Tư Mã đại nhân mặt không đổi đi vào tiểu viện, Tô Tú cùng Long Hương cũng bị hù đến nỗi nhảy dựng, thầm nghĩ không biết những lời nói vô lí đến hoang đường vừa rồi của tiểu phu nhân có bị đại nhân nghe được hay chưa?
Các nàng vừa định đứng dậy hành lễ thì đã thấy Tư Mã phất tay, ý bảo các nàng lui xuống, sau đó lặng lẽ ngồi xuống tháp.
Nhược Ngu đang xoay người nhắm mắt, đương nhiên không biết phía sau phía trước thay đổi người. Chỉ đem tấm lụa mỏng quăng ra, lộ ra tấm lưng trơn bóng, xoay mình nằm ở tầng tháp trên ra lệnh: “Long Hương, sau lưng của ta ngứa, gãi cho ta.”
Hai mắt Trử Kình Phong ngưng lại, tròng mắt nhìn tấm lưng sáng bóng, ánh trăng chiếu rọi từng tấc nõn nà, làm cho người khác không nhịn được mà muốn đụng vào… Chỉ là, da thịt nõn nà như vậy nhưng trong tâm lại không an phận.
Hắn chậm rãi giơ ngón tay lên, dừng lại ở vòng lưng sáng bóng kia, xúc cảm ngứa ngáy, tê dại kia làm Nhược Ngu giật mình, xoay người lại trợn to mắt nhìn, lúc này mới phát hiện hai người thị nữ của mình đã lui ra ngoài.
Nhìn nam nhân lạnh lùng trước mắt, Nhược Ngu cũng không lên tiếng, chỉ đứng dậy, mang giày vào, chuẩn bị đi vượt qua người nào đó để đi vào nhà, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì liền bị Trử Kình Phong cầm tay lại, kéo nhẹ một cái, nàng liền rơi vào trong lòng hắn.
“Vẫn chưa tái giá mà, sao lại không cho phu quân ôm?” Lời nói của nam nhân ẩn chứa sự lạnh lẽo, dán sát vào vành tai non mềm của Nhược Ngu.
Nhược Ngu bị hắn làm cho ngứa, cổ hơi rụt lại, mím miệng, nhớ tới cái quan trọng nên nói: “Nếu muội tái giá, muội có thể mang con vẹt Tật Phong đi được không, còn có da hổ huynh mua cho muội nữa…Ô…”
Lời còn chưa nói hết, sau đó trời đất rung chuyển, nàng bị đặt ở trên tháp, nam nhân chậm rãi tháo đai lưng trên người xuống, sau đó quấn lấy đôi chân mảnh khảnh của Nhược Ngu, đầu còn lại thì treo lên trên cao, cột cố định ở trên cái giá. Đôi chân của Nhược Ngu bị treo cao cao, chỉ có thể dùng đôi tay chống đỡ nửa người trên, tư thế đó của nàng miễn bàn là có biết bao nhiêu mê hoặc.
“Tái giá? Nàng tưởng ta chết rồi sao?” Trử Kình Phong tiếp tục cởi quần áo nói, “Đừng nói tới tái giá, cho dù chỉ là cùng nam nhân khác liếc mắt một cái, cũng phải bị dạy dỗ đến nơi đến chốn. Phải để cho Nhược Ngu của ta biết rằng, thân thể thơm mềm này là của ai!!!”
Nói xong liền lộ ra cánh tay cường tráng, cúi đầu xuống, hôn lên thân thể nhuộm hồng kia, lưỡi quấn lưỡi, môi bám lấy môi, khe khẽ thì thầm: “Nàng muốn nam nhân khác cũng hôn muội như vậy sao?”
Nhược Ngu muốn mở miệng đáp lại, nhưng mà ngay sau đó môi lưỡi kia càng thêm dùng sức, như muốn đem những lời lẽ của nàng chặn lại ở yết hầu.
Nhược Ngu hiện tại đã biết được mùi vị của dục vọng, bị hôn đương nhiên động tình, nàng đưa tay vòng quanh chiếc cổ cường tráng của nam nhân, giống như dây leo quấn quanh trên người của hắn, chủ động đáp lại, phát ra âm thanh khe khẽ như được ngâm trong mật đường.
Tư Mã đại nhân tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng hắn mới vừa thoát khỏi thân đồng tử, nếm thử trái cấm, nên đối với bữa tiệc trù phú đầy món ngon vật lạ như thế này đương nhiên là thèm khát không thôi
Hôm nay trong doanh trướng xử lý công vụ thì liên tiếp thất thần, trong đầu hồi tưởng lại những khoảnh khắc tuyệt vời kì diệu của những xuân sắc chốn khuê phòng, lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cuối cùng tấu chương không đến mấy trăm chữ vậy mà chừng một canh giờ mới viết xong.
Đợi đến khi bình tĩnh lại và đọc tấu chương mình viết mới hoảng hồn, sai sót nhiều đến mức không biết mình đang viết gì. Bắt đầu hiểu cảm giác hoa mắt ù tai của tên hôn quân kia lười để ý chuyện triều chính, chỉ say mê trong ôn nhu hương kia. Có thể thấy được hai chữ “Nữ sắc” quả nhiên là hại nước.
Cho nên khi đang suy nghĩ cả ngày trời, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đột nhiên xuất hiện trước mắt nên hắn mới giả vờ lãnh đạm. Dù sao cũng là đang ở doanh trại, chẳng lẽ bởi vì chuyện nhi nữ tình trường mà mất đi bản sắc nam nhi?
Nhưng khi nghiêm mặt từ chối nhã ý của giai nhân, nhìn nàng với gương mặt buồn bã bước ra khỏi doanh trại, trong lòng hắn có mấy phần hối hận.
Nhưng ngay sau đó tên không chết tâm Thẩm Như Bách lại theo Thái tử đi vào trong trại lính, hắn chỉ có thể kiềm chế suy nghĩ trong lòng xuống, nghe Thái tử truyền đạt thánh chỉ.
Cạm bẫy lần này đúng là một kì công sắp xếp vừa nghe xong liền biết là do Bạch Quốc Cữu an bài, Trử Kình Phong cười lạnh, cứ như cũ mà kính cẩn tiếp nhận thánh chỉ.
Nếu là khẩu dụ của thiên tử thì đương nhiên hắn phải nể chút mặt mũi. Nhưng nếu vì một chuyện nhỏ nhặt này mà muốn gạt ngã hắn thì hắn không phải là Quỷ Kiến Sầu của Đại Sở rồi. Nhất định phải tặng lại một bầu rượu đặc biệt thượng hạng để đáp lễ lại Bạch gia.
Những chuyện công như thế này để xử lí thì dễ như trở bàn tay, nhưng chuyện trong nhà lại cực kì khó giải quyết.
Trong lòng hắn biết rõ là hôm nay mình đã làm phật tâm ý của mỹ nhân, cần phải nhún nhường dỗ dành một phen. Không như mong đợi, người còn chưa bước vào sân thì đã nghe được kiều thê của mình đang tính toán cuốn gói về nhà mẹ đẻ, thuận tiện còn dắt theo cả đám bạn thân.
Đầu óc hiện nay đã không được linh hoạt cho lắm mà đã có ý nghĩ đó trong đầu, nếu như không phải ngốc do té ngựa, thì sợ là một khắc nàng cũng không ở lại bên cạnh mình.
Nghĩ thế thôi mà lửa giận như muốn đốt cháy cả tim, nhất định phải trừng trị cô gái trong long này, phải làm nàng khóc thì khi đó nàng mới biết mình là ai.