Chiến Thuyền

Chương 123



Edit: Bảo Vy 197

Chử Kính Phong hơi nghiêng mặt rồi nhìn thây Ly Nhược Ngu đang đứng ở một bên cửa hoa viên, hắn thật sự có chút kinh ngạc mà ngước mắt hỏi: “Muộn như vậy sao nàng lại tới đây?”

Lý Nhược Ngu nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết vì sao nàng lại không muốn bước lên phía trước một bước. Nhưng Tư Mã đại nhân đây đã sải bước đi tới chỗ nàng, rồi kéo tay nàng dẫn tới trước mặt bạn tốt của mình: “Vạn đại nhân, vị này là tiện nội Lý Nhược Ngu.”

Vạn đại nhân kia nâng mắt lên nhìn, thấy trước mặt là một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn, nét ngài thanh tú, đôi mắt trong trẻo như mặt hồ thu được phủ sương, vô cùng lúng liếng động lòng người, đôi môi anh đào chỉ điểm phơn phớt màu đỏ đậm, là một mỹ nhân hiếm thấy, hắn tức khắc không dám ngắm lâu liền vội vàng thi lễ.

Chử Lính Phong lại nói với Lý Nhược Ngu: “Vị này là tri kỷ của ta ở Vạn Châu thành Vạn đại nhân, Vạn Tử Lương.....”

không đợi Chử Kính Phong giới thiệu, vị thiếu nữ kia liền chạy lại như một chú thỏ nhỏ, hiếu kỳ quan sát Lý Nhược Ngu, rồi tươi cười nói: “Tỷ tỷ, người có phải là nữ thuyền vương Lý gia nhị tiểu thư nổi danh khắp nơi không? Muội tên là Vạn Ngọc, là nữ đệ tử của Vệ Thần tiên sinh, tiên sinh là môn hạ của Quỷ Cốc Tử, muội thường được nghe sư phụ nhắc tới đại danh của ngời, hôm nay cuối cùng co thể tương kiến rồi. không ngờ tỷ tỷ lại xinh đẹp đáng yêu như vậy.” nói xong liền muốn đi về trước kéo tay nhỏ của Lý Nhược Ngu.

Vạn đại nhân bất lực kéo tay đường muội của mình nói: “Nào có ai huyên thuyên như muội không, thế mà phải để Tư Mã phu nhân chê cười rồi!”

Vạn Ngọc kia quan sát biểu cảm nhàn nhạt của Lý Nhược Ngu từ nãy đến giờ, lsuc này mới ra vẻ chợt nhận ra mà ha ha cười, rồi nháy mắt to nói: “Cũng là muội nhất thời kích động, Vạn Ngọc luôn quên mất lễ nghĩa mà ca ca và tẩu tử đã dạy dỗ.....”

nói xong liền lui ra sau một bước, rồi hướng tới Lý Nhược Ngu mà thi lễ đàng hoàng: “Tư Mã phu nhân, tiểu nữ tử đây xin ra mắt người.”

Đáng tiếc động tác kia lại không gọn gàng cho lắm, nhìn qua rồi thì chính là nha đầu vùng hoang dã đang làm bộ làm tịch học lễ nghi.

Vạn đại nhân nhìn tiểu đường muội ngây thơ đáng yêu của mình mà cười nhạo: “Dáng chào như vầy, tương lai phải tìm nhà chồng là loại chim gì đây, thật khiến Chử huynh và phu nhân chê cười rồi.”

Vạn Ngọc dĩ nhiên không phục, chỉ đỏ mặt nhưng vẫn liếc nhanh Chử Kính Phong một cái, sau đó lại lén nơm nớp nhìn Lý Nhược Ngu một cái, rồi ngượng ngùng cười một cái.

Lúc tới gần nàng liền nhìn rõ tư dung đáng yêu của thiếu nữ Vạn Ngọc kia, tuổi khoảng mười bốn mười lăm, vốn không cần trang điểm sửa soạn, chỉ là sửa lại thành cặp chân mày cong mỏng, rồi môi điểm thêm son bóng bằng tinh dầu anh đào đã là đáng yêu xinh đẹp ngọt ngào vô cùng rồi.

