Chiến Thuyền

Chương 62



Edit: jessfann

Kỳ thật những lời này của Thái tử có nửa thật nửa giả, năm đó khi mà hắn cùng với Chu Tiềm Vũ còn mặn nồng thì có nghe nàng nói qua một chút, nhưng mà từ sau khi nàng đi khỏi kinh thành cho tới bây giờ, ngay cả một nửa hòa nhã nàng cũng không dành cho hắn, làm sao mà có thể tâm sự gì về chuyện riêng của Lý Nhược Ngu?

Thái tử thu ý cười, rốt cục nói có chút nghiêm chỉnh: “Tên Nam Cung kia tuy rằng cử hành cuộc thi lần này là có động cơ bất lương, nhưng cũng có ích cho chúng ta, nay ngươi nắm lấy cái công trình mà có thời gian gấp rút như vậy, nếu có thể mượn cơ hội này để mời chào người có chút tay nghề đến là tốt… Bạch gia kia đang chờ xem ngươi làm để chê cười, mong rằng Kình Phong nghĩ đến một chút thủ đoạn, đừng để hắn đạt như ý nguyện.”

Trong lòng Trử Kình Phong biết thái tử nói có lý nên lập tức yên lặng gật đầu, sau đó thì yên lặng không nói nữa.

Thái tử muốn đi đến thư viện để thăm vị Diệu Bình cư sĩ kia cho nến hắn cũng không trì hoãn nhiều, sau khi uống xong bầu rượu liền rời đi.

Lúc này đêm đã khuya, Trử Kình Phong ra khỏi thư phòng, chậm rãi thong thả đi trở về phòng của Nhược Ngu.

Đợi đến khi hắn vén màn nằm xuống giường thì kiều nhi đang ngủ say sưa, mềm nhũn không biết nói gì mà lẩm bẩm một câu, sau đó liền ôm cánh tay của hắn rồi ngủ tiếp.

Trử Kình Phong chậm rãi cúi đầu, hơi ngậm nhẹ môi của nàng mút một chút, sau đó nguyên đêm không ngủ để nhìn ngắm gương mặt đang ngủ của nàng.

Ngày thứ hai, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã đem Nhược Ngu từ trong giấc mộng tỉnh lại. Tính ra cũng đã lâu rồi trời không có mưa dầm như thế này. Cơn mưa đầu mùa hạ đã làm cho độ nóng nhạt bớt đi, mang theo hơi mát đến.

Nhược Ngu nheo mắt một nửa, dùng sức chui vào lồng ngực rộng lớn của Trử Kình Phong, sau đó ngáp hỏi: “Bây giờ là khi nào rồi? Vì sao huynh chưa chịu ra khỏi phủ?”

Nam nhân đến gần sáng mới ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi, cho nên chỉ nắm chặt cánh tay, đem nàng bọc chặt lại, lười biếng nói: “Hôm nay không đi, ta ở nhà với nàng.”

Nhược Ngu vốn là muốn nói “Tốt lắm”, nhưng mà khi dán lên thân người của hắn liền phát hiện có chút không ổn, phàm là nam nhân sang sớm đều tràn đầy tinh lực, nhất là chỗ đó đó sẽ dựng thẳng lên, những người tuổi tác cao cũng không ngoại lệ.

Tiểu biểu muội bây giờ cực kì đầy kinh nghiệm. Giật mình lập tức nghĩ tới câu ‘ở với nàng’ đó sẽ kịch liệt và nóng bỏng biết bao nhiêu, nên lập tức không dám tham luyến sự ấm áp trong chiếc chăn bông đó nữa, lấy cớ muốn chào đón ngày mới liền nhảy xuống giường, không cần kêu người hầu hạ liền khéo léo tự rửa mặt rồi chuẩn bị đi học.

Chờ Tô Tú chải đầu thay quần áo cho nàng thì Trử Kình Phong lúc này mới mở mắt tựa phi tiếu, nửa người dựa vào trên giường nhìn nàng.

Mới vừa rồi trên giường vẫn còn là một giai nhân yêu kiều quyến rũ, bây giờ mớ tóc dài đã uyển chuyển bới lên, đổi lại bộ nho sam trắng rộng lớn, chỉ dùng đai lưng bó lại eo thon, vậy mà cũng có nét quyến rũ rất riêng, rất đặc biệt.

Nhược Ngu đang chải đầu, xoay gương mặt nhỏ sang nhìn hắn, chỉ thấy mái tóc màu bạc của hắn khoác lên hai má, ý cười lười biếng đọng trên mặt, bình thường hắn là nam nhân lãnh khốc, thường không cười, vậy mà hắn thả lỏng mỉm cười thì quả thật rất đẹp.

Bất tri bất giác Nhược Ngu nhìn có chút ngẩn người, Trử Kình Phong hiểu ý nên bước sang, hôn cái trán sáng bóng của nàng một cái mới hoàn hồn lại.

“Biểu muội của ta mặc nho trang vào thật đúng là mê người, ở nhà với biểu ca được không?” Trong lúc đang nói, bàn tay to ngả ngớn chuẩn bị đi sâu vào vạt áo…

Nhược Ngu đỏ mặt vỗ vào tay, nghiêm túc nói: “Tên dâm tặc phóng đãng này, chỉ vì ý muốn xằng bậy của huynh mà muốn muội bỏ lỡ việc học hành sao?”

Long Hương bưng cái chậu rửa mặt đi ra ngoài đã sắp đến cửa phòng, khi nghe xong câu này, sẩy tay một cái, thau nước sóng sánh muốn đổ hết lên đôi giày them của nàng, lập tức ổn định đôi tay, trộm đánh giá thần sắc của Tư Mã đại nhân.

Biểu ca đúng là cũng bị đoạn đối thoại này làm cho chấn động đến đờ người, mặt hổ nghiêm khắc, miệng lạnh lùng hỏi: “Mấy từ này muội học từ đâu? Câu nói như thế mà cũng dám nói ra ngoài!”

Thực ra tiếng quát mắng đầy uy dũng đó, thực sự chính là chân truyền từ Chu phu tử của Nhược Ngu. Ngày đó lúc ở thư viện đang làm bài thì nàng vụng trộm nghe được Chu phu tử lén mắng tên thái tử xấu xa đó. Lúc ấy cảm thấy từ ‘Dâm tặc phóng đãng’ đó nghe giống giống như món tôm hấp mắm gừng mà đầu bếp hay làm cho nàng ăn, cảm thấy từ này vừa mới mẻ vừa thú vị nên âm thầm ghi nhớ chờ sau này có dịp để dùng.

Hôm nay có thể dùng tới, tuy nhiên nhìn sao cũng thấy phong độ của Trử ca ca nhà mình sao có thể giống tên Thái Tử mặt dày kia, bị người ta chửi thẳng vào mặt còn cười đùa hí hửng. Trử ca ca nhà mình thì đâu giống thế, đôi mắt to trợn trừng, chỉ còn thiếu việc lấy cây thước nhỏ ra để đánh vào lòng bàn tay của mình mà thôi.

Đợi cho Trử Kình Phong biết rõ câu nói đó xuất phát từ đâu, thì trong lòng âm thầm đem gã Thái Tử không nên nết kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Thái tử chỉ lo hái hoa, sao có thể so sánh với Tư Mã đại nhân nhà chúng ta, chỉ một thân mà kiêm luôn mấy chức, hắn tuy rằng là phu quân của Nhược Ngu, nhưng mà cũng vừa là cha vừa là huynh trưởng. Nếu hắn có nuông chiều hay dạy hư nương tử nhà hắn thì không sao, nhưng nếu người bên ngoài lại dạy cho bé ngốc nhà mình chút xíu thói hư tật xấu thì lập tức cảm thấy mình phải bày ra uy nghiêm để chỉnh đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.