Chiến Thuyền

Chương 37



Edit: jessfann

Long Hương canh giữ ở cửa sau khi thấy màn này thì sắc mặt hơi đỏ lên, thầm nghĩ: Tư Mã đại nhân đúng là có sức chịu đựng mạnh mẽ thật, đến giờ vẫn chưa có cùng tiểu thư viên phòng. Nhớ tới lão phu nhân từng bày mưu đặt kế, để trị căn bệnh "không tiện nói" của Tư Mã đại nhân. Long Hương cảm thấy chuyện đó tuyệt đối không đúng, các nàng là nha hoàn gần tiểu thư, làm sao mà chưa thấy lúc Tư Mã mặc đồ ngủ. Có đôi lúc sau khi cùng tiểu thư thân mật xong, thì thấy ở đũng quần của Tư Mã đại nhân…Thật đúng là không biết nên nói như thế nào. Nếu có thể nhắn cho phu nhân, Long Hương thầm nghĩ sẽ trấn an lão phu nhân ba chữ-Hàng cứng rắn!

Bởi vậy nha hoàn như nàng thật có thể yên tâm, ít nhất trong lòng đại nhân là quý trọng tiểu thư, không phải đối đãi như đồ chơi bình thường.

Bởi vì trong thư viện được ăn rất no, nên khi tan học Nhược Ngu nhất thời vẫn chưa đói, nàng ở trong phòng chuẩn bị nước tắm rửa, thùng gỗ thả trên bếp được ngâm qua nước gạo nếp, đầu tiên sẽ ngâm suốt cả một buổi sáng, đợi ra hết tinh chất trong đó thì đến khi phu nhân trở về đã có thể sử dụng.

Loại sữa gạo như thế này dùng để tắm vào buổi tối có thể trị được bệnh mẩn ngứa và giảm nhiệt. Phu nhân hôm nay ham chơi, cùng mấy nữ sinh kia chui vào trong bụi hoa chơi cút bắt, trên người bị có vài đốt do mũi chích, thấy nàng gãi không ngừng. Tô Tú lấy ra hai miếng khăn lụa giúp tiểu thư bao hai tay lại, miễn cho nàng gãi không ngừng sẽ bị rách da, như vậy thì không tốt.

Nhược Ngu liền ngoan ngoãn tựa người vào trên thùng gỗ, dùng hai tay đã được bao bọc kĩ lại gõ nhè nhẹ lên thùng gỗ. Tô Tú dùng dây mướp chà xát lưng giúp nàng. Chờ rửa mặt chải đầu xong thì nàng được bôi thuốc mỡ ở mấy chỗ muối đốt, cả người đều tản ra mùi bạc hà thơm ngát.

Chờ tắm rửa sạch sẽ, thay váy rộng, Nhược Ngu liền đợi không được mà chạy đến chỗ rương nhỏ đựng sách vở, lấy ra chữ to mà hôm nay nàng viết được xong đưa đến thư phòng nơi Trử Kình Phong xét duyệt văn thư.

“Trử ca ca mau nhìn nè, đây là chữ mà hôm nay Nhược Ngu viết đó.”

Trử Kình Phong đưa tay cầm tờ giấy vẽ lên, thấy được phía trên đó viết hai chữ “Trượng phu”rất nghiêm túc. Trử Kình Phong hơi hừ một tiếng, tuần này Chu phu tử nhắm mắt theo đuôi, dặn hắn truyền thụ một chút phu cương, đúng hơn là trực tiếp viết ra giấy. Hắn liền hỏi: “Hôm nay phu tử giảng về cái gì?”

Nhược Ngu ngồi ở trên đùi hắn, dựa lưng vào trong ngực hắn, chơi đùa với một lọn tóc trắng của hắn: “Phu tử kể chuyện xưa cho chúng em nghe.”

Hôm nay phu tử kể chuyện thần thoại, thật sự rất là lôi cuốn. Nhược Ngu nghe kể chuyện một cách chăm chú, kể lại huyên thuyên như vẹt: “Trước đây lâu lắm rồi, bởi vì lũ lụt gây ra nhiều cách trở, nhiều nơi không được lui tới, chỉ có biết bản thân mình mà không biết thêm gì xung quanh. Một vị thần nữ thương hại loài người nên tạo ra thuyền đồng, thuyền nặng trăm trượng, buồm cao đụng mây.

Có thuyền thần nên thiên sơn vạn thủy không còn là trở ngại, mọi người giống như được lắp thêm đôi cánh, nên không cần sử dụng bản lĩnh của thần tiên, điều này chọc giận tới trời và các vị thần, nên nữ thần kia bị giáng tội, trời nổi trận lôi đình, phá hủy cột buồm, đem thuyền thần nhấn chìm vào bên trong Lạc Mộng Uyên ở biển Bắc.

Nói đến đây, Nhược Ngu thở một hơi, mang theo chút tiếc nuối: “Phu tử chỉ kể đến đây không có kể thêm nữa. Trử ca ca, chàng có biết cuối cùng vị nữ thần kia như thế nào không?”

Trong lòng Trử Kình Phong biết Chu phu tử kia bịa chuyện thần thoại này dựa theo ai rồi.

Vị họ Chu kia tự cho mình có địa vị cao là trở thành anh em kết nghĩa với Lý Nhược Ngu. Lần này nàng đến phương Bắc mặc dù là vì tránh né đoạn nghiệt duyên, nhưng nếu không nể mặt của Nhược Ngu, cho dù là có cho vạn bạc, nàng cũng không chịu vào thư viện này để làm phu tử dạy đám tiểu thư vụng về ngờ nghệch như thế này.

Dù mình đã từng dặn dò nàng, Nhược Ngu sợ người lạ, nên không thể gần gũi quá mức với nàng, nàng ta thật ra rất tốt, uyển chuyển kể đoạn thần thoại truyền kỳ, nàng ta đang muốn thử xem có phải Nhược Ngu thật sự quên đi hết chuyện trước kia rồi hay không?

Đưa tay vuốt hai má của Nhược Ngu, hắn nghĩ một hồi, thuận miệng cũng nói dối theo: “Nữ thần kia cũng theo thuyền rơi vào bên trong Lạc Mộng Uyên. Vốn dĩ sẽ vĩnh viễn nằm ở đáy vực, nhưng khi thần Chúc Âm đi ngang qua Trung Sơn thấy thế nên cứu nàng. Thần Chúc Âm này chính là thần thú thượng cổ, một mắt chính là ban ngày, mắt còn lại nhắm chặt chính là ban đêm, thở ra là mùa đông, hít vào là mùa hạ chiều cao ngàn dặm, toàn thân đỏ rực, không ăn không uống. Vị Thần Chúc Âm này yêu nữ thần, nên một đường chém giết không ngừng, từ Bắc Hải đến tận Trung Sơn, chúng thần bị giết nên rất sợ hãi, từ đó về sau hai vị thần tiên có cuộc sống vui sướng ở Trung Sơn.”

Nhưng mà, kết cục vui sướng để dụ dỗ đứa bé nín khóc thì cũng không làm cho Nhược Ngu cảm thấy cao hứng. Nàng ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu “Nhưng mà Trung Sơn cũng đâu có phải là biển rộng, nữ thần nhất định sẽ trở về biển, nàng tạo ra thuyền thần rất là tốt. Vì sao thần Chúc Âm không để nàng trở về biển?”

Hai tay đang ve vuốt bên má nàng cứng đờ, đột nhiên nàng bị cánh tay cường tráng nhẹ nhàng nhấc bổng lên, đặt lên trên bàn. Trử Kình Phong nhìn chăm chú vào mắt nàng, trầm thấp nói: “Nữ thần đã bị đánh nát nguyên thần, nên không thể trở lại trên thuyền thần. Hơn nữa thần Chúc Âm yêu nữ thần ấy như si như cuồng, nếu nữ thần bỏ hắn mà đi, hắn nhất định sẽ phát cuồng, giết hết tất cả thiên hạ dưới bầu trời này.”

Nhược Ngu tựa hồ bị làm cho giật mình, nghĩ một hồi, lại bổ sung một câu: “Nữ thần kia thật đáng thương.”

Không nghĩ tới khi Trử ca ca nghe nàng nói như vậy, hắn trừng mắt nhìn nàng thật lâu, cuối cùng bỗng nói một cách kì quái: “Hôm nay viết chữ này một trăm lần, không viết xong không được ăn cơm.”

Nhược Ngu không hiểu tại sao vừa rồi Trử ca ca còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại phạt nàng, miệng nhỏ hơi nhếch lên. Nhưng lập tức nhớ đến chuyện hôm nay Tô Tiểu Lương bạn cùng trường của nàng, thi đua sức lực cánh tay bằng cách nhấc đá lên ném. Sau khi ném vỡ chậu nước của bà bà ở thư viện, lập tức rơi nước mắt như mưa, ôm lấy chân bà bà, cầu khẩn bà đừng đem chuyện này mách với cha của mình, cuối cùng cũng làm bà bà xiêu lòng, lập tức như nghĩ ra được một ý kiến hay.....

Nàng lập tức liền đứng dậy quỳ xuống, thực hành chiêu trò vừa mới học được chiều nay, xoay người ôm lây đùi của Trử Kình Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn ôm chặt đôi chân cường tráng của hắn nói: “Ca ca, Nhược Ngu sai rồi, chỉ cần không phạt Nhược Ngu, Nhược Ngu đồng ý làm trâu làm ngựa… Nhược Ngu hát cho chàng nghe được không?”

Không đợi cho Trử Kình Phong kịp thay đổi sắc mặt, nói xong nàng liền đứng dậy, ngồi xuống ở thư phòng nơi có bày trí cây đàn, vừa đàn vừa hát bài đồng dao hôm nay vừa học: “Lôi cậu em, túm thằng bé, đập vỡ ngói, ngói nát rồi...”

Đây vốn là ca dao cầu phúc cho em bé, không phải ý sinh con trai con gái, nhưng mà qua cái miệng nhỏ nhắn mềm nhũn của nàng cất lên từ "Lôi cậu em, túm thằng bé" lại làm cho người nào đó liên tưởng xa xôi....

Trử Kình Phong híp đôi mắt nhỏ lại, tưởng tượng ra hình ảnh nóng bỏng khi đôi tay nhỏ bé trong trắng kia "Lôi cậu em" của mình ra, càng nghĩ càng không thể kiềm lòng nổi, hắn chậm rãi mở miệng: “Có thật là cái gì cũng đều đồng ý không? Vậy "Lôi cậu em" giùm phu quân một cái được không?”

Nhược Ngu cảm thấy nếu có một đệ đệ béo tròn, nàng thật sự bằng lòng kéo thằng bé, đang muốn mở miệng hỏi đệ đệ đâu.

Nhưng mà đúng lúc này, quản gia đến bẩm báo là Trử Vong thiếu gia đến bái kiến. Trử Vong là đệ đệ thứ xuất của Trử Kình Phong, nhỏ hơn hắn năm tuổi.

Nói tới Trử Vong, là đoạn nghiệt duyên của bậc cha chú. Phụ thân của Trử Kình Phong trong một lần xuất ngoại du ngoạn, làm quen một người ca kỹ, lúc ấy còn trẻ khí huyết tràn đầy, cùng bạn bè đi uống rượu, nhất thời gây chuyện sau khi say rượu, người ca kỹ đó lại âm thầm mang thai.

Cha mẹ của Trử Kình Phong là phu thê tình thâm, thêm nữa là do người ca kỹ đó địa vị quá thấp, không đáng cho phụ thân Trử Kình Phong thừa nhận, nên chỉ đặt mua ở bên ngoài một căn nhà, đem người ca kỹ đó và đứa nhỏ đến đó ở, việc này chưa bao giờ xảy ra đối với mấy vị quan phong lưu trong triều.

Phụ thân Trử Kình Phong chưa bao giờ đi tới căn nhà đó, nhưng Trử Vong đã lớn, mỗi tháng đều vào phủ bái kiến phụ thân, tiện thể lãnh tiền tháng.

Sau khi cha Trử qua đời, mỗi tháng Trử Vong vẫn vào phủ, chẳng qua đối tượng bái kiến đổi thành ca ca của mình thôi.

Trử Kình Phong sau khi nghe quản gia phân phó liền tạm tha cho Nhược Ngu, dặn nàng về phòng trước.

Nhược Ngu rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc đen đang đứng đợi bên ngoài.

Nhược Ngu thấy thiếu niên đó liền ngây người một chút. Người thiếu niên này thân hình cao dài, mắt sáng mày cao, vô luận là thân hình cùng mặt mày đều quá giống Trử Kình Phong. Chỉ là thiếu chút lạnh lùng nghiêm nghị của Trữ Kình Phong, nhưng lại thêm vài phần nho nhã, hơn nữa mái tóc đen làm cho hắn tràn đầy sức sống, càng làm cho hắn toát ra khí chất khác hẳn Trử Kình Phong.

Nhưng trong mắt của Nhược Ngu thì đây chính là Trữ ca ca phiên bản còn trẻ đấy ư?

Lập tức như chợt nghĩ ra, hay là vừa rồi Trữ ca ca bảo mình lôi kéo đệ đệ, phải chăng là người này?

Thiếu niên tóc đen cũng nhìn qua Nhược Ngu, đoán ra vị này là chị dâu mới của mình, lập tức không dám nhìn Nhược Ngu lâu, vội vàng cúi đầu hành lễ, nghiêng người lảng tránh, dù sao mẫu thân vẫn còn dựa vào hơi thở của Tư Mã mà sống qua ngày, cần phải cẩn thận đối nhân xử thế cho tốt.

Nhược Ngu lần đầu tiên nhìn giống như nhìn thấy Trử ca ca, còn muốn nhìn thêm chút nữa nhưng mà bị Tô Tú lôi kéo rời đi.

Trử Vong vào thư phòng, hướng đến ca ca hành lễ vấn an, liền đứng trang nghiêm bất động, chờ Tư Mã đại nhân phân phó.

Trước đây Tư Mã đại nhân bình thường không ngước mắt lên, chỉ ừ một tiếng, nâng tay bảo hắn rời đi, Trử Vong bái kiến xong, sau đó đến phòng thu chi lấy ngân phiếu rồi đi về.

Nhưng mà lần này Trử Kình Phong lại không giống như mọi ngày, chăm chú nhìn vị đệ đệ trước mặt này một hồi lâu mà vẫn chưa nói một lời.

Trử Vong được nuôi dưỡng và dạy dỗ không tệ, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng dáng vẻ chỉ hơi kinh ngạc, sau đó lại lẳng lặng đứng yên.

Trử Kình Phong từ từ đứng lên, đội nhiên tung một quyền thẳng đến trước mặt Trử Vong. Trử Vong a một tiếng, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mà thân mình còn chưa cử động, nắm tay đã ở trước mặt, mang theo chút gió thổi bay vài sợi tóc ngay trán.

Tuy rằng nắm tay cuối cùng khó khăn lắm mới ngừng lại được, nhưng mà thiếu niên kia bị một quyền làm chấn động, theo bản năng lui về sau vài bước, chân đứng không vững nên bị ngã trên mặt đất.

Trử Vong chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Đại ca bớt giận, nếu Trử Vong có chỗ gì không đúng, xin ca ca hãy chỉ dạy, và trách phạt.”

Trử Kình Phong tung một quyền bất ngờ chỉ là muốn thử xem vị đệ đệ này có võ công hay không vì từ đó đến giờ hắn luôn coi nhẹ người này. Người luyện võ thân thể đều nhạy bén hơn đầu óc, mà hắn vừa rồi đứng đờ đẫn không có phản ứng, căn bản là không có võ công. Trử Kình Phong không giải thích, ngồi trở lại ghế, lạnh lùng nói: “Đi lấy ngân phiếu đi, về sau hàng tháng quản gia sẽ cho người đem tiền qua cho ngươi, ngươi không cần đến phủ nữa.”

Trử Vong lau mồ hôi lạnh ở thái dương, cúi mặt xuống hơi ảm đạm, cung kính hành lễ rồi rời khỏi thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.