Lý gia nhị cô nương sắp gả cho Tư Mã đại nhân Trữ Kình Phong của Đại Sở, tin tức này được lan truyền khắp thành. Câu nói được nói nhiều nhất đó là “Người ngốc có phúc của người ngốc”
Vốn tưởng rằng ngã thành si nhi, lại bị Thẩm gia từ hôn thì Nhị cô nương của Lý gia sẽ không khó mà tìm được nhà đàng hoàng. Đâu ngờ lại tìm được mối duyên tốt đến vậy.
Liêu thành chỉ là một địa phương nhỏ, đặc điểm của loại địa phương nhỏ như thế này là quan hệ họ hàng chồng chất. Lý phu nhân bảo quản gia đưa tờ danh sách khách mời, thì phát hiện khách thật sự quá đông bà sợ nếu toàn bộ đều đến thì chắc phá hư mất trang viên tao nhã của Hoài Âm quận chúa mất, nhà vương hầu quyền quý, há có thể để bình dân bách tính tùy ý ra vào? Vậy đâu còn uy nghiêm gì nữa?
Theo ý bà thì nên làm giống như mấy hộ nhà giàu có khác ở Liêu thành, đó chính là đãi khách tại nhà của Lý gia. Vì thế bà cho bày lễ đường tại từ đường, sau đó cho đặt tám mươi tám (*) bàn tiệc, hợp với hài âm là "Phát phát" nghĩa là mãi mãi bên nhau. Người đến dự tiệc cũng mang ý nghĩa thịnh vượng may mắn.
(Số 8 trong tiếng trung đọc trại như từ phát, từ này cũng có nghĩa là ôm, bên nhau... hai từ phát phát có ý nghĩa như mãi mãi bên nhau, đồng thời cũng có nghĩa là thịnh vượng may mắn, nên theo ý của Lý phu nhân, mời 88 bàn vừa có ý nghĩa cho con gái lẫn khách mời, thương gia Trung Quốc khá tin mấy chuyện đại loại như thế này.)
Lý gia không phải dòng dõi nhà quan lớn như Trử gia, nên những bá tính bình dân như họ sao có thể đến Trữ gia để uống rượu mừng?Bà càng nghĩ càng đau đầu. Phải biết rằng lúc trước cùng Thẩm gia thương nghị hôn sự thì Thẩm gia đại phu nhân liền đưa ra ý kiến rằng hai nhà đồng thời đãi khách riêng, vì Thẩm gia làm quan trong triều khách khứa đều quyền quý không thôi, còn Lý gia chủ yếu là thương nhân buôn bán nhìn chung cũng phải giữ thể diện cho Thẩm gia. Lý phu nhân tuy rằng không thoải mái nhưng cũng hiểu được đây là sự thật, cũng bởi vì không môn đăng hộ đối, nên đương nhiên bà cũng không muốn con bà hay thân thích tự dưng bị bên thông gia chế nhạo, vì thế cũng đồng ý.
Về phần hiện tại ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc viết thư làm chứng hôn cũng đã là quan to quyền quý, chứ đừng nói chi đến đại hôn, chẳng phải quan lại quyền quý sẽ càng tập hợp đến đông hơn sao?
Nhưng mà Trử Tư Mã phái quản gia tới nói Lý gia gả con gái là chuyện vui, Nhị cô nương nhất định cũng thích hương thân phụ lão vui cùng nàng, há lại để cho Lý gia tốn tiền bày tiệc? Tư Mã đã cùng quận chúa thương lượng đem trang viên toàn bộ mở ra dựng lại lễ đường mời những đoàn hát trứ danh ở kinh thành về hát ba ngày ba đêm.
Về phần đưa đón khách khứa cũng có Tư Mã đại nhân phụ trách trông nom tiếp quản, Lý phu nhân chỉ cần chuẩn bị thiếp mời là được.
Lý phu nhân là người rất chú ý quy tắc lễ nghĩa. Vốn cảm thấy con gái mình khi vào nhà Trữ gia đã là với cao, nhưng Trữ Kình Phong lại bày ra dáng rể hiền, mọi thứ đều nghĩ đến thể diện của Lý gia, thì làm sao trong lòng bà không cảm kích chứ.
Lý phu nhân thấy nhẹ nhõm về chuyện đãi đằng thân thích, nên trong lòng suy nghĩ mình có lẽ nên rộng lượng một chút, tuy rằng Chu di nương đã rời khỏi Lý gia nhưng chuyện bà gả con gái là một việc đại sự vẫn nên cho người đi mời. Suy nghĩ một hồi bà gọi quản gia đến gửi thiệp cho Chu di nương một thiệp khác cho Thẩm Như Bách.
Trong lòng Lý phu nhân vẫn liên tục cố kiềm nén cơn giận, chuyện Thẩm gia làm xem như đã đoạn tình tuyệt nghĩa, đầy Lý gia vào đường cùng, lại còn âm mưu tính toán con gái của bà. Nay con rể bà là Tư mã đại nhân quyền cao chức trọng, tuy trong lòng bà cảm thấy hắn cũng không phải con rể tốt. Nhưng luận về điều kiện hay dòng dõi thì đều hơn Thẩm gia quá xa.
Đã vậy mà Thẩm gia bọn họ còn nghĩ ra chủ ý thối tha là tỷ muội cùng gả nữa chứ! Thật đúng là khinh thường nhị tiểu thư của Lý gia không có người đàng hoàng muốn cưới phải không? Sao họ không nhìn ngược về Thẩm nhị thiếu gia nhà bọn họ, hắn xứng với Nhược Ngu nhà bà sao? Và bà cũng muốn cho Chu di nương mở to mắt ra mà nhìn, con rể của bà ta chỉ là thứ rách nát bẩn thỉu mà con gái bà vứt bỏ!
Thẩm Như Bách từ khi nhận được thiệp mời liền nhốt mình trong thư phòng.
Việc đã đến nước này hắn biết mình đã không còn có thể ngăn cản được nữa. Chỉ hận trước kia sao hắn lại không nhận ra là vẫn còn có một con mãnh hổ cũng đang thầm mơ ước Nhược Ngu của hắn.... Sớm biết như vậy cho dù đánh đổi tất cả cũng phải sớm đem Nhược Ngu cưới vào cửa.
Ngón tay hơi co rút không nắm lại được Thẩm Như Bách cố làm cho mình tỉnh táo. Bàn tiệc cưới này hắn không đi không được.
Bởi vì đại hôn của Tư Mã đại nhân, quốc cữu gia cũng phái con của ông ta là Truyền Trung đến chúc mừng nhưng nói trắng ra là dẫn theo thuộc hạ cũng là một cao thủ chế tạo thuyền tới cùng Lý Tuyền Nhi chế tạo chiến thuyền, thuận tiện nghiệm chứng tài nghệ của nàng ta có đáng tin cậy hay không.
Hắn đã sắp phải lập tức vào kinh, quan viên lớn nhỏ trên triều đông như kiến. Nếu muốn được lên địa vị cao thì nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Đây là một cơ hội tốt để giao thiệp.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Như Bách có hơi vặn vẹo nhìn hết sức dữ tợn, sự thèm khát muốn leo lên đại vị cao càng lúc càng mãnh liệt. Chỉ có trở thành người có quyền thế, mới có thể làm theo ý mình, nắm trong tay quyền sinh sát, đến lúc đó.... Cho dù Nhược Ngu đã làm thê tử của người khác thì sao? Thẩm Như Bách hắn thề, một ngày nào đó, hắn nhất định muốn Tư Mã đại nhân cao ngạo kia sẽ tự tay đem Nhược Ngu hoàn trả lại cho hắn!
Đến ngày thành hôn, gà còn chưa kịp gáy, toàn bộ Liêu thành đều sôi nổi đốt sáng ánh đèn, mọi người xúng xính quần áo trang điểm dự tiệc. Hai ngày đấy các tiệm tạp hóa bán trâm cài, phấn son các kiểu đều bị cháy hàng, dù sao khó có cơ hội được đi dự tiệc trong phủ vương hầu quyền quý, cuộc đời chỉ có một lần nên đương nhiên là phải chuẩn bị tỉ mỉ một phen.
Lý gia đã sớmthông báo sẵn với quan canh giữ cửa thành, nên trời còn chưa sáng thì cổng thành đã mở toang, từng chiếc xe ngựa nối gót mà đi suốt một ngày từ Liêu Thành đến Thư Thành, trên đường bụi đất tung bay không kịp rơi lại xuống đất để nghỉ ngơi.
Nhược Ngu làm tân nương, nên sáng sớm cũng bị kéo dậy chuẩn bị trang điểm, chải đầu.
Nhưng mà tục se mặt (*) này thật không dễ qua, Nhược Ngu chịu không được đau, không chịu làm kêu khóc tìm mẫu thân.
(Tục này là dùng chỉ để se hết lông tơ trên mặt cho nhẵn mịn để dễ trang điểm của nữ tử thời xưa)
Lý phu nhân cùng đại tiểu thư Lý gia bên cạnh nhìn, liền nói với người chăm sóc tân nương: “Không cần se lông mặt, chỉ thoa lớp phấn mỏng là được rồi.”
Cũng may là da dẻ của Nhược Ngu đã đẹp sẵn, làn da vốn trắng noãn không có bao nhiêu lông tơ, mịn như trứng gà nên chỉ cần thêm chút phần liền hiện ra dung nhan diễm lệ, đợi đến khi thoa thêm lớp son hồng được điều chế từ hoa hồng và rượu thì đã trở nên rực rỡ lạ thường.
Muốn muội muội của mình thoải mái nên Nhược Tuệ cũng không dám làm kiểu tóc cầu kì, đồ trang sức thì lược bớt tìm kiểu nhẹ nhàng, nhưng thật ra lại bớt đi vẻ thô tục của tân nương khi mang quá nhiều trâm cài trang sức trên đầu.
Người chăm sóc tân nương tử cũng đã gặp qua không ít con gái quan to hiển hách theo lý thuyết mỹ nhân gặp không ít, nhưng mà hôm nay vị tân nương tử mà Tư Mã đại nhân muốn đón thật đúng là hiếm thấy, chỉ riêng về tư sắc cũng khó trách Tư Mã đại nhân không so đo xuất thân thương hộ thấp hèn của nàng ấy.
Nhưng chỉ là tân nương này có phần ngây thơ, cử chỉ thì như trẻ con, tuy rằng cho người ta yêu thương không thôi, nhưng lại cảm thấy kì lạ không thể nói thành lời.
Người chăm sóc tân nương tử là được mời tới từ trong kinh thành là cao thủ trang điểm mặc dù không rõ về cô nương này, nhưng không nghĩ tới Tư Mã đại nhân lại cưới một si nhi, nên chỉ coi đây là do nhà mẹ đẻ nuông chiều, tuổi lại nhỏ khó tránh khỏi có chút nũng nịu. Khi bà thắt quanh eo, thìNhược Ngu ghét bỏ chiếc thắt lưng kia quá chặt, vừa muốn xoay thắt lưng không tuân theo thì bà đã cất giọng nói nửa đùa nửa thật: “Nhị tiểu thư, ngay cả chút xíu đau này còn chịu không nổi, vậy sau này khi sinh con thì làm sao chịu đựng nổi? Thắt lưng phải siết chặt mới đẹp, nào, hít sâu nào!”
Nhược Tuệ nghe xong liền cảm thấy đau lòng, nói thật ra nàngcũng lo lắng đêm nay muội muội làm thế nào qua được đêm tân hôn. Hồi tưởng lại ban đầu vị hôn phu của nàng chính là người luyện võ, thân thể cười tráng hơn nữa còn trẻ, trên giường lại như lang hổ mà mình sáng hôm sau thiếu chút nữa dậy trễ không dâng được trà cho cha mẹ chồng.
Vị Tư Mã đại nhân kia thì không cần nói xem thân hình của hắn đem so với trượng phunhà nàng chỉ hơn nhiều chứ không kém. Muội muội không hiểu chuyện thì làm sao truyền thụ được bí mật, nay nàng u mê như đứa trẻ mới sinh, lại phải động phòng với nam tử như lang như hổ kia, chắc sẽ bị nam nhân kia làm sợ hãi. Làm sao nàng không căng thẳng cho được.
Đáng tiếc dù không yên lòng thì sao chứ, muội muội nhất định phải chịu kiếp nạn này rồi, chỉ mong Tư Mã đại nhân thương tiếc muội muội hạ thủ lưu tình không nên quá gấp mà bức người.
Suốt hôm nay, Nhược Ngu đều choáng váng nghe nương cùng tỷ tỷ dặn dò hôm nay là hôn lễ của mình, mũ phượng trên đầu không thể lấy xuống còn phải ngoan ngoãn để người ta dìu đi dâng rượu sau đó được đưa đến một căn phòng ngồi trên một cái giường lớn rất mềm.
Mọi chuyện nàng đều ngoan ngoãn nghe lời, thẳng đến khi bị đưa đến giường lớn chờ, bên trong phòng không có động tĩnh, liền vén khăn voan trên đầu lên. Chỉ thấy trong gian phòng khắp nơi đều là màu đỏ, cực kì xa hoa, trên bàn cũng đầy đồ ăn. Nhược Ngu cảm thấy bụng có chút đói nhưng mà mới vừa rồi có người dặn mình không thể ăn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Nàng đã hứa với tỷ tỷ hôm nayphải ngoan nên sẽ không rời giường, ngồi trên giường nhặt đậu phộng cùng hạt sen mà ăn, hương vị cũng không tệ ăn một hồi liền mệt mỏi xoay người ngã xuống giường ôm gối thêu mơ màng ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu,trong mơ hồ cảm thấy có người đang sờ mặt mình Nhược Ngu mơ hồ mở mắt ra phát hiện là Trữ ca ca, hắn cũng mặc một thân hồng y, đang ngồi ở trên giường nhìn mình. Từ trên người của hắn truyền đến mùi rượu thoang thoảng.
Nhược Ngu nhắm mắt thoải mái xoay người, cọ cọ lên bàn tay của hắn, chuẩn bị ngủ tiếp.Nhưng mà bàn tay to kia phủi sạch vỏ đậu phộng trên người nàng rồi dần dần dời xuống, sau đó bắt đầu vạch áotrong của nàng ra.
Nhược Ngu nhớ lời mẹ dặn, khẩn trương mở mắt xiết chặt y phục của mình: “Đừng cởiáo của Nhược Ngu mà.”
Trử Kình Phong nghe xong lời nói ngây thơ của nàng, chỉ mỉm cười, sau đó bế nàng dậy đi tới cạnh bàn đem một chén rượu nhỏ đưa qua cho nàng hai cánh tay của nàng và hắn quấn lại cùng nhau nói: “Ngoan, đem rượu này uống.”
Nhược Ngu vừa mới ngủ dậy nên khát nước, nghe xong liền đem rượu uống một hơi cạn sạch. Rượu kia có vị ngọt của hương đào, Nhược Ngu uống còn chưa đã thèm liền muốn uống nữa. Trử Kình Phong liền rót đầy ly của nàng.
Chờ nàng uống đến chén thứ ba thì đã bắt đầu cảm thấy chẳng biết vì sao tay chân có chút nhũn ra.
Trử Kình Phong nhớ tới dáng vẻ oai hùng của cô nương này khi uống rượu trên thuyền, nhưng tửu lượng cũng không được cao, không khỏi khẽ nở nụ cười liền đưa tay đem giá y cởi bỏ, chỉ để lại mỗi cái yếm màu đỏ, dưới ánh nến liền tôn thêm nước da trắng nõn trơn mềm của nàng.
Nhược Ngu mê mang nhìn nam nhân có chút không hiểu được, vì sao hắn lại cởi quần của mình.