Chiến Thuyền

Chương 62-2



Đương nhiên bé ngốc tên Lý Nhược Ngu đương nhiên nào đâu biết tâm tư chỉ cho quan đốt lửa chứ không có dân chúng thắp đèn của Trữ ca ca nhà mình. Chỉ dám xoắn xoắn ống tay áo lắng tai nghe Tư Mã đại nhân khiển trách một trận, gật đầu vâng vâng dạ dạ, cam đoan rất nhiều lần rằng sau này sẽ không nói năng như thế nữa mới được phép ăn điểm tâm.

Bởi vì trời mưa, phòng bếp chuẩn bị món điểm tâm là cháo táo đỏ, kết hợp với món gà xé phay và món bánh bắp hấp.

Nhược Ngu rất thích ăn món bánh bắp hấp, chu cái miệng nhỏ nhắn, lúng búng nói: “Trử ca ca, Mạnh phu tử đi Vạn Châu tham gia cuộc…. Cuộc thi đấu của những thợ thuyền gì đó, Nhược Ngu cũng muốn đi.

Trử Kình Phong đang vươn đũa gắp một miếng gà chấm vào muối, đang chuẩn bị đưa tới bát của Nhược Ngu, nghe nàng nói như vậy, chiếc đũa kia dừng một chút, hỏi: “Vì sao?”

“Nghe Tiểu Lương nói, cuộc thi đấu giữa những thợ thuyền kia rất hấp dẫn, còn có…nếu là người thắng thì có thể được Nam Cung đại nhân của Công bộ ca ngợi…”

Nhược Ngu không nói tiếp nữa bởi vì nàng bị dọa, sắc mặt của Trử Kình Phong còn âm trầm hơn cả sắc trời bên ngoài.

“Lời ca ngợi gì đó của gã Nam Cung đại nhân kia có tác dụng gì? Lo mà đi học cho giỏi đi, đừng nhắc lại thêm lần nào nữa!” Trử Kình Phong nói xong liền bỏ đũa xuống, lạnh mặt đứng dậy đi ra ngoài.

Nhược Ngu cảm thấy sắc mặt Trử ca ca mỗi khi thay đổi đều không thèm báo trước gì hết, cũng không biết mình nói sai chỗ nào, trong mắt đầy nước mắt bất mãn.

Tô Tú thấy vậy, vội vàng đi tới Nhược Ngu gắp đầy thức ăn trong bát, ôn nhu nói: “Phu nhân, chúng ta mau ăn thôi, hôm nay trời mưa, đường không dễ đi, nếu đi muộn thì phu tử sẽ phạt viết chữ rất nhiều đó!”

Cứ như vậy làm dịu đi đôi mắt đo đỏ của tiểu phu nhân, cuối cùng là ra cửa lên xe ngựa.

Đến cửa sau của thư viện, mưa càng lúc càng lớn. Tô Tiểu Lương xuống xe ngựa mà khoác trên người cái áo thật dày, vốn là dáng người có chút tròn trịa, nay khoác thêm khoác áo tơi vào, xa xa rất giống con nhím.

Nàng ấy đang giương chiếc dù bằng giấy lên chuẩn bị chạy vào thư viện. Vừa nhìn thấy xe ngựa của Nhược Ngu cũng dừng ở cửa.

Chỉ thấy Nhược Ngu mang theo một đôi guốc gỗ cao nhất, khoác trên người là một chiếc áo choàng ngắn màu đen không biết làm bằng chất liệu gì mà không thầm nước mưa. Những giọt nước mưa long lanh vui vẻ nối đuôi nhau chảy trượt xuống dưới, so với chiếc áo vừa dày vừa nặng trên người mình đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa guốc gỗ cao có răng làm cho thân hình càng thon thả, chỉ đứng lặng lẽ trong màn mưa thôi, cũng rất có khí thế của một mỹ nhân.

Tô Tiểu Lương khịt khịt mũi chạy tới, đem chiếc ô trong tay giương lên thật cao cho Nhược Ngu cũng chui vào, vừa đi vừa nói: “Nhược Vũ, trên người ngươi mặc cái gì thế, hình như không sợ thấm nước nha?”

Tô Tú bên cạnh nói: “ThưaTô tiểu thư, đây là áo khoác ngoài được chế từ da rái cá, trời mưa to có thể giữ ấm lại chống nước.”

Tô Tiểu Lương hâm mộ sờ sờ, trong lòng biết hàng da này nhất định là không rẻ, rốt cuộc còn tâm tính trẻ con, tâm trí không đủ kiên cường, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể mua chuộc, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu ta có một biểu ca đối xử với ta tốt như thế, dù bảo ta làm thiếp ta cũng chịu.”

Tâm tình của Lý Nhược Ngu còn chưa chuyển biến tốt, nghe Tiểu Lương nói như vậy, thở dài một tiếng: “Ăn mặc thì tốt đẹp đó, nhưng lúc nào cũng bị người ta ức hiếp….”

Tô Tiểu Lương nghe xong lời này, nhất thời trợn tròn mắt, trong lòng đau xót: Cũng đúng, ở chốn nhà cao cửa rộng đó, Tư Mã lại có chính thê, Nhược Vũ bị người ta ức hiếp là chuyện thường. Mình nói chuyện thật không có đầu óc, đúng là nên vả miệng.

Vì thế khi vào sách đường, để áo khoác lông phía sau, nàng liền chuyển chủ đề, hưng phấn nói ngày mai nàng sẽ không đến thư viện, vì cùng với phụ thân đi Vạn Châu để xem đại hội thi đấu các thợ thuyền, thuận tiện có thể đi dạo chơi mấy cửa hàng ở chợ.

Nghĩ đến Tô tri huyện đồng ý mang theo Tiểu Lương đến xem cuộc thi đấu lớn để mở mang tầm mắt, còn Trữ ca ca lại không đồng ý, vốn đang buồn bực, Nhược Ngu nhếch miệng, buồn bã ỉu xìu đi lên phía trên ngồi.

Tô Tiểu Lương lại gần hỏi: “Nhược Ngu, ngươi sẽ cùng với biểu ca đi tham gia đại hội chứ?Nghe nói Thái Tử sẽ là người đầu tiên đánh chiêng để mở màn cuộc đấu đó. Khi nào thì khởi hành, có muốn đi cùng hay không?”

Nhược Ngu cúi đầu, trong lòng ủy khuất giống như bọt khí ở dưới đất bốc hơi lên, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Trử ca ca không chịu cho ta đi.”

Tô Tiểu Lương ngoài ý muốn “A” một tiếng, nhìn bộ dáng của Nhược Ngu, có chút tức giận nói: “Hắn không biết đại hội thi đấu này quan trọng đến mức nào à? Ngươi lại thích về cơ quan như thế, với lại có Mạnh phu tử tham gia thi nữa, dựa vào cái gì mà không cho tỷ đi?”

Tròng mắt chuyển động, hạ giọng nói với Nhược Ngu: “Hay là… Chúng ta cùng đi?”

Nhược Ngu nghe xong, tinh thần nhất thời tỉnh táo, ngẩng đầu nói: “Tiểu Lương, ngươi đúng là thông minh nha. Đúng! Tự chúng ta đi, không cho Trử ca ca biết là được, đến lúc đó ta ngồi xe ngựa của ngươi được không?”

Tô Tiểu Lương nghĩ một lát, nhướng mày: “Nhưng mà bên cạnh ngươi lúc nào cũng có nha hoàn hầu hạ cùng thị vệ, nhất là Tô Tú cùng với ngươi một bước cũng không tách rời. Có bọn họ ở đó, ngươi đâu có được.”

Con mắt của Nhược Ngu cũng chuyển động qua lại, cào cào mái tóc ngắn của mình, đột nhiên nghĩ ra chủ ý, và trên lớp học hôm nay, hai cô bạn thân đầu chụm đầu, xì xào bàn tán, thương lượng bàn tính thế nào thì mới có thể thoát khỏi Tô Tú cùng thị vệ, tỷ muội hai người sẽ cùng nhau dắt tay đến Vạn Châu du ngoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.