Chiến Thuyền

Chương 56-2



Một cô nương xinh đẹp quyến rũ lại còn nũng nịu đòi hôn như thế, thì trên thế gian này có mấy ai có thể kiềm chế được? Nếu bên cạnh hắn không có người ngoài, nhất định sẽ dùng hết sức để yêu thương đóa hoa bé nhỏ xinh xắn này.

Trử Kình Phong liếc mắt một cái liền thấy Lý Nhược Tuệ từ hoa viên đi tới, hắn vỗ vỗ sau lưng Nhược Ngu nói: “Tỷ tỷ đang ở đây, cứ càn quấy thế này thật là không có thể thống gì, mau đi xuống dưới để còn dễ nói chuyện!”

Tràn ngập nhiệt tình như vậy mà không được đáp lại, thật sự là lòng Lý Nhược Ngu tràn đầy thất vọng. Cảm thấy bên trong tim mình như bị thiêu đốt, Trử ca ca quả nhiên không giống như trước đây, thích gần gũi yêu thương sờ đầu nàng.

Nhược Tuệ ra cửa hông nhìn muội muội làm nũng với Trử Tư Mã thì nội tâm âm thầm cả kinh.

Lúc nhỏ Nhược Ngu trưởng thành sớm, bởi vì bướng bỉnh nên bị gia phụ hung hãn quản thúc, nghe nói bởi vì dẫn một đám bạn không biết làm cách nào lại tự tiện xông thẳng vào quân doanh cấm địa đang đóng ở ngoài Liêu Thành, suýt chút nữa làm nổ tung cả kho sung ống đạn dược trong đó, gây ra đại họa ngập trời. Nên bị phụ than xách vào bên trong từ đường của Lý gia, được giáo huấn là hung hăng đánh vào bàn tay, từ lần đó về sau, Nhược Ngu mới thu liễm tính tình bướng bỉnh, dần dà có bộ dáng của nữ tử.

Ngay trong trí nhớ của Nhược Tuệ, bộ dạng muội muội xinh đẹp lúc nghịch ngợm so với lúc mất trí nhớ cũng không khác lắm

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy muội muội mình làm nũng, tinh nghịch bướng bỉnh trước tên đại ma đầu tóc trắng kia, không khác lắm so với chút trí nhớ ít ỏi về sự tinh nghịch của muội muội nhà mình khi còn bé. Đối với Trữ Kình Phong, đúng là Nhược Tuệ không hiểu biết gì về người này lắm. Chỉ một lần nói chuyện duy nhất, đó là vàođêm trước lễ thành hôn của Nhược Ngu, bị hắn vừa đấm vừa xoa, dọa một phen.

Đối với muội phu như vậy, thật sự là rất khó cho ai có cảm giác muốn đến gần để tìm hiểu hay nói chuyện thân mật. Nhất là khi muội muội lại có thể có thể tựa sát hắn làm nũng một cách bình thản không kiêng nể gì, trong mắt của Lý Nhược Tuệ, cũng giống như là đang nhổ răng cọp, hoặc đang giật miếng mồi ngon trên miệng của sư tử vậy.

“Nếu đại tỷ đã đến đây thì nhân tiện ở lại nơi này dùng cơm luôn, hôm nay ở giáp huyện săn được một con heo rừng, vừa vặn cho hai tỷ muội nếm thử món tươi mới của vùng đất Phương Bắc này!” Trử Kình Phong cùng Nhược Tuệ hàn huyên một phen.

Ngày thường nếu trong phủ cần thức ăn gì thì đều có người quen đưa tới, tuy rằng trạm kiểm soát Bắc địa đều bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp, nhưng thức ăn cùng những thứ quý giá cung cấp cho Tư mã phủ cũng có đường khác để ra, không hề thiếu bất cứ thứ gì, hơn nữa còn có thịt heo rừng mới săn, bữa cơm trưa này cực kì phong phú.

Tư Mã đại nhân là người phương Bắc nên yêu thích các món ăn có hương vị đậm đà. Tỷ muội nhà họ Lý là người miền Nam, ăn khẩu vị nhẹ cùng thức ăn chua ngọt.

Món đầu tiên được bưng lên là món vi cá chưng với Hải Sâm, kèm một dĩa đu đủ đặc sản của nước Xiêm La, mùi thơm nức xông vào mũi, làm người ta cảm thấy đói bụng ngay.

Món thứ hai là pha trộn giữa Bắc và Nam, ở Cự La Sơn có nhạn đầu bạc nổi danh, hương vị thập phần thơm ngon, là thịt thượng phẩm,nhưng rất khó bắt được. Tháng 10 hàng năm nhạn đầu bạc đều vượt hơn sáu ngàn dặm, bay đến phía Nam để tránh mùa đông. Sách xưa có câu: Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử(*). Thịt nhạn là mỹ vị ở nhân gian, thịt gà tầm thường sao có thể sánh bằng?

Về phần thịt heo rừng kia, thật ra cũng không chế biến gì công phu lắm làm, chỉ là lấy phần đùi sau, dùng chày cán bột nện cho thịt mềm, sau đó tẩm ướp gia vị đặc biệt, đem đi nướng chính, sau đó dùng lá sen non tươi, bao chung quanh rồi đặt lên dĩa bằng đồng bưng lên.

