Mặc dù khắp người đều đã mềm nhũn, nhưng Nhược Ngu vẫn không quên lời mẫu thân đã tận tâm chỉ bảo,chỉ hơi không vui đưa tay kéo mái tóc bạc của hắn ra khỏi búi tóc.
Mái tóc của hắn cực kỳ mềm mại trơn nhẵn, đầu ngón tay chọc chọc vài cái làm cho tâm tình nàng trở nên vui vẻ,Nhược Ngu nhịn không được ngồi bật dậy, ngón tay quấn vào lọn tóc của hắn, mải mê chơi đùa với mái tóc màu trắng ấy.
Nam nhân cố kìm nén tâm trạng lại, kéo nàng ôm vào trong ngực để mặc nàng chơi đùa với mái tóc của mình, trong lúc đó hắn lại ngửi được mùi thơm của sữa phát ra từ người nàng, khiến hắn cảm thấy như đang nếm được mùi rượu ngon, nhiệt khí cũng từ trong từng lỗ chân lông bừng lên toát ra ngoài.
Bé ngốc này mỗi ngày đều uống một cốc sữa dê hòa với quả hạch đào, phương thuốc cổ truyền bổ não này là do Lý phu nhân tìm được, cho dù bà đang ở Thư Thành nhưng việc uống sữa vẫn rất đều đặn, mấy ngày trước Trử Kình Phong nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc uống sữa dê, chỉ một chén nhỏ như vậy, nàng lại cứ cố ý le lưỡi liếm từ từ, sữa dê đọng lại trên đôi môi phấn nộn của nàng, từng chút từng chút bị hút vào trong miệng...
Sau đó cô gái đang vui vẻ uống thuốc bổ đột nhiên bị đôi mắt đỏ nhìn sợ tới mức ném bát, quăng muỗng...
Ngay khi cảm giác được khí huyết đã dâng lên tận cổ, hắn liền ôm đầu nàng vùi vào trong ngực.
Nàng không thích nhìn vào đôi mắt khác thường của hắn, ánh nến đỏ đang lay động, ban đêm ánh trăng sáng rọi, hắn không muốn nàng bị sợ hãi, liền bế nàng đi về phía trước giường, phất tay thật mạnh kéo màn che, thuận tiện cũng che đi ánh nến mờ ảo.
Những tháng ngày phải nhẫn nại cùng với sự sắp xếp tỉ mỉ rốt cục cũng khiến chú cá nhỏ sa lưới, Trử Kình Phong híp mắt nghĩ: Uống sữa dê thì ra lại có ích như vậy, hắn thận trọng cởi dây yếm đang bao lấy đôi gò bồng đảo tròn tròn và mềm mại... Cảm thấy quần áo của mình đột nhiên bị người khác cởi ra, nàng có chút khó chịu không muốn, liền cầm lấy cái chăn hỉ trên giường che lại thân mình.
Nhưng mà chưa kịp làm gì thì cái chăn đã bị hắn đoạt lấy ném xuống cuối giường, Nhược Ngu không biết làm sao chỉ quay qua quay lại lắc lư hai chân, đôi chân với những chiếc móng nhuộm đỏ ló ra ngoài chăn tạo nên những gợn sóng.
Ngay sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng bị ngậm lại, bàn tay của hắn đang để ở nơi mềm mại trước ngực nàng
Nhược Ngu giống như chú cá bị người ta mang ra khỏi nước, ở trên giường cố gắng dùng đuôi giãy dụa muốn thoát, nhưng cho dù làm cách nào cũng không thoát khỏi nam nhân có thân thể cường tráng này. Nàng chỉ cảm thấy người này không còn là Trữ ca ca ngày ấy nghịch cát cùng mình, rất kì quái nhưng lại không biết khác nhau ở chỗ nào, trong miệng nàng có thể cảm nhận được mùi rượu càng lúc càng nồng, mà hai bàn tay kia thì trắng trợn giày vò thân thể nàng...
Nhược Ngu bất lực lại không biết kêu ai, cuối cùng giãy dụa đã đá văng màn che hở ra một khe nhỏ, ánh nến đỏ mờ nhạt chiếu vào trong, cũng soi sáng lên vẻ khác thường trong đôi mắt của người nam tử kia...
Từ khi ở trong nhà cỏ trú mưa, trong giấc mơ nàng luôn cảm thấy có một đôi mắt đỏ như máu luôn nhìn về phía nàng, Nhược Ngu mấy ngày liên tiếp gặp phải ác mộng mà giật mình tỉnh giấc, lúc này men rượu cuồn cuộn bốc lên làm đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm, chỉ còn lại đôi mắt đáng sợ trong giấc mơ, ngay lúc đó đôi mắt đỏ rực của nam nhân lại cúi thấp xuống thân thể của nàng, không chút kiêng kỵ mà mút lấy vết sẹo trên rốn của nàng,tất cả những sợ hãi do bị lưỡi đao đâm trúng đều nghẹn lên cổ họng, hóa thành tiếng khóc tê tâm liệt phế
Nghe thấy tiếng khóc đã khàn cả giọng, cuối cùng cũng khiến người nam nhân đang đắm chìm trong dục vọng tỉnh lại, lúc hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy đang chăm chú nhìn vào đôi mắt mình, những giọt nước mắt đang đọng lại trên đôi môi run rẩy càng làm tăng thêm vẻ đáng thương của nàng.
Trử Kình Phong vội vã kéo màn che, hung hăng đấm tay một cái, cố gắng khống chế nhiệt huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể. Hôm nay ôm được mỹ nhân về, hơn nữa còn phải cùng khách khứa uống rượu, trong lúc nhất thời đã quên hết tất cả, quên mất thần trí của nàng hiện tại giống như đứa trẻ, cần phải từ từ hâm nóng, phá bỏ từng chút một, mới vừa rồi quá mức vội vàng, nhất định đã dọa bé ngốc sợ hãi rồi... Trữ Kình Phong hơi hối hận, vừa rồi nên chuốc rượu nàng ấy nhiều thêm một chút thì tốt rồi, tức nhất là ngọn nến hỉ trong đêm động phòng không thể tắt..
Các loại ý niệm trong đầu cuối cùng cũng đều thất bại bởi tiếng khóc của thiếu nữ này.
Bởi vì Sở Tư Mã nổi danh cổ quái lại lạnh như băng, dù cho ngày vui nhưng trong đêm tân hôn cũng không ai dám tìm xui xẻo mà đến nháo động phòng theo tập tục. Vì thế bên ngoài hỉ phòng cực kì im ắng, đồng thời âm thanh ồn ào vui vẻ của khách khứa đang uống rượu thâu đêm cũng không lọt vào được trong nội viện này.
Nhờ vào điểm an tĩnh ấy mà càng tôn lên tiếng gào khóc trong đêm của Nhược Ngu, trong chốc lát đã truyền khắp sân. Ngoài sân, những ma ma cùng đám thị nữ đang canh giữ trước cửa đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng không ai dám lên tiếng,thế nhưng những chuyện như vậy đã tiêm nhiễm trong đầu của các ma ma ở Hầu phủ, đầu óc họ bắt đầu suy diễn những thủ đoạn dâm loạn chơi đùa nữ tử đến mức sống không bằng chết mà nam nhân Hầu phủ quyền quý thường hay làm.
Lúc các nàng hầu hạ ở tiệc rượu đã vụng trộm liếc mắt nhìn tân nương tử, chỉ nhìn một nữ tử có bộ dáng đơn thuần, có lẽ bởi vì mặt còn quá trẻ, ngây thơ giống như cô gái mười ba mười bốn tuổi, da dẻ non mềm đến nỗi giống như có thể ép được ra nước. Thấy ánh mắt nàng vô tư không biết gì, chắc là tiểu thư ở nhà quen được người khác nuông chiều.
Tư Mã đại nhân có phải đang dùng những thủ đoạn chém chém giết giết trên chiến trường vào động phòng này không? Sao lại không chút thương tiếc tân nương mềm mại yếu đuối, không biết cô nương bên trong đang chịu khổ sở thành hình dạng gì mà gào khóc đến tê tâm liệt phế như vậy?
Càng không cần nói tới Long Hương là của hồi môn đi theo đang đứng ngoài cửa, nước mắt bịch bịch rơi xuống đất, thảm thiết kêu lên: “Nhị tiểu thư!” Nếu không phải ma ma bên cạnh nhanh tay kéo lại, nàng đã liều mạng chạy vào tân phòng.
Tư Mã đại nhân lúc này đúng là muốn giết người như đang ở chiến trường, hai lỗ tai đã bị tiếng khóc của tiểu ma đầu làm cho chấn động cứ ong ong mãi, thật sự muốn bóp chết nàng.
