Chiến Tranh Vị Diện

Chương 40: Một năm bất ngờ (3)



Tận lực không để cho ám tử phát hiện, dù vậy vẫn làm cho rất nhiều lão đối thủ vì vậy mà kiên kỵ hết sức.

Làm cho mấy vị đại tướng của mấy quân đoàn khác, bọn họ ẩn ẩn có tâm tư kết minh với nhau chống lại hắn rồi, hắn biết được tín hiệu này cũng đành bất lực.

Dù sao hắn đã tận lực ẩn dấu hết mức có thể rồi, trước đây Phương Gia bọn hắn vẫn bị tứ đại quân đoàn kia bài xích.

Bọn hắn vì may mắn nên mới xuất hiện cái thứ năm quân đoàn, làm cho những quân đoàn khác quyền lực bị chia sẻ rất nhiều.

Làm sao bọn họ có thể sống chung hòa thuận được, bởi vậy trước đây mấy năm, tứ đại quân đoàn đều có mấy lần nảy lên tâm tư kết minh với nhau.

Nhưng vì vẫn còn một số ý kiến không thuận với nhau, cho nên việc này vẫn chưa thành công, nhưng hiện tại tình hình có chút khác biệt.

Chiến lực của Thiên Long Quân làm cho những người này cảm giác được nguy cơ, có thể điều này sẽ thúc đẩy bọn họ ôm quần lại với nhau.

Và cảnh giới của hắn cũng có tiến bộ rất nhiều, trận chiến trước chỉ hai tháng thôi, nhưng giúp hắn đột phá cổ chai, từ luyện huyết viên mãn, đột phá lên luyện mạch sơ kỳ.

Trải qua một năm này, vì chiến đấu cường độ cao, tiêu hao tài nguyên tu luyện của hắn cũng hơn xa người khác, làm cho cảnh giới cũng mấy lần đột phá tiểu cảnh.

Hiện tại đã là luyện mạch đỉnh phong rồi, chỉ thiếu chút nữa là luyện mạch viên mãn, hơn nữa công pháp hắn sử dụng không tốt như cha hắn, nhưng cũng thuộc hàng cực kỳ cao cấp.

Bởi vậy sức chiến đấu cũng cực cường, hắn cũng có vượt cấp mà chiến thực lực, trước đây, hắn dù có ô dù của phụ thân, nên dù cảnh giới chưa đủ vẫn có thể leo lên nắm quyền Trấn Long Quân.

Nhưng hiện tại hắn là đủ thực lực để không cần nhờ phụ thân vẫn có tư cách này, mấy vị tướng quân khác, bọn họ mặc dù cảnh giới trước đây cao hơn hắn, nhưng bọn họ chỉ là luyện mạch sơ kỳ mà thôi.

Trong đó người mạnh nhất cũng chỉ là trung kỳ, mấy năm này dù có tiến bộ, cao lắm cũng chỉ là luyện mạch trung kỳ đỉnh thôi, mấy người khác cũng nhiều làm tiến vào luyện mạch trung kỳ là hết.

Dù sao theo hắn biết, mấy nơi mà những quân đoàn khác trú đóng, mặc dù mỗi ngày cũng đều có tiểu chiến tranh, nhưng hoàn toàn không tới mức độ quan chỉ huy tự thân lên trận như hắn bên này.

Bởi vậy mấy người này chỉ có thể chậm rãi tu luyện, tài nguyên có lẽ dư sài, nhưng không có cường độ cao sinh tử đại chiến, cảnh giới tiến bộ rất chậm.

Nhất là cảnh giới luyện mạch này, nếu chậm rãi tu luyện, rèn luyện một đường kinh mạch cần số lớn thời gian, nhưng nếu có thể kịch liệt đại chiến, thì sẽ gia tăng quá trình rèn luyện này.

Nhưng gia tốc cũng có tai hại của nó, trải qua một năm đại chiến liên tục, ám thương mà Phương Thiên Long chịu đựng lại gia tăng rất nhiều.

Dù cho cảnh giới tăng vụt, nhưng hắn vẫn cảm giác được sinh mệnh lực của bản thân giảm mạnh, dù cho mỗi đột phá cảnh giới, cho dù tiểu cảnh giới hay đại cảnh giới đều có gia tăng tuổi thọ.

Nhưng hắn cảm giác được gia tăng tuổi thọ của hắn vẫn không bằng tổn thất, hắn cảm giác được bản thân chỉ đại chiến một năm, đã tổn thất gần 20 năm thọ nguyên rồi.

Đây còn là nhờ hắn đột phá cảnh giới nhỏ tăng mấy chục năm thọ nguyên thêm vào, vậy mà đến cuối cùng vẫn bị tổn thất 20 năm quý giá, đây chính là tai hại của việc này.

Nên mấy vị tướng quân kia, bọn hắn biết chiến đấu sẽ trợ giúp cảnh giới mau chóng tăng lên, nhưng bọn họ làm sao bỏ được bản thân tiêu tốn thọ nguyên quý báu a.

Bởi vậy trừ khi là tình hình diễn biến bất đắc dĩ, không thì bọn họ hoàn toàn không muốn tự thân lên trận chút nào, bởi vì bọn hắn biết một khi chủ tướng phải tự thân lên trận.

Một khi đại chiến kết thúc bọn hắn phải chịu ám thương lập tức sẽ gia tăng thêm vài đạo, đồng nghĩa với thọ nguyên bị giảm mấy năm.

Nhưng đối với Phương Thiên Long thì hắn hoàn toàn không hối hận cùng tiếc nuối gì, hắn cần sức mạnh đủ để bảo vệ người nhà bình an.

Nên chỉ cần không vì ám thương quá nhiều không sống được mấy ngày, thì chỉ tổn thất 20 năm cũng không quá để ý.

Hiện tại hắn cảm giác mình vẫn có thể sống năm sáu mươi năm nữa, hoàn toàn đủ thời gian bảo hộ Phương Thần lớn lên rồi.

. . . .

Một năm này Phương Thần biến hóa cũng rất lớn, không biết là vì công pháp hay là dinh dưỡng quá tốt, làm cho hắn kích thước cơ thể cứ như hai ba tuổi hài tử vậy.

Không chỉ cơ thể phát triển vượt bậc, mà cả khí lực cũng rất lớn, nhất là công pháp, trải qua một năm tự động vận chuyển.

Sợi chân khí trong cơ thể hắn đã lớn hơn một năm trước gấp mười lần, đừng nhìn mười lần mà ít rồi, càng về sau tiến bộ càng chậm hơn.

Với lại hắn cũng không phải chủ động tu luyện a, tự động tu luyện chậm hơn chủ động gấp mười lần, hắn cũng không quá tham lam, dù sao hiện tại hắn đã vượt lên trước cùng lứa tuổi mấy trăm lần rồi.

Hắn hiện tại đã có thể đàng hoàng tự bước đi hoặc chạy nhảy rồi, thậm chí hắn còn thỉnh thoảng nói vài câu đơn giản cùng người nhà.

Mặc dù hắn hoàn toàn có thể nói năng hơi chút lưu loát, nhưng hắn vẫn quyết định dấu dốt một chút tốt hơn.

Dù vẫn còn có chút nhàm chán, hắn vẫn chưa có cơ hội đi ra khỏi phủ, từ một năm trước, hắn từng nghe được gia gia nói chuyện.

Hắn bị mấy đợt thích khách ám sát, nhưng vì gia gia trước đó có chuẩn bị từ trước, cho nên những người kia không một lần thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.