Lý Nhược Ngu hơi hạ mí mắt, sau khi theo lễ nghi mà hướng tới tài tử nổi danh của Đại Sở Vạn tiên sinh để chào hỏi, nàng cũng gật nhẹ đầu với Vạn Ngọc, sau đó mở lời nói với Chử Kính Phong: “ Ta ban đầu nghĩ muốn gởi cho đại nhân mấy món ăn đêm, nhưng lại không biết là đại nhân người đang tiếp khách quý, ngược lại là làm phiền rồi.”

Chử Kính Phong vốn đang vì sự đáng yêu và ngây thơ của Vạn Ngọc mà trên mặt hơi treo ý cười. Bây giờ, thấy phu nhân của mình toàn ý muốn quay về, sắc mặt hắn lại dần dần lạnh đi. Nhưng chỉ khi nghe thấy nàng nói tới để đưa đồ ăn đêm, trong mắt lại ánh lên chút tươi sáng, hắn cười nói: “Phu nhân có lòng rồi.” Rồi lệnh cho Tô Tú mang món ăn của Nhược Ngu ra bày lên trên bàn.

Mắt lớn của Nhược Ngu đảo qua một lượt đủ mọi món ăn trên bàn, trong lòng rất muốn bóp chết bản thân vì nhất thời xúc động mà vào bếp nấu nướng. Nàng vốn xem qua và cho là mình làm vẫn tốt, nhưng bây giờ món của nàng đang được bày ra so với món ăn của trù sư làm kia chính là khác biệt quá lớn. Món rau đã luộc kỹ còn rưới thêm một lớp sốt khiếm thực mỏng. Lúc này món rau đã mất đi độ giòn vừa lúc mới gắp ra nồi nước, giờ đây lá rau ướt nhẹp dính chùm lại với nhau, màu sắc cũng trở thành màu xanh đậm.

Mà món thịt kho nước tương kia lúc mới nhìn còn miễn cưỡng dễ nhìn hơn, nhưng lại nấu thịt chưa được chín. Đến khi nàng gắp lấy một miếng cho vào miệng nếm thử, lại phát hiện mới gắp ra khỏi nồi kho thịt còn thật nóng thì miễn cưỡng vẫn có thể ăn được, bây giờ qua một lúc lâu rồi thịt liền hơi sống và cứng lại, khó mà nuốt xuống.

Nhưng đang ở trước mặt người khác, lại không tiện nhả miếng thịt có chút cứng kia ra, nàng liền im lặng không nói mà dùng sức nhai. Mà ba người còn lại đều không biết gì, nhìn thấy bề ngoài của miếng thịt kho vẫn có thể nhìn được, liền thay nhau mỗi người gắp một miếng ăn thử.

Trong đêm, trăng sáng sao thưa, trong bán các đang đốt lò than chỉ có tiếng nhai đang loáng thoáng. Bốn người trên bàn ăn nhìn nhau không nói, mọi người ai cũng cố gắng nhai nuốt miếng thịt dai cứng trong miệng.

Rốt cuộc thì răng của Chử Kính Phong có khỏe hơn, nên là người đầu tiên nuốt miếng thịt thật sự dai cứng ở trong miệng xuống. hắn liếc qua cách trình bày của mấy món ăn, trong lòng đoán ra mấy món với bề ngoài như thế này là tay nghề của phu nhân nhà hắn. Sau đó hắn hơi cúi đầu, khóe miệng dường như cười như không mà gắp một nhúm khoai lang sợi ngọt mềm cho vào chén của Nhược Ngu, cũng xem là để cho răng của phu nhân nghỉ ngơi một lát. Sau khi chỉ còn lại hai người đều đang vô cùng cực khổ nhai nuốt miếng thịt kia, đồ ăn mà Tư Mã phu nhân đưa tới thì cũng không ai ủng hộ nữa.

Chỉ có Tư Mã đại nhân vẫn được cho là động viên phu nhân nhà mình, đem một dĩa rau xanh đậm kia ăn sạch sẽ. Nhược Ngu nhìn thấy, trong lòng cũng hơi vui vẻ chút. Ngồi trong bàn ăn này, Nhược Ngu cũng nghe được chuyện chính sự.

thì ra, Vạn đại nhân đây mang Vạn Ngọc tới, bình thường là gặp gỡ trò chuyện, ngoài ra thực chất là vì công sự. Loan huyện dưới quyền cai trị của Vạn Châu thành, hằng năm bị lũ lụt nghiêm trọng, Vạn tiên sinh có ý xây dựng kênh đào từ sông Tốn để phân chia dòng chảy.