May mà lúc ở dịch trạm đã có kinh nghiệm khi thẩm vấn nàng. Nhị tiểu thư nếu đã khóc, trước hết cứ để nàng khóc một hồi, đợi cho đến khi nàng không có sức để khóc nữa, lại nghĩ cách dời đi sự chú ý của nàng.
Vì thế trong lúc tiểu ngốc tử vẫn đang nghẹn ngào khóc đến rung trời, Trử Kình Phong bình tĩnh xoay người bước xuống giường, cầm ấm trà lên trực tiếp dùng miệng uống hơn phân nửa, sau đó ngồi ở trên ghế trên chợp mắt tĩnh dưỡng lại tinh thần, đi tới trước bàn trang điểm nhìn gương đồng, nhìn đến khi màu mắt của mình khôi phục lại như thường.
Lúc này mới cau mày rút chiếc khăn được đặt bên dưới chậu đồng đặt trên kệ bằng gỗ tử đàn ra, sau đó nhúng khăn vào chậu đồng đã được pha rượu hạnh nhân, vắt khô rồi xoay người quay lại giường, kéo màn che lên, nâng người còn đang khóc ngồi dậy, hơi chút thô lỗ lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói cứng rắn: “Được rồi, khóc hai tiếng như vậy đủ rồi, còn khóc nữa ta sẽ đem nàng ném vào trong rừng...”
Nhược Ngu kỳ thật đã khóc xong rồi, buổi tối nàng chỉ ăn chút đậu phộng táo lớn, chưa được ăn thêm gì khác, vừa lúc trong bụng kêu to hai tiếng. Khi Trử Kình Phong từ trên giường đứng lên, nàng đã mơ hồ cảm thấy Trử ca ca hiền lành đã quay lại, theo quán tính thu lại tiếng khóc, mở miệng yêu cầu, mặc dù còn đang nghẹn ngào, nhưng trong lòng lại đang chuyên chú cân nhắc lát nữa nên ăn bánh ngọt tơ vàng hay mứt táo trên bàn.
Nhưng mà không nghĩ tới hắn lại tức giận mắng mình lại còn nói muốn đem mình quăng ra ngoài. Lập tức hít sâu một hơi, gào khóc oà lên
Đáng tiếc tiếng khóc chuẩn bị vang lên còn chưa chạm đất, ngoài sân đột nhiên vang lên giọng nói than khóc của Long Hương: “Nhị tiểu thư!” Sau đó là âm thanh nha hoàn ma ma đang hỗn loạn lôi kéo.
Lần này, ngược lại dọa cho tiếng gào vừa đến cổ kia phải nuốt ngược trở về. Nàng mơ hồ nhớ tới lời dặn của mẫu thân và trưởng tỷ, hôm nay mọi chuyện đều phải nghe theo Trử ca ca, là nữ nhân đều phải trải qua chuyện này một lần, nhịn chút xíu là sẽ xong. Tuy rằng nàng không biết mẫu thân muốn mình nhẫn nại chuyện gì, nhưng riêng chuyện đói bụng là không thể nhẫn nhịn.
Để tránh cho hắn mách lẻo với mẫu thân, nàng cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Nhược Ngu muốn ăn... Bánh mứt táo...”
Trử Kình Phong lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt lạnh như băng, rốt cuộc khi nhìn thấy chóp mũi cùng đôi mắt hồng hồng đáng thương, thì cơn giận đã bay biến đâu mất.
“Bánh mứt táo quá ngọt, ăn vào sẽ ngủ không ngon, ta kêu hạ nhân lấy cháo cùng sủi cảo cho nàng ăn được không?”
Sau khi giúp nàng mặc lại giá y đỏ thẫm, hắn mới kêu hạ nhân bưng đồ ăn tới, chè hạt sen vẫn luôn ở trên lò than ấm áp,sủi cảo cũng đã chuẩn bị sẵn cho đôi tân nhân chuẩn bị "tạo người".
Nhược Ngu quả thật rất đói bụng, uống liền hai chén chè nhỏ, bởi vì nàng cầm đũa không vững cho nên Trử Kình Phong giúp nàng ăn một khay sủi cao tôm thịt nhỏ, bởi vì nàng vẫn còn chột dạ nên cố ý lấy tay cầm một cái sủi cảo cao hứng đưa đến bên miệng của Trử ca ca.
Chờ sau khi bọn họ ăn xong, thị nữ bưng nước nóng vào hầu hạ hai vị chủ nhân rửa mặt.
Mọi người đang ở ngoài phòng vốn tưởng rằng tân nương xinh đẹp đã bị Tư Mã đại nhân hành hạ giấm đạp không thể dậy nổi. Nhưng đến khi vào phòng mới biết tiểu phu nhân vẫn khỏe mạnh như trước, ngồi bên cạnh bàn ăn rất là vui, nhưng khi nhìn thấy lại có chút dọa người, bởi vì bánh sủi cảo rất trơn, nàng không cầm được đũa mà trực tiếp cầm lấy, sau đó đưa tới miệng của Tư Mã đại nhân.
Mà phản ứng của đại Tư Mã khiến cho thị nữ choáng váng, hắn thế nhưng lại ăn chiếc sủi cảo trên bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ đưa tới, sau lại chưa hết thèm mà liếm bàn tay đầy dầu mỡ ấy, khiến tiểu phu nhân cười khanh khách không ngừng...
Sau khi ăn xong liền muốn đi ngủ, nhưng Nhược Ngu phát hiện Trử ca ca vẫn không rời khỏi phòng nàng, còn muốn ngủ cùng một giường với mình.
Nhớ tới bộ dáng vừa nãy của hắn, Nhược Ngu không khỏi do dự. Nhưng rốt cuộc cũng bị Trử Kình Phong ôm lấy đặt ở trên giường.
Thấy Trử Kình Phong cũng không muốn cởi đồ của mình nữa, Nhược Ngu cảm thấy yên lòng. Lùi vào trong chăn, chỉ chốc lát sau thò ra nửa mặt, xoay người hỏi: “Trử ca ca, lát nữa... Lát nữa nếu Nhược Ngu ngủ rồi, huynh còn hút sữa của Nhược Ngu nữa không?”
Trong bóng tối màn che đã dần buông xuống, có thể nghe được tiếng hít thở đầy kiềm nén của nam nhân: “ Không đâu, ngoan, mau ngủ đi!”
“Muội nghe nói phải làm mẹ mới có sữa, muội chưa làm mẹ nên không có sữa đâu. Sao huynh không đi tìm mẹ huynh?!”
“... Bởi vì nương của ta đã qua đời...” Trử Kình Phong cảm thấy mình sắp thành tiên rồi, hắn thế nhưng lại có thể trấn định trả lời câu hỏi nhàm chán như vậy.
Nhược Ngu nghe xong mới chợt hiểu ra, oán trách giận dỗi vừa rồi ở trong lòng cũng đã tan biến, thậm chí là còn đồng tình nghĩ: Thì ra Trử ca ca không có mẫu thân, khó trách...
Nhưng vừa rồi bị hắn mút thật sự là rất đau, bây giờ lại bị chiếc áo ma sát có chút không thoải mái, vì thế nàng dè đặt ôm vạt áo nói: “Nhưng mà bây giờ Nhược Ngu không có sữa, về sau khi nào có bảo bảo mới có, đến lúc đó muội sẽ cho huynh mút sữa có được không?”
Trử Kình Phong híp mắt, chăm chú nhìn trần nhà, tiếng khàn khàn: “Lý Nhược Ngu, nếu như nàng không ngủ, đừng trách ta lại cắn ngực của nàng!”
Nhược Ngu sợ Trử Kình Phong nói thật làm thật, cho nên nhanh chóng nghiêng người, che kín chăn, cách xa hắn hơn một chút, vô ưu vô lo vui vẻ chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Nhược Ngu đã sớm tỉnh, nhưng mà Trử ca ca lại ngủ say như vậy, giống như hôm qua thiếu ngủ, đôi tay cứng như sắt ôm chặt lấy nàng, khiến nàng không thể ngồi dậy, đành phải ngoan ngoãn nằm chơi với ngón tay của mình, sau đó lại nổi hứng đùa nghịch mái tóc dài của Trử ca ca, thật vất vả hắn mới tỉnh lại, nhưng không chịu tỉnh dậy mà ôm nàng cắn cái lưỡi nhỏ nhắn trong miệng nàng.
Tân nương mới về phải thỉnh an cha mẹ chồng. Ngược lại Nhược Ngu không phải làm chuyện này. Nhưng trưởng tỷ như mẹ, vẫn nên kính quận chúa Hoài Âm một ly trà.
Sáng sớm Long Hương đã thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn toàn vẹn ngồi ở trên bàn uống sữa dê, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng được thả xuống.