Lý Nhược Tuệ mặc dù sinh ra là ở nhà thương nhân phú hào, nhưng Lý gia từ trước đến nay không có ăn mặc xa hoa, sau này gả cho Lưu gia, bởi vì bổng lộc có hạn, ngày thường cũng không ăn xài quá tay, quả thật là lâu rồi không có ăn được món nào tinh xảo cả.

Ngồi cạnh chiếc bàn bát tiên bằng gỗ mun đen, nhìn Trử Kình Phong không nhờ tay người khác mà dùng lưỡi dao xiên thịt, nướng xong đầu tiên là đem đưa cho Nhược Tuệ ăn trước, sau đó lại lấy vài miếng mỏng bỏ vào bát của Nhược Ngu, dặn dò nàng ăn từ từ,coi chừng phỏng miệng, hắn hoàn toàn không hề có chút xíu tà mị gian trá giống như lúc đến bức hôn lần trước?

Nói hắn là trước khi cưới, ở trước mặt mẫu thân và mình ôn nhu thể thiếp là giả vờ. Nay lập gia đình được nửa năm, nếu chỉ trọng sắc, sớm đã bị tính tình nghịch ngợm ương bướng như một đứa trẻ của Nhước Ngu hành hạ đến mức không thể chịu đựng được. Mà lúc này xem Trử Tư Mã và em gái ở chung, lại cực kì hòa hợp, như đôi chim liền cánh, cây lá liền cành.

Phải biết rằng Lưu Trọng vừa mới tới Mạc Hà Thành, sáng sớm tinh mơ hôm sau vội vàng đi đến quân doanh báo cáo công tác, nghe nói tướng sĩ khắp thành muốn hiệp sức cùng với dân chúng để gieo ngô, khai mương đào sông, Tư Mã đại nhân cũng ở đó mấy ngày. Không giống như trong suy nghĩ của nàng trước đây, hắn nào giống một tên ăn chơi đàng điếm bên ngoài, không để ý đến việc trong nhà.

Vừa rồi chính mắt nàng thấy Tư Mã ở tiền thính đổi lại giày tràn đầy nước bùn, có thể thấy được là hắn vừa đi tuần tra ở đồng ruộng xong, vội vàng trở về, chỉ để cùng muội muội ăn bữa cơm trưa…

Nghĩ như vậy xong thấy nàng cùng phu quân lâu rồi không hòa thuận, cùng nhau ăn bữa cơm canh nhà. Sau khi đưa đến đây, Lưu Trọng một ngày ba bữa đều dùng cơm ở trong viện của thị thiếp.

Nhược Ngu không biết tỷ tỷ mình đang buồn, ăn xong vài miếng, đột nhiên nghĩ tới sang sớm liền lấy rượu bổ ra, vội vàng xoay người sai Long Hương đem một bầu rượu lại.

Sau đó vô cùng ân cần rót cho Trử Kình Phong: “Ca ca, huynh uống cái này nhiều nhiều vào.”

Trử Kình Phong kinh ngạc nghĩ tại sao nàng đột nhiên nghĩ đến việc mang đến cho mình chén rượu, đợi đến khi rượu trong bình đổ ra, loại này hương vị đặc thù riêng biệt, thật sự là uống qua một lần thì ấn tượng suốt đời.

Nhìn rượu óng ánh, Trử Kình Phong nhíu mày, thầm nghĩ: Từ trước đến nay không tìm, sao bây giờ lại lấy cái bình này ra? Cái này là do nhạc mẫu chuẩn bị, không thể trước mặt gia tỷ mà phụ ý tốt, chỉ là hòa nhã nói: “Lát nữa ta phải đến nha phủ làm việc, nếu trên người đầy mùi rượu thì sẽ không tốt, bầu rượu này đem cất đi, sau này lấy ra uống.”

Nhược Ngu bướng bỉnh, nâng chén rượu nói: “Long Hương nói đây không phải là rượu, đây là đồ bổ cho thân thể, nam nhân thì có lúc lên lúc xuống, lúc mềm lúc cứng, uống rượu bổ này xong thì mới có thể cải thiện khuyết điểm, cưỡi ngựa vượt sông!”

Long Hương lúc này đang ở ngoài sảnh chuẩn bị dưa sau khi ăn và trái cây, cách một chiếc bình phong mỏng nên đều nghe rất rõ ràng lời nói của phu nhân. Ngay lập tức, Long Hương muốn đem đầu mình đập vào bàn bên cạnh, cảm thấy nước đã tràn đầy hốc mắt: “Nhị tiểu thư! Người ngại bọn gia nhân chúng em sống thọ quá rồi sao? Tư mã đại nhân có mềm hay cứng, thì cũng đâu cần tiểu thư nói oang oang như thế chứ?”

Lý Nhược Tuệ lúc đầu không phản ứng kịp, chỉ thấy biểu tình của Tư Mã đại nhân không khỏi trở nên quỷ dị, hơn nữa mùi rượu kia, lập tức tỉnh ngộ biết đó là tác phẩm của mẫu thân. Muội muội mở miệng không hề biết điểm dừng, thật là làm cho nàng khốn quẫn, không biết nên làm sao mới tốt. Chỉ có thể cúi mặt vùi đầu vào ăn rau trộn, coi như không nghe thấy gì.

Tư Mã không nói gì thêm, chỉ là nhận chén rượu từ bàn tay nhỏ bé của Nhược Ngu, chậm rãi uống tâm ý của nhạc mẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.