Chiến Thuyền

Chương 57-2



Nói xong hắn vung tay lên, kêu gã sai vặt hầu cận đi đến thư phòng của mình lấy ‘bảo bối’ đến đây.

Biểu đệ Trịnh Hi Chi luôn luôn nói, trước khi Trử Kình Phong thành thân, hắn học chung với vị biểu ca này, tuổi tuy lớn nhưng vẫn thủ thân như ngọc, nên đương nhiên đã chuẩn bị. Và đương nhiên ‘bảo bối’ mà hắn chuẩn bị đó không phải là bức tranh dưới đáy hòm của Nhị tỷ Tô Tiểu Lương có thể so sánh được.

Những hình vẽ bên trong bức Sáo Đồ đó là danh gia đương thời giấu tên sở hữu, chẳng những cực kì giống với người thật lại còn sinh động như thật. Mở ra trang đầu tiên, đó là cả vườn xuân sắc đập thẳng vào mắt

Nhược Ngu tuy rằng ngây thơ nhưng mà nội tâm cảm thấy vật tốt như vậy hẳn nên len lén vụng trộm thưởng thức một mình là được rồi. Nhưng bây giờ có ca ca ngồi bên cạnh, vươn ngón tay dài hiên ngang dẫn mình thưởng thức những chỗ tinh tế nhất bên trong đó, thì mặt đúng là có hơi đỏ một chút!

Nàng không khỏi nhìn trộm về hướng Trử Kình Phong. Trán của hắn có một lớp mồ hôi mỏng, mũi thở hơi kích động, giống như là đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó, nhưng mà biểu tình cùng giọng nói rất bình tĩnh, nhìn qua rất ra dáng của một người thầy gương mẫu và chuẩn mực: “Nếu đã có lòng muốn học, Nhược Ngu cũng nên ngoan ngoãn học tập theo, muội xem tư thế này có tên là ‘Cá ngậm mồi’, tên thì như thế nhưng không thể giống như cá mà há miệng cắn một cái phải bình tĩnh ngậm nhè nhẹ, không được để răng chạm vào, không biết muội có làm được không?”

Ánh mắt Nhược Ngu trợn to đầy kinh ngạc, cảm thấy quyển sách này càng hoang đường hơn quyển của Tô Tiểu Lương, mấy tư thế trong đó… chẳng lẽ mình và Trữ ca ca phải học theo hết sao?

Trử Kình Phong cũng biết chút lý trí cuối cùng của mình đã bị bức sáo đồ này làm vỡ tung ra hết. Nhưng hắn cũng biết, lần đầu tiên giữa mình và nàng đã hù dọa Nhược Ngu một chút, lần này mặc dù là cô gái này u mê nhất thời muốn chủ động đến gần gũi với mình, dù vậy hắn cũng muốn chuẩn bị chu đáo, để cho nàng ăn một lần rồi nhớ nhung mãi, như vậy mới tốt cho tương lai sau này, dẫn đến cuộc sống sau này sẽ toàn những tháng ngày đầy hạnh phúc.

Vì thế liền sai Tô Tú đi đến Phương Mộc mang mâm bạc đến, phía trên có bày mấy hộp dầu cao, còn có một vài đồ vật kì lạ bằng ngọc.

Tô Tú đi ra từ phủ quận chúa, nên đương nhiên cũng hiểu biết chút chuyện về những lạc thú chốn khuê phòng của giới quý tộc. Lập tức bước xuống khỏi lầu, buông mành trúc, dẫn tất cả những thị nữ đang hầu bên ngoài thối lui hết ra ngoài, canh giữ bên ngoài nhà thủy tạ

Nhược Ngu tò mò liếc nhìn, không biết mang những vật dụng này tới làm gì. Vừa quay đầu lại, phát hiện Trử ca ca đã cởi áo, thân là võ tướng nên thần hình cường tráng khỏe mạnh, mỗi một cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh cuồn cuộn, bởi vì khi nãy mới uống rượu, cùng với mồ hôi, nên toát ra một mùi hương đặc thù của nam nhân.

Nhược Ngu nhìn chăm chú cơ mồ hôi lăn trên cơ ngực kia xuống, nhịn không được nuốt nước miếng.

Trử Kình Phong lấy lụa mỏng lại đây, muốn che khuất hai mắt của mình, nhưng mà lại bị tay Nhược Ngu kéo lại: “Cho dù mắt của ca ca có biến thành màu đỏ, Nhược Ngu cũng không sợ, bởi vì huynh là Trử ca ca.”

Những lời nói đầy thâm tình biểu lộ một cách rõ rang như thế thì làm sao không làm cho trái tim của hắn rung động cho được? Trử Kình Phong lấy tay kéo cô gái nhỏ xinh xắn vào lòng. Những nụ hôn rơi xuống như mưa….

Lúc này đang là buổi chiều, ánh mặt trời bị đám mây che khuất, một trận gió lạnh xẹt qua mặt hồ, thỉnh thoảng màn trúc trên lầu các phát ra tiếng động, làm cho âm thanh yêu kiều bên tròng phong đó thỉnh thoảng khe khẽ vang ra….

Tô Tú không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhìn những giọt mưa đang không ngừng rơi bên cạnh, lại một canh giờ đi qua, nhưng mà động tĩnh trong lầu kia vẫn không thấy ngừng. Nghĩ thôi cũng đã thấy tiểu phu nhân thật đáng thương, ba cốc rượu đại bổ cực lớn mà, quả nhiên là không biết sống chết… Nhưng mà ai lại phát tiết một mạch như thế!

“Trử ca ca, Nhược Ngu không…A… Không học tư thế ‘cá ngậm mồi’ có được không?”

“Ngoan, lần này thử sự tuyệt vời của tư thế “Ve sầu bám cây’, nếu được thì cho muội tạm nghỉ…”

Mãi đến khi mặt trời chiều ngã về tây thì động tĩnh trong lầu các rốt cục cũng dần dần ngừng nghỉ. Tô Tú ngồi ở cột đá nhà thủy tạ phe phẩy cây quạt, phía dưới nhóm thị nữ chuẩn bị chậu nước và khăn. Sau đó đó xoay người đi vào trong đưa nước trà cho Long Hương nói: “Tìm thời gian thích hợp, đem bình rượu kia đổ đi. Nếu tiểu phu nhân hỏi, nói là có người động tay động chân vào nên đã đem đổ đi rồi…”

Long Hương sợ hãi, gật đầu như giã tỏi, chỉ nghĩ đến vừa rồi lúc mình đi vào bên trong, tiểu phu nhân được Tư Mã đại nhân bọc lại bằng áo dài, nằm ngủ say trên nhuyễn tháp, vẫn là nhờ Tư Mã đại nhân nâng đầu nàng, đút thức ăn và nước trà vào miệng nàng.

Chiếc thảm được trải bên dưới quả thực là không còn gì để hình dung được nữa, ẩm ướt gần hết, đi giày trên đó còn có cảm giác như ướt hết cả chân… Chỉ nghĩ đến thôi, nếu tiếp tục để cho Tư Mã đại nhân uống them vài lần nữa, tiểu phu nhân còn nhỏ tuổi như thế, chẳng phải sẽ bị hút hết tinh lực, thân thể hao gầy luôn sao?

Tư Mã đại nhân rốt cục đã đạt được ước muốn, tựa người thoải mái thưởng thức nét đẹp của kiều thê. Nhưng mà sau khi cân nhắc một chút, vẫn là cảm thấy có chút gì đó không thích hợp ở đây.

Nhược Ngu ở trong thư viện kết giao loại bạn xấu gì? Mấy thứ này lại có thể đem cho nàng xem?

Lập tức liền muốn dứt khoát cấm nàng đi tới thư viện, cả ngày ở trong phủ cùng hắn vai kề vai, má chạm má, như vậy mới có thể bù đắp lại hơn nửa năm thành thân lại sống cô độc như thầy tu!

Nhưng mà Lý Nhược Ngu lần này đúng là ‘học’ hơi quá liều rồi, xem như đã thỏa mãn lòng hiếu kì của nữ nhân, lần này hận không thể nhìn thấy Trữ ca ca là tránh như mèo tránh chuột. Bây giờ cho dù Trử ca ca có rước nữ nhân như Hồng Kiều về thì nàng tuyệt đối là mừng rỡ.

Loại mãnh thú như thế, cần phải cho ‘mồi câu’ đáng sợ kia ăn sạch mới đáng đời!

Vừa nghe Trử Kình Phong nói không cho phép nàng đi học, còn không cho nàng kết giao với Tô Tiểu Lương, đương nhiên là không đồng ý, nên đã giận dỗi khóc sướt mướt cả một ngày.

Trử Kình Phong nếu đem so với nhạc phụ quá cố thì lòng dạ đương nhiên bớt nghiêm khắc hơn rất nhiều, tuy rằng lập ra nhiều quy tắc cho Nhược Ngu, nhưng mà đến điểm mấu chốt lại không thể hạ quyết tâm, hắn tự cảm thấy nếu nghiêm khắc quá thì không được tốt lắm, cho dù biết nếu nuông chiều con gái như thế, thì chắc chắn con sẽ hư tại cha hiền mà.

Nên cuộc giận dỗi đó kéo dài không được bao lâu, Tư Mã đại nhân của chúng ta lại phải đành thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.