gì đây?”

nói tới chuyện này, tuy Tư Mã đại nhân và vị nhị tiểu thư Lý gia này đã quen biết từ lâu, nhưng trước kia khi họ ở cùng nhau đa phần đều là nhìn nhau mà không nói gì, nên một người yên lặng tản bộ rồi ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, người còn lại thì thẫn thờ xem con người xinh đẹp tuyệt trần kia là phong cảnh để nhìn ngắm. Kiểu ái mộ không hề quấy rầy mà vô cùng đơn độc kia dĩ nhiên là không chút xung đột gì đáng nói tới.

Còn khi sau khi thành thân thì chính là một tiểu ngốc tử ngớ ngẩn khờ khạo, tuy bản tính nghịch ngợm và nổi loạn trời sinh khó lòng kiềm chế, nhưng đó bản tính của một đứa trẻ, khi Chử Kính Phong trừng mắt quở trách sẽ ngoan ngoãn trở lại, hắn vẫn có thể để mặc quậy phá hay sao?

Nhưng nàng của bây giờ biết rõ hắn đang tức giận, lại vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh trừng lại hắn, lại là thứ đáng ghét chui ra từ đâu đó? Cơn giận bừng bừng vẫn luôn đè nén khi tiến vào từ lúc nãy liền bùng phát: “Làm sao? Bây giờ không còn ngốc nghếch nữa, lông cánh đã cứng cáp rồi, lại quên mất thân phận của mình là gì rồi sao, nàng đã là con dâu của Chử gia ta, ngay cả tướng công của mình, nàng cũng không thèm thông bẩm một tiếng mà nói đi liền đi; nàng thật sự xem phủ Tư Mã là tửu lấu hay trà quán hay sao?”

Lý Nhược Ngu xoay người rồi nhún người hành lễ nói: “Tư Mã đại nhân, ta muốn tới Vạn Châu thăm tỷ tỷ, mong đại nhân ân chuẩn.”

Chử Kính Phong mặc kệ nàng nhún người một hồi, rồi lạnh lùng mở miệng nói: “không được đi.”

Dường như Lý Nhược Ngu đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, nên không chút ngjac nhiên nói: “Từ khi ta còn thơ, phụ thân qua đời sớm, chính là ta một tay gánh vác cả Lý gia, vì mẫu thân và tỷ đệ cả đời không gả ta cũng bằng lòng......Lúc Nhược Ngu gặp chuyện chẳng lành, nhận được sự từ ái của đại nhân, ngài không ghét bỏ Nhược Ngu lúc bị ngu ngốc đần độn; những chuyện này Nhược Ngu đều ghi khắc trong lòng. Nhưng nếu vì gả cho cho đại nhân mà lại không chăm sóc người nhà nữa thì xin thứ cho thật sự làm không được. Lát nữa đại nhân cứ dùng bữa thong thả, nếu có chuyện không hợp gia quy Chử gia, vẫn xin khi quay về sẽ chịu trách phạt.... Nhược Ngu tự biết chỗ sai của mình, bị đại nhân hưu ly cũng không dám oán trách hỏi han nửa lời.....”

nói xong liền không quan tâm đến phản ứng của Chử Kính Phong mà tự xoay người đi ra ngoài.

Tô Tú trợn mắt á khẩu nhìn Lý Nhược Ngu gọi Lông Hương hầu hạ rồi khoác áo choàng lông cáo vào và đi ra ngoài. một lúc sau nàng mới lén lút liếc một cái vào phòng của chủ nhân, Tư Mã đại nhân đang buông thõng chân ở mép giường sưởi, gương mặt tuấn tú xám xịt khôn tả, ngay sau đó bàn sưởi kia bị cánh tay rắn chắc gạt một phát, toàn bộ sổ sách lộp bộp rơi xuống đất.

Tô Tú hơi mím môi và rụt cổ lại, nhìn mấy nô tì đang bày bát đĩa, ai nấy cũng không dám thở mạnh mà dâng thức ăn, họ đi vào phòng và bày biện bàn ăn, rồi vội vàng rút ra như bị chó dữ đuổi bắt. Điều này chỉ khiến Tô Tú kẻ không được đi rơi lệ và âm thầm hâm mộ không thôi.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể hít một hơi sâu rồi nói: “Đại nhân......Cơm đã dọn đầy bàn rồi, mời ngài dùng bữa ạ!”

Giờ đây Chử Kính Phong nào nuốt trôi được nữa? Tức giận đến no rồi! hắn đứng dậy nhấc chân muốn đi ra ngoài, nhưng lúc lướt qua mấy món ăn bày trên bàn, lại hơi dừng chân. Đa số món ăn trên bàn đều là các món thường dùng trong phủ nhưng chỉ có một món rất là đặc biệt, chính là món rau đỏ cá viên với hai màu trắng đỏ đan xen, với sự điểm xuyết của ớt đỏ, cá viên trắng được xối nước sốt rau cải thìa kia ánh lên màu trắng rất hấp dẫn......

Sau khi hắn cứu Lý Nhược Ngu khỏi nguy hiểm ở khu vực trũng của tàu, lúc nàng mời hắn dùng cơm để cảm tạ hắn, đây là món ăn đã bày trên bàn. Bởi vì đầu bếp là do Lý Nhược Ngu mang từ Giang Nam nên nấu toàn là món phương nam, các món đa phần đều có vị ngọt. Nhưng lúc đó hắn nào có thể cảm nhận sự chua mặn của món ăn chứ, nên tùy ý gắp lấy món ở gần hắn nhất, gắp từ miếng này đến miếng khác cho vào miệng.

Mãi đến khi thấy đáy đĩa hắn mới phát hiện giai nhân trước mặt tủm tỉm cười nói: “Đại nhân lại thích ăn món rau đỏ cá viên như vậy? Ngày mai ta sẽ kêu nhà bếp đưa tới đại doanh cho đại nhân có được không ạ?”

Chỉ cần liên quan tới chuyện trước kia của nàng thì hắn trước giờ không thể quên một chút. hắn liền xịu mặt nhìn món ăn chưa từng xuất hiện trong phủ này, rồi mỏ miệng hỏi: “Món này ai làm?”

Tố Tú vốn đang lo lắng đại nhân dừng bước là muốn lật đổ bàn ăn này, không ngờ ngài ấy sẽ hỏi chuyện này, liền vội vàng nói: “Buổi sáng này phu nhân đặc biệt gọi gã sai vặt tời Phẩm Hương lầu thỉnh giáo đầu bếp người Giang Nam kia, rồi hắn quay về chỉ dẫn cho nhà bếp chuẩn bị.....”

Chử Kính Phong không nói gì chỉ cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng......Quả nhiên vẫn là vị khó ăn y như trong trí nhớ, chua ngọt đến nóng ruột muốn ợ chua.....

hắn lại gắp vài miếng nữa cho vào miệng rồi chậm rãi nhấm nháp......

Đường dẫn tới Vạn Châu lần này gió lạnh thổi đến cắt da cắt thịt.

Nhìn đến sắc trời đang tối dần mà Long Hương vẫn chưa dám nói gì, mãi đến khi khuôn mặt lạnh băng của Lý Nhược Ngu dường như dịu lại một chút nàng mới ngồi xuống bên tiểu thư nói: “Vừa rồi người cãi lại đại nhân như vậy, thực sự là không đúng cho lắm......Cứ cho là người không thích đại nhân và tương lai hai sẽ hòa ly, vậy nếu vì chuyện này mà đại nhân sinh hận......”

Lý Nhược Ngu dựa vào gối mềm, nhàn nhạt nói: “Nếu như ta yêu cầu hòa ly thì dĩ nhiên ngài ấy sẽ vô cùng giận dữ, nhưng nếu ngài ấy hưu thì sẽ không thể tùy tiện với ta nữa......”

hắn là một nam nhân phương bắc đầy kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép chính mình làm ra cái chuyện hắn sẽ hối hận chứ? Lại càng không thể giở thủ đoạn bỉ ổi với nữ nhân hắn đã chủ động buông tay được......

Nếu nói đến lúc vẫn đang trên núi, nàng thậm chí còn mơ tưởng hoang đường về tình cảnh nàng và nam nhân kia phải bao bọc nhau như vậy tới cuối đời. Bây giờ ngồi trong xe ngựa vơi khí lạnh hơi quẩn quanh thật sự là thanh tỉnh lại hoàn toàn.

sự ngược đãi trùng điệp khi gả vào gia đình vương hầu, chẳng phải nàng đã sớm dự liệu được rồi sao?

Thêm nữa Chử Kính Phong còn là nam nhân nói được làm được và hống hách quen thói, hắn là kẻ mà ngay cả hoàng đế và thái hậu hắn cũng thèm để vào mắt; bầu trời phương bắc quá là rộng lớn làm cho tính tình con người cũng giống như ngựa hoang tung vó phi nhanh, mong chờ để một vùng đất như vậy nuôi dưỡng ra một bá chủ biết chăm lo cho ba tánh, mới thật là đập đầu không nhẹ chút nào đâu!

Mà Lý Nhược Ngu nàng cũng mang bản tính vừa đáng ghét vừa cứng đầu này, quyết không thay đổi dù chỉ một chút!

Chẳng phải sẽ tốt hơn khi nhân lúc tình cảm với nhau chưa sâu đậm, một khi phát hiện tính tình không hợp từ đầu nên chia ra cho sớm mới được chứ, tuy chỉ có vỏn vẹn ba ngày nhưng Nhược Ngu lại cảm thấy sự dịu dàng đẹp đẽ trong mấy ngày vừa rồi đã đủ để nàng nhớ lại tình cảm tương tư này đến nửa đời còn lại cửa nàng; một chút hồi ức này chỉ thuộc về riêng nàng, cho dù là gì nàng không muốn bị những tranh chấp và lời ác ý của thực tại làm những hồi ức đẹp kia biến mất không còn xót lại chút nào, sau cùng chỉ chừa lại lặng lẽ nhìn nhau và lại nhìn nhau.....

Nghĩ ngợi như vậy, tất cả thật sự lập tức trở nên khuôn khổ mà trật tự, nhị tiểu thư Lý gia trước giờ luôn thích sự tuần tự có phương pháp vốn nên thở phào một hơi, nhưng không biết vì sao lại vẫn không có chút gì là nhẹ nhõm và nhẹ đầu như lúc trước khi đã quyết định xong mọi thứ......

Xe ngựa lăn bánh vội vã chạy về phía trước trên con đường chưa tan băng, tiếng khịt mũi ồ ồ nặng nề của ngựa kéo vang vọng trong đêm tối.....

không biết lúc nào, từ sau xe ngựa truyền tới tiếng vó ngựa vội vã, âm thanh cà lọc cà lọc càng lúc ngày gần hơn, làm cho thị vệ bên cạnh quay đầu lại coi xét, rồi lớn tiếng hô vang: “Kẻ nào đó?”

Nhưng chẳng mấy chốc, kẻ đang tới kia đã nhanh chóng tới một bên của xe ngựa nhưng không biết vì sao thị vệ lại không cản lại.

Chỉ một lát sau, màn ở xe bị người dở ra, khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã đại nhân u ám xuất hiện trước mặt hai chủ tớ bọn họ.

Chỉ nhìn thấy hắn hướng tới Long Hương lạnh giọng nói: “đi ra!”

Long Hương hấp tấp đứng dậy nhường chỗ, sau đó nam nhân kia liền mang cả người toàn là băng tuyết lạnh lẽo đi vào xe ngựa.

Nhược Ngu trong lòng căng thẳng, nàng vốn cho rằng hắn đã nổi trận lôi đình nên đuổi theo nàng để ngăn cản nàng. Nhưng sau khi nam nhân này vào xe ngựa, chỉ gỡ giày ống của hắn ra và sau khi bỏ ra ngoài, rồi hắn cũng không thèm nhìn nàng một cái, mà chỉ hắng giọng rồi không nói gì liền tự động dựa vào một bên trong khoang xe nhắm mắt dưỡng thần.

Cái khí thế bức người kia thật sự khiến người không dám tùy tiện đến gần. Nửa canh giờ sau hai người mỗi người một góc và không ai nói gì, ngượng ngùng đến độ khoang xe muốn nổ tung.

Sau cùng, lúc Nhược Ngu mím chặt môi dưới và muốn mở miệng bắt chuyện, đột nhiên nghe được âm thanh gầm gừ từ bụng của Tư Mã đại nhân như tiếng gió bấc phương bắc đang gào rú truyền ra......

Cũng không trách được đại nhân mất hết khí thế, lúc mới ra khỏi phủ hắn chỉ mới ăn mấy viên cá chua ngọt chán ngấy kia, suốt đoạn đường cưỡi ngựa đuổi theo trong bụng sớm đã không còn gì nên lập tức muốn biểu tình và réo ầm lên.

Nhìn thấy nam nhân với gương mặt lạnh tanh nhưng bụng lại giống như đang nuôi dế, chuỗi âm thanh vọng ngắn rồi kêu dài cứ liên tiếp thay nhau vang lên, Lý Nhược Ngu không biết vì sao trong lòng chỉ muốn cười lớn một trận.

Nhưng nàng biết, nếu lúc này nàng thật sự cười ra tiếng, Tư Mã đại nhân thật sự sẽ thẹn quá hóa giận mà phạm phải tội bạp hành giết thê mất.

Nàng lập tức cúi thấp đầu, rồi duỗi tay mở tráp đồ ăn kế bên, cầm lấy một khối thịt bò khô dày đưa cho Chử Kính Phong: “Đại nhân có muốn dùng không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.