Nó giống như đập Đô Giang ở Xuyên Thục, tẽ Mân giang thành hai nhánh sông, đạt được một công trình mang nhiều lợi ích qua nhiều thế kỷ.

Vạn Ngọc theo môn hạ của Quỷ Thủ đại sư học chuyên về nông điền thủy lợi, nên lúc đường huynh có ý này, liền dựa theo dòng chảy của Mân Giang và địa hình xung quanh ở đấy để thiết kế ra bản vẽ con kênh. Hôm nay Vạn tiên sinh liền mang bản vẽ này đưa cho Chử Kính Phong xem qua, nếu như có thể thực thi, liền hy vọng Chử Kính Phong có đủ trích ngân lượng, rồi chờ khi qua xuân, liền phải đào đất bắt đầu xây dựng.

Nhưng Nhược Ngu lại cảm thấy lời nói và thái độ của Vạn Ngọc kia với Chử Kính Phong thật sự là thân thiết, gần như cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt.

Thiếu nữ mười lăm tuổi, trông cũng xinh đẹp đáng yêu, lại thông thuộc về thủy lợi, nên cúng được xem là một tài nữ, nghĩ lại bất kỳ một nam nhân nào nhìn thấy thì cũng sinh lòng ưu ái cưng chiều thôi?

trên bàn rượu sau khi thiếu nữ kia uống cạn một ly rượu Quế Hoa, thì lại nói nhiều hơn, chính là tiếng “Chử ca ca”kia tươi giòn êm tai vang lên bên tai, giống như là sơn ca con này đến con khác líu lo không ngừng.

Có vẻ như bộ dạnh của vị Chử ca ca kia cũng rất hưởng thụ, nhẫn nại giải thích từng chút một, đem chuyện hai tháng trước hắn đã phục kích Viên Thuật như thế nào, dương đông kích tây ra sao, nhạt nhẽo kể ra từng chút chuyện một trận đánh tới Vạn Châu. nói đến độ tuy có vẻ là tùy tiện bình thường, nhưng ẩn chứa những thứ kinh tâm động phách trong đó, những thứ đó ung dung ẩn hiện, chẳng phải là có thể giấu đi được ư? Chính là càng hiện rõ Đại Sở là một triều đại có đường lối dụng binh mà ma quỷ thấy lo lắng và khiến người ta không thể hình dung ra được.

Hành động vĩ đại anh hùng này, dĩ nhiên là khiêu khích đến mức tiểu có nương thầm la hét từng đợt.

Mấy chuyện này, Nhược Ngu cũng là lần đầu tiên nghe được từ miệng của Chử Kính Phong. Nàng không chịu được mà nghĩ ngợi, nàng với Chử Kính Phong là phu thê trên danh nghĩa, nhưng bình thường thì thời gian hai người họ ngồi gần sát trò chuyện trên thực tế lại không nhiều. Nhưng một nam nhân ngày thường trầm mặc kiệm lời, bây giờ lại nhiệt tình trò chuyện trước mặt thiếu nữ chân thật ngây ngơ này. Có thể thấy là thiếu nữ chân thật ngây thơ này luôn có thể khơi dậy tham vọng muốn thể hiện sự từng trải, ý định dũ lông để thể hiện của người nam nhân.

Chẳng trách lúc nàng ngốc nghếch có thể nhận được sự nuông chiều như vậy của Chử Kính Phong, gần như nàng cũng giống như thiếu nữ trước mặt kia, cả ngày đôi mắt to long lanh, giống như đang thấy cửu thiên huyền thánh mà nhìn Tư Mã đại nhân một cách sùng bái, ước gì được bái quỳ dưới chân của hắn?

Mắt thấy thiếu nữ kia nói chuyện vui quá mà càng nói càng hăng, khuôn mặt nhỏ đều hơi ửng đỏ lên, vẫn muốn líu lo nói tiếp.

Đột nhiên khóe miệng của Nhược Ngu mang ý cười, một tay nhẹ nhàng hơi vén tay áo dài, nàng nhấc đũa ngọc lên, khéo léo gắp một miếng thịt kho lớn nhất trong tô, để vào chén của thiếu nữ, sau đó cười nhẹ nói: “Vạn tiểu thư, đừng phí thời gian nói chuyện, chúng ta vẫn phải ăn một chút mới uống được. Nào, thưởng thức thịt kho mà ta tự tay làm đi nào.”

Vạn Ngọc kia nhìn tới miếng thịt, miệng nhỏ hơi dãn ra, sắc mặt đột nhiên sa sầm, nàng lại bất lực nhìn tới huynh trưởng của mình.

Lúc này, miếng thịt kia đã được đặt vào trong bát, nếu như chọn không ăn, thật sự là không cho phu nhân măt mũi.

Nhìn thấy huynh trưởng không có nhìn về hướng nàng, mà chỉ đang lo nói chuyện thủy lợi với Tư Mã đại nhân, Vạn Ngọc chỉ có thể hít một hơi thật sâu, rồi chậm chạp cho miếng thịt lớn vào miệng, rồi dùng gắng sức nhai nghiền mà dùng cả lợi để nhai.

Lúc này, Nhược Ngu cảm thấy bên tai yên tĩnh đi rất nhiều. Thế là nàng liền đứng dậy cáo lui với đại nhân, chỉ nói là đêm đã khuya, nên làm hai người họ uống ít một chút, rồi quay người rới đi.

Đến khi lên xe ngựa, không biết vì sao, chủ tớ ba người không ai nói lời nào, cả đoạn đường im lặng hồi phủ.

Long Hương nhân lúc không có Tô Tú ở đây, với phẫn nộ mở miệng nói với Nhược Ngu: “Vạn tiểu thư kia lại ở đâu ra vậy? một cô nương trong trắng chưa gả, không chút cố kỵ mà táo bạo như vậy. Nửa đêm nửa hôm uống rượu với nam nhân, cô nương này là nhà ai nuôi dưỡng ra vậy chứ? Tương lai vẫn có thể mong rằng nàng ta gả đi được ư? Chẳng qua......”

nói tới đây, Long Hương dừng lại một chút, cẩn thận dò xét thần sắc của Nhược Ngu một lần, rồi nói: “ Phu nhân, người của trước đây với tính cách của Vạn tiểu thư kia thật sự khá là tương tự a, mà Tư Mã đại nhân hôm nay như vậy......có lẽ là nghĩ đến phu nhân, có thể thấy là ngài ấy cực kỳ trân trọng vẻ đáng yêu ngây thơ của nữ nhân? Sau này, có phải người cũng đừng quá câu nệ lễ tiết với đại nhân. Lúc này đã làm phu thê người thực nên thoải mái một chút mới thể hiện rõ sự thân mật.”

Nghe tới đây, Nhược Ngu hơi quét mắt tới thị nữ của nàng, ngữ điệu căng thẳng nói: “ Ngươi đây là muốn ta giả ngu hay sao? hắn thích như vậy, liền tự hắn tìm người như vậy là được rồi. Có một trái tú cầu mà đùa giỡn đến bay lên tới trên cây. Lanh lợi hệt như một con chó Bắc Kinh, thì làm sao lại không vứt lên xà nhà được chứ? Sáng trời mới thấy rõ bản lĩnh!”

Long Hương nghe thấy chủ đề của tiểu thư không đúng lắm, nhưng không dám nhiều lời.

Nàng chỉ có thể cúi đầu, thu gom y phục mà phu nhân đã thay ra, mới xoay người lại liền bị dọa tới giật bắn lên.

Tư Mã đại nhân đây lại đi vào từ khi nào vậy? Làm sao lại không có chút tiếng động nào thế!

Long Hương hoảng sợ mà vội vàng hành lễ, rồi ôm y phục nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng, nhưng trong lòng thực chất lại xoa tay đầy mồ hôi lạnh thế cho tiểu thư: Cái từ huấn luyện chó vừa nãy, không biết đại nhân có lọt vào tai của đại nhân không?

Chẳng qua Lý Nhược Ngu lại trấn tĩnh vô cùng, nàng vốn không quan tâm là đại nhân này có để vào tai hay không, chỉ là giữ mặt bình tĩnh như mọi ngày hành lễ với hắn: “ Sao đại nhân lại về sớm như vậy? Ta vẫn tưởng rằng ngài phải hàn huyên nguyên đêm chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.