Tối hôm qua sau khi thấy nàng khóc lóc một trận, tổng quản trong viện đã khiển trách nàng một trận, sau lại e ngại nàng là của hồi môn của Tư Mã phu nhân mang tới nên không trách phạt nặng. Có điều sau đó Long Hương đã hiểu được nơi này không phải là Lý phủ, tất cả mọi chuyện đều phải làm theo quy củ của Hầu phủ. Nàng vừa nghĩ vừa lanh lẹ chải đầu trang điểm cho tiểu thư.
Bởi vì đã lập gia đình nên không thể chải tóc như hồi còn thiếu nữ, Long Hương liền chải cho tiểu thư kiểu tóc búi, phối hợp với cây trâm bằng ngọc trắng có điểm viên hồng ngọc trên chiếc đai buộc ngang trán, rất ra dáng mốt thiếu phu nhân.
Sau đó thay chiếc váy dài màu hồng đào thêu đám mây đang bay, Long Hương vừa lòng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá: Thật đúng là xinh đẹp động lòng người, nếu như không lên tiếng, ai cũng không thể nhìn ra tiểu thư bị khiếm khuyết.
Lúc Trử Kình Phong dẫn Nhược Ngu đi dâng trà cho quận chúa Hoài Âm, quận chúa cũng cảm thấy hài lòng nhìn tân nương tử. Thưởng cho nàng một đôi vòng tay bằng ngọc khảm vàng Chu Tước Trục Dương, loại trang sức chỉ có nghệ nhân trong hoàng cung đặc chế.
Khang Định Vương lần đầu tiên gặp tiểu biểu tẩu, tuy rằng hắn từng nghe tỷ tỷ đã nhắc qua vị biểu tẩu này tâm trí có chút khờ dại, nhưng mà đến khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng tướng mạo như thiên tiên như vậy, cho dù ngu ngốc thì đã sao? Vẫn có thể làm cho nam nhân đuổi theo không kịp,khó trách biểu ca lại cấp bách cưới mỹ nhân làm của riêng mình.
Nghĩ vậy lập tức cười nói: “Hi Chi thỉnh an biểu tẩu.”
Nhược Ngu chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy buồn rầu trốn sau lưng Trử Kình Phong, mọi người ở đây, nàng nhìn cũng không biết ai, vị phu nhân mặc hoa y, cũng chỉ gặp một lần ở trong nhà, nàng có chút nhớ nhà, muốn cùng nương và đệ đệ ở với nhau, thoáng chốc tựa vào tấm lưng cường tráng của Trử Kình Phong, từng chút từng chút tủi thân cọ cọ trên người hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu nữ nhân này, khiến cho Triệu Hi Chi cũng cảm thấy choáng váng, lúc đầu hắn không tin giai nhân cỡ này lại là một người ngốc, hiện tại xem ra đúng là sự thật.Lại nói biểu ca sao lại thiếu suy nghĩ như vậy, hắn đường đường là Tư Mã của Đại Sở, nếu như ham mê sắc đẹp, chỉ cần cưới nàng làm thiếp được rồi, cần gì cưới nàng làm chính thất? Nếu về sau muốn bỏ vợ, những lão hàn lâm trong triều đình tuy không dám trêu chọc Quỷ kiến sầu Tư Mã đại nhân, nhưng tóm lại danh tiếng cũng đâu dễ nghe đúng không?
Trử Kình Phong cũng cảm thấy Nhược Ngu không được tự nhiên, vì thế lôi kéo tay nàng, thấp giọng dặn dò hai câu, gọi Long Hương mang theo hai ma ma đưa nàng ra sau hoa viên chơi đùa.
Hiện tại yến hội ngoài viện vẫn chưa tan, nhưng bên trong nội viện vẫn rất yên tĩnh.
Chờ đến khi Nhược Ngu đi rồi. Công chúa Hoài Âm mới cùng biểu đệ nói chuyện nghiêm chỉnh: “Đại công tử Bạch Truyền Trung của Quốc cữu tự mình đến Thư Thành, không thể đón tiếp qua loa. Ta đã an bài chỗ ở tạm thời bên trong viện. Lần này hắn ta ngoại trừ có ý tới chúc mừng, còn đặc biệt dẫn theo một vị cao thủ chế tác cơ quan chiến xa, tên là Mạnh Thiên Cơ, hôm qua Bạch công tử có nói trong ba năm cuối cùng hắn cũng bỏ công sức luyện được một bộ cơ quan thủ thành, bộ cơ quan này thật ra lại rất thuận tiện, vừa có thể bố trí ở trên thành tường, lại có thể trang bị ở trên chiến thuyền, cho nên Bạch công tử muốn mở đại hội biểu diễn chiến thuyền ở Liêu Thành, nhân cơ hội để các cao thủ chế tác thuyền góp ý, sau đó sẽ cho các thợ chuyên chế tạo vũ khí nhanh chóng chế tác ra.”
Trử Kình Phong vừa nghe, cười lạnh một tiếng: “Quốc cữu gia có chỗ nào muốn đến đây để nhận lời góp ý, hắn làm thế là cố tình muốn khoe khoang thực lực của hắn thôi! Hiện tại Viên Thuật tạm thời an ổn, hắn liền nghi ngờ ta sẽ mở rộng địa bàn, ngoài mấy tòa thành trì bị Viên Thuật cưỡng chiếm ra, hắn vẫn đang cho người dọc theo Mạc Giang thành tuyết phục các vị tướng quân tăng thêm binh lính ở bốn hướng để thủ thành, chẳng qua muốn thắng mà không tốn binh thôi...”
Khang Định Vương gật đầu, khuôn mặt luôn cà lơ phất phơ hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhưng dù sao Mạnh Thiên Cơ cũng là một nhân vật có tiếng tăm, hôm qua đệ đã thấy hắn ở trong hoa viên bày ra một Sa bàn, chỉ là một tòa thành nhỏ bị bọc kín không chút kẽ hở, nhưng bất kể dùng binh mã đánh như thế nào, cơ quan vũ khí trên thành đều có thể khắc chế dễ dàng... Thật sự là rất cao minh!”
Nghe Khang Định Vương nói như vậy, Trử Kình Phong cũng cảm thấy hứng thú, muốn tìm hiểu một chút về thủ đoạn của vị Mạnh Thiên Cơ này.
Kỳ thật vị Mạnh Thiên Cơ này hắn cũng đã sớm nghe thấy, có thể nói là một nhân vật nổi danh ngang với Lý Nhược Ngu lúc trước chưa bị bệnh, truyền nhân của đại sư Quỷ Thủ, chỉ là hắn cũng là người dính đến tà giáo, tính tình ngông nghênh, cũng không thuộc dạng người tham quyền quý, vài lần được triều đình chiêu mộ nhưng hắn đều cự tuyệt, lần này chẳng biết tại sao lại chịu làm việc cho Bạch quốc cữu?
Ngay khi còn đang mải mê suy nghĩ, chỉ thấy quản sự hốt hoảng vội vàng chạy tới, sau khi thi lễ với các chủ tử, lại dè đặt nhìn sắc mặt Tư Mã đại nhân, mới thấp giọng nói: “Khởi bẩm quận chúa, sau... Sau hoa viên rất lộn xộn...”
Quận chúa nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quản sự vẻ mặt đau khổ nói: “Bộ Sa bàn mà khách quý của Bạch công tử vẫn luôn đặt ở trong hoa viên, không cho bất luận kẻ nào đến gần. Nhưng... Nhưng bây giờ Sa bàn kia đã bị Tư Mã phu nhân làm cho... cho...”
Nói đến đây, quận chúa cảm thấy đã hiểu rồi. Bộ Sa bàn kia là mô phỏng theo vật thật để làm, thật sự là rất tinh xảo, bởi vì quá lớn cho nên trong phòng không thể đặt vừa, nàng cho người đặt phía sau hoa viên, dựng lều, do thị vệ Bạch công tử mang tới trông giữ. Có thể là Lý Nhược Ngu ngốc nghếch kia nhìn thấy đã thích, cho nên thừa lúc mọi người sơ ý nên đã chạy đến đùa nghịch, làm hư cũng không chừng.”
“Sao có thể hư được, chắc làm lệch chút thôi, nàng ấy là một nữ tử trói gà không chặt sao có thể làm hư được?” Quận chúa cất giọng hỏi.
Quản sự cũng đã bị dọa sợ hãi, nuốt nước bọt nói: “Khởi bẩm quận chúa, không phải Tư Mã phu nhân làm hư, là... Tư Mã phu nhân nhìn Sa bàn kia nói một câu, khách quý Mạnh công tử liền trợn trắng mắt, giống như nổi cơn điên, tự cầm lấy xẻng đập Sa bàn nát bấy!”
Quận chúa lúc này cũng cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng Sa bàn kia tốn thời gian tâm huyết hai năm mới có thể chế thành, không biết si nhi kia đã nói gì, lại làm cho Mạnh Thiên Cơ điên cuồng như vậy?
Ngay lúc này, Trử Kình Phong đã đứng dậy sải những bước lớn, đi tới hậu hoa viên.