Chiến Tranh Vị Diện

Chương 51: Lẩu!



Những thế lