Chiến Thuyền

Chương 41



Editor: Ếch

Mạnh Thiên Cơ không ngờ nữ nhân ngu ngốc này lại ngạo mạn đến vậy, dám không coi lời phu tử như hắn vào đâu. Hắn tức đến nhăn mũi: “Ngươi! Vì sao không làm gì cả?”

Phải biết rằng Mạnh Thiên Cơ bị Trữ Kình Phong bắt đến đây giảng bài nên đã nhịn cả bụng tức, hôm nay trước mặt kình địch cũ phải giương cao uy phong thật tốt. Lúc vẫn còn lanh lợi khôn khéoo, Lý Nhược Ngu không dễ dây vào, nhưng bây giờ nàng đã thành người ngu còn dám kiêu ngạo trước mặt hắn sao?

Lý Nhược Ngu nhìn đám linh kiện trên bàn, ngoẹo cổ, nói với giọng ghét bỏ: “Nhược Ngu không thích chuột….”

Mạnh Thiên Cơ bị câu trả lời bốc đồng của nàng làm ngẩn người. Đống linh kiện cơ quan này nhìn thì giống đồ chơi trẻ con nhưng lại là cửa ải thứ nhất mà Quỷ Thủ tiên sinh đề ra cho đệ tử nhập môn. Sư phụ Quỷ Thủ tiên sinh của Mạnh Thiên Cơ là dòng dõi Mặc gia tồn tại từ thời Xuân Thu. Cốt lõi của Mặc gia là chữ ‘hiệp’, không như Nho gia muốn nhập thế an bang, cũng khác với Đạo gia xuất thế tu tâm, lại càng không giống Pháp gia được ứng dụng trong pháp chế trị quốc. Bởi vậy, tuy giỏi về chế tạo công cụ nhưng Mặc gia vẫn từ từ xuống dốc, đến thời loạn thế mới ngẫu nhiên có vài vị truyền nhân hiếm hoi của Mặc gia thi triển tuyệt kỹ thiên phú để thủ thành. May mà đến đời Quỷ Thủ, nhờ vị này phát dương quang đại nên đạt được nhiều thành tựu lớn, chia thành ba bộ môn: Nông thuật, binh thuật, thuẫn thuật để chiêu nạp môn đồ.

Nghĩa như tên, nông thuật chuyên tạo các công cụ liên quan đến thủy lợi, nông nghiệp, cũng là lớp sơ cấp trong môn phái của Quỷ Thủ. Binh thuật dĩ nhiên lấy chế tạo binh khí làm gốc, chú trọng lấy một chọi ba. Thuẫn thuật là lớp có nhiều môn hạ xuất sắc nhất, trùng thiên độn địa (*), phá đá mở núi, không gì không làm được. Mạnh Thiên Cơ tuy là đệ tử đắc ý nhất của Quỷ Thủ, nhưng hiện tại cũng mới sờ tới chút da lông của thuẫn thuật mà thôi.

(*)trùng thiên độn địa: với cao tới trời, đào sâu xuống đất.

Môn đồ thì có tốt có xấu, tất nhiên phải làm khảo hạch để phân chia nhân tài, cho nên cơ quan hình con chuột là bài kiểm tra sau khi vào sư môn. Nhưng bài kiểm tra nghiêm túc này đến trước mặt đứa ngốc kia lại đổi lấy một câu ‘không thích chuột’, thật là làm cho người ta không thể nhịn được nữa!

Một đám học sinh cùng hút một hơi lạnh, hoàn toàn không nghĩ tới Nhược Ngu lại có dũng khí đến bậc này, dám can đảm khiêu chiến uy nghiêm của phu tử. Đến lúc này, Nhược Ngu vẫn cố gắng giải thích: “Những thứ chuột thích ăn đều không tốt, Chu phu tử có dạy chúng em: Con chuột to! Con chuột to! Chớ ăn nếp của ta. Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi. Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta(*). Nếu đã không tốt, sao còn muốn tạo ra nó?”

(*)Con chuột to! Con chuột to! Chớ ăn nếp của ta. Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi. Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta. Nguyên văn là bài thạc thử (thạc nghĩa là to lớn, còn thử là chuột)

Thạc thử

Thạc thử! Thạc thử!

Vô thực ngã thử.

Tam tuế quán nhữ,

Mạc ngã khẳng cố.

Thệ tương khứ nhữ,

Thích bỉ lạc thổ.

Lạc thổ! Lạc thổ!

Viên đắc ngã sở.

Dịch nghĩa

Con chuột to! Con chuột to!

Chớ ăn nếp của ta.

Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi.

Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta.

Ta sẽ đi và bỏ mày.

Để đến một đất yên vui kia, một đất có đạo đức kia.

Một đất yên vui, một đất có đạo đức.

Ở đấy ta được nơi thích hợp.

Dịch thơ của Tạ Quang Phát

Chuột to hỡi! Chuột to kia hỡi!

Nếp ta, đừng ăn tới nghe mày.

Ba năm biết thói lâu nay,

Xót thương chẳng chịu đoái hoài đến ta.

Nên đành phải đi xa mày đó,

Đến đất kia thật rõ yên vui.

Đất an lạc, đất thảnh thơi,

Chốn kia thích hợp được nơi an nhàn.

Ngón tay Mạnh Thiên Cơ run rẩy chỉ vào Lý Nhược Ngu: “Ngươi… ngươi…”, đúng là hắn không còn lời nào để nói, vì nhiều năm trước đây, hắn cũng từng bị cô gái này chất vấn như vậy.

Chỉ vì hắn chế tạo ra một chiếc nỏ thần có uy lực quá mạnh, có khả năng bắn liên tiếp cả trăm mũi tên, mà trong chiến loạn tại Xuyên Giang lại rơi vào tay quân phản loạn khiến quân địch như hổ mọc cánh, tàn sát vô số mạng người, cũng rất nhiều dân chúng vô tội thiệt mạng dưới tên của hắn. Ngay lúc đó, ở một lần gặp mặt, Nhược Ngu chỉ trích tên của hắn tràn ngập sát khí, không có chút từ bi, đã khởi động là không thể dừng, một khi bắn tên chỉ có thể bắn cho bằng hết cho nên mới khiến nhiều dân chúng vô tội mất mạng. Đáng cười nhất là nỏ của hắn cũng rất dễ phá giải, vì thế, trước mặt rất nhiều đông môn, Lý Nhược Ngu đã vẽ một tấm chắn cao nửa người, chỉ cần vài binh lính cùng nhau dùng là có thể ngăn được tên bắn từ bốn phía, tuy chỉ sử dụng một loại móc câu đặc chế lại đã biến nỏ của hắn thành phế liệu. Bởi vậy, thù hận giữa hắn với Lý Nhược Ngu không cách nào hóa giải.

Hôm nay, nghe được Lý Nhược Ngu chất vấn, vết thương cũ của hắn như đang bị xé toạc ra. Nàng ta tuy rằng ngây ngốc nhưng tính tình vẫn không thay đổi chút nào, vẫn trọng nghĩa, yêu ghét phân minh như trước. Mạnh Thiên Cơ rất muốn dùng những câu cay độc nhất mắng lại, nhưng đối diện với ánh mắt thuần lương kiên định thì hắn không mở miệng nổi.

Mạnh Thiên Cơ giận run hồi lâu, cuối cùng phán: “Hôm nay nếu không nộp một phần bài tập nào thì đừng nghĩ đến ăn trưa.”

Nhược Ngu không nghĩ Mạnh tiên sinh cũng giống Trữ Kình Phong, thường xuyên dùng bát cơm để áp bức, cái miệng nhỏ lập tức dẩu lên, chần chừ cầm lên một linh kiện. Nhưng con chuột rất đáng ghét mà…

Đồ chơi bình thường của nàng dĩ nhiên mô hình thuyền chiếm đa số mà hiện tại, trong cặp của nàng cũng có sẵn một con thuyền nhỏ. Vì vậy, linh cơ vừa động, nàng lập tức móc con thuyền nhỏ ra tháo thành từng mảnh, chỉ chừa lại vỏ thuyền, sau đó đem những linh kiện tương ứng của con chuột lắp vào thân thuyền.

Mạnh Thiên Cơ quệt nhẹ miệng. Các linh kiện trong con chuột đều dựa trên bốn bộ phận then chốt của một cỗ máy để tạo thành: tay đòn, trục, bánh răng, dây curoa (*), nhìn thì đơn giản nhưng phải hiểu rõ nguyên lý mới có thể lắp ráp lại chứ cũng không phải làm y theo bản vẽ là được. Lúc nhập môn, hắn mười một tuổi, ở trong đám thanh niên là nhỏ tuổi nhất, đồng thời là người lắp thành công sớm nhất nhưng để làm xong cũng tốn đến nửa canh giờ. Hiện tại, Nhược Ngu không biết tự lượng sức, dám thay đổi vỏ ngoài. Nên biết rằng, nếu vỏ thay đổi thì kết cấu không gian bên trong cũng thay đổi theo, kéo theo đó khả năng vận hành của các tay đòn cũng thay đổi, đến lúc đó rất có thể tàu cũng sẽ bất động.

(mấy cái này là do t đoán dựa trên các bộ phần mà máy nào cũng có thôi, 2 cái đầu còn đoán ra chứ cái cuối trong bản cv là trợt, t nghĩ đây là sự trượt lên nhau hoặc dùng ma sát như dây curoa để vận hành, còn cái quyển này chắc là chỉ mấy bộ phận hình tròn thì bánh răng là hợp lý nhất)

Tuy vậy, Mạnh Thiên Cơ cũng không ngăn cản, nhưng trong lòng lại đang khinh thường. Hắn phát hiện tay của Nhược Ngu đôi khi run lên không kiểm soát được, điều này đủ để chứng minh não của nàng ta đã chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào. Tên Trữ Kình Phong lại bắt hắn dạy Lý Nhược Ngu một ít kiến thức sơ cấp của cơ quan cũng thật kỳ quái, lẽ nào tên kia cho rằng cơ quan là thứ mà một con nhóc có thể học sao. Nếu là môn hạ của Quỷ Thủ, cho dù làm đệ tử nhập môn lớp nông thuật cũng không kém cỏi đến thế, lại càng không dám có chút khinh nhờn nào. Ngu ngốc giống Lý Nhược Ngu, mắng kiểu gì cũng không đủ.

Chung quanh, các bạn học đều đổ mồ hôi thay Nhược Ngu, các nàng làm mới biết lắp con chuột khó như thế nào, mà giờ trình tự lắp của Nhược Ngu khác hẳn với phu tử, thế này có ổn không?

Nhưng Lý Nhược Ngu vẫn không ngẩng đầu, tay nàng cũng không nghỉ, không ngừng cầm vài linh kiện thử vào các hốc nhỏ, thái độ ung dung không khác gì lúc nàng chơi cửu liên hoàn, chỉ coi đây như một món đồ chơi mà thôi.

Dần dần, vẻ mặt trào phúng của Mạnh Thiên Cơ đang đứng bên cạnh mất đi, thay vào đó là trừng mắt, mặt cứng ngắc nhìn thứ đang dần hoàn thiện trong tay Nhược Ngu.

“Mạnh tiên sinh, làm xong rồi!” cuối cùng thì Lý Nhược Ngu cũng ngẩng đầu, vui sướng quơ thuyền nhỏ trong tay, vì thân thuyền nhỏ hơn con chuột gỗ nên trên bàn còn dư lại vài bộ phận không dùng tới. Sau đó, nàng chạy ra hồ ngoài phòng học đem thuyền thả vào. Con thuyền nhỏ chậm rãi vận hành…

Nhược Ngu hoàn toàn thất vọng, không ngờ thuyền chạy chậm đến thế, khác hẳn con chuột gỗ nhanh nhẹn lúc nãy. Nàng vớt thuyền lên, buồn bực tìm chung quanh, cuối cùng tìm được hai cái quạt nước trong đồng hồ nước, rồi lại hì hục lắp thêm vào hai bên mạn thuyền tạo thành hai cái mái chèo, sau đó thả thuyền lại vào trong nước. Lúc này, con thuyền đã linh hoạt chạy trên mặt nước.

“Tiên sinh, ta có thể ăn cớm được chưa?” Nhược Ngu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu tràn ngập hi vọng hỏi thăm.

Nhưng Mạnh tiên sinh đang biến sắc. Năm đó, hắn vì lắp được con chuột nên được lão sư đặc cách cho học lớp binh thuật. Tuy thế, khi đó hắn trẻ người non dạ nên rất không phục, chạy đi hỏi lão sư tại sao không cho hắn vào thẳng lớp thuẫn thuật, chả nhẽ hắn thi chưa đủ tốt sao?

Quỷ Thủ tiên sinh khi đó cười đáp: “Lấy tuổi của con mà làm được ngần ấy đã rất khá, nhưng muốn học thuẫn thuật quan trọng nhất là có thể học một suy ba chứ không chỉ cần làm y theo hướng dẫn. Con đã học những gì ta dạy nhưng vẫn chưa thoát được cái cũ, sáng tạo cái mới.”

Thâm ý trong câu đó, thật lâu sau hắn mới từ từ hiểu ra: Cơ quan cũng như võ công, mãi mãi không có giới hạn. Cơ thể người tập võ chi phối giới hạn của người tập, thế nhưng người học cơ quan lại không dám nói cơ quan nào là đỉnh cao, bởi vì con người sẽ không ngừng hoàn thiện, tìm ra cái tốt hơn, ‘sáng tạo’ là điều kiện không thể thiếu, đây cũng là điểm thầy không thể dạy cho trò mà người học phải tự tìm hiểu…

Người ta chẳng qua chỉ nhìn một lần thôi mà đã hiểu được công dụng từng bộ phận, cũng cải tiến để lắp vào thân thuyền gỗ có độ khó cao hơn vì thân thuyền nhỏ hơn thân chuột. Thế nhưng….tại sao người đó lại là nàng? Chả phải bảo nàng là kẻ ngu sao? Nàng dễ dàng dùng thời gian một nén hương để thông qua được bài kiểm tra nhập môn của Quỷ Thủ, dựa theo tư chất của nàng, thậm chí nàng có thể được nhận thẳng vào lớp cao nhất: Thuẫn thuật.

Trái tim Mạnh tiên sinh rất mong manh, lần thứ hai bị địch thủ cũ công kích, hai mắt hắn đầy tơ máu, tức giận lật tung bàn của Nhược Ngu khiến các linh kiện rơi tứ tung, cũng làm các thiếu nữ kinh sợ chạy ra khỏi phòng…

Phu tử hỉ nộ vô thường này thật khiến đám nữ sinh vỡ mộng, đến bữa trưa, đã đầy tiếng nghị luận về hành động ban nãy của phu tử. Bởi vì Mạnh tiên sinh phát bệnh tâm thần quá mức đáng sợ, thậm chí ảnh hưởng đến ấn tượng của các thiếu nữ đối với hình tượng thư sinh văn nhã. Có ngươi rầu rĩ kể trong nhà trong thời gian tới sẽ tìm một vị hôn phu kiểu thư sinh nhã nhặn cho nàng ấy, nếu người đó giống Mạnh tiên sinh thì nàng ấy biết làm sao? Nàng có nên suất gia để tránh không? Còn có người kỹ tính, đi xem thời khóa biểu dán ở trên hành lang rồi tuyệt vọng phát hiện ngày nào cũng có tiết học cơ quan đòi mạng. Tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên, đến cả món da lợn mềm mượt của Triệu Thanh Nhi cũng không khiến mọi người vui lên được. Tô Tiểu Lương rất có phong thái lãnh đạo, khuyên mọi người không cần sợ, nàng sẽ mang thuốc trợ tâm hoàn của mẫu thân đến để đề phòng tình huống bất trắc.

Nhưng mà, Lý Nhược Ngu lại không lo lắng gì, nàng đã biết rõ trình độ điên của Mạnh tiên sinh, nàng cảm thấy hôm nay Mạnh tiên sinh ném bàn đã là rất kiềm chế rồi. Lúc này, trong lòng nàng đang lo thứ khác: Đợi đến lúc tan học nên đối mặt với Trữ ca ca như thế nào?

Đêm qua, Trữ ca ca thật sự đã dọa nàng sợ, tiếng thở dốc kích động tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai, còn có, ca ca vội vàng muốn mình sờ cũng làm nàng sợ. Người nhìn thấy hàng ngày không ngờ lại cất giấu nhiều bí mật trong đũng quần đến thế. Lý Nhược Ngu nhất thời không tiếp nhận được. Nếu Trữ ca ca luôn như vậy, nàng có nên xin Tô Tiểu Lương mấy viên trợ tâm hoàn không đây?

Sáng ngủ dậy, vì Trữ Kình Phong đã rời giường sớm nên không gặp, Nhược Ngu cũng đỡ xấu hổ, nhưng chốc nữa gặp lại thì làm thế nào?

Hết tiết học hôm nay, Nhược Ngu không giống mọi ngày chạy ra ngoài như cánh bướm trắng mà đứng ở cửa thư viện ngó dáo dác. Đến khi xe ngựa tới đón mình được vén mành lên, nhìn bên trong xe trống không nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa bước ra cổng, nàng đã thấy Tô Tiểu Lương hưng phấn vẫy vẫy. Giờ này, xe ngựa của Tô gia cũng đã tới, hơn nữa còn tới ba xe, trong đó có hai xe đặc biệt hoa lệ, tôi tớ đi theo sau cũng nhiều, nhìn không giống mức độ phô trương mà Tô gia đạt đến.

Thì ra là nhị tỷ Tô Tiểu Lương sắp gả cho Hầu phủ Viên tứ thiếu gia. Tứ thiếu gia không chịu nổi nỗi nhớ vợ chưa cưới, mang theo muội muội Viên Dung thêm muội muội của bạn tốt kết thành nhóm, viện cớ du sơn ngoạn thủy tới thăm vị hôn thê đã lâu chưa gặp.

Cạnh xe Tô Tiểu Kiều là xe thiên kim hầu phủ Viên Dung và xe muội muội của bạn thân tứ thiếu. Lúc Tô Tiểu Kiều xuống xe, hai vị tiểu thư không nhúc nhích, vẫn ngồi yên trong xe. Tô Tiểu Kiều nghĩ hai cô bạn quý giá tới ở nhờ quả là dát vàng lên mặt, trong lúc phấn khởi liền vội vàng dẫn Tô Tiểu Lương tới gặp hai cô bạn: “Viên tiểu thư, Triệu tiểu thư, đây là muội muội vẫn đang còn đi học của ta Tô Tiểu Lương.”

Viên Dung xốc màn lên một chút, nhìn ra, thế nhưng vị Triệu tiểu thư kia lại không hề vén màn.

Đúng lúc đó, Tô nhị tiểu thư nhìn Lý Nhược Ngu rồi hỏi muội muội: “Vị này là biểu muội nhà Tư Mã đại nhân, Nhược Vũ tiểu thư phải không?”

Tô Tiểu Lương tuy không hiểu nhị tỷ sao lại bảo mình gọi Nhược Ngu lại, nhưng cũng thành thật đáp: “Phải, nhị tỷ, nàng là bạn tốt mà muội hay nói với tỷ, Nhược Vũ tiểu thư.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, màn xe của Triệu tiểu thư cuối cùng cũng được vén lên, vị Triệu tiểu thư kia chỉ lộ ra một bên mặt, cẩn thận nhìn Lý Nhược Ngu.

Lý Nhược Ngu vừa nhìn thấy: Trời, trên đời lại có vị tỷ tỷ xinh đẹp đến thế. Cô nương kia toàn thân quý khí, mặt mày cũng toát lên vẻ sang trọng, vừa nhìn là biết đến từ kinh thành.

Lúc này, Triệu tiểu thư lên tiếng, thanh âm cũng thanh lệ dễ nghe: “Nếu là biểu muội của Tư Mã thì cũng không cần khách khí, ngày mai chúng ta tổ chức hội ngắm hoa tại Lan Uyển đình bên bờ sông Mạc, chẳng hay có được hân hạnh đón tiếp Tô tam tiểu thư cùng Vũ tiểu thư không?”

Tô Tiểu Lương nghe thế, khó xử nói: “Mai muội với Nhược Vũ đều phải đi học, chỉ sợ không thể đi.”

Tô nhị tiểu thư lạnh lùng trừng mắt nhìn muội muội: “Khó được dịp Viên tiểu thư và Triệu tiểu thư đến chúng ta đương nhiên nên làm tròn vai trò chủ nhà, ngày mai muội xin nghỉ là được. Không biết có được hân hạnh đón tiếp Nhược Vũ tiểu thư không?”

Không đợi Nhược Ngu trả lời, Tô Tú đứng bên đã đáp: “Tư Mã đại nhân đã dặn dò tiểu thư tuyệt đối không thể trốn học, e rằng tiểu thư nhà chúng tôi không thể đáp lại mỹ ý của các vị. Trong phủ còn có chút việc vặt, đành xin đi trước một bước, mong các vị tiểu thư thứ lỗi.” Nàng nói xong liền đỡ Nhược Ngu bỏ đi, nhanh chóng lên xe rời thư viện.

Tô nhị tiểu thư không ngờ mình bị bẽ mặt, rất bất mãn: “Thật sự không có gia giáo, quy củ của thị nữ phủ Tư Mã là thế nào đây? Chủ nhân còn chưa lên tiếng, ả ta đúng là lắm mồm, nếu như ở Tô phủ nhà ta đáng bị vả mồm.”

Tô Tiểu Lương liếc mắt trừng nhị tỷ, thầm nghĩ: Không biết hai vị tiểu thư kia lại lịch như thế nào mà đáng để nhị tỷ nịnh hót như thế, có thể thấy hai người này không bình thường.

Lúc này, Tô Tú ở ngoài xe ngựa trong lòng cũng đang rối rắm, bởi vì tuy nàng chỉ thấy một bên mặt của Triệu tiểu thư nhưng rõ ràng gương mặt này rất quen thuộc, hình như nàng đã nhìn thấy ở phủ quận chúa, nhưng nhất thời nàng lại không nhớ rõ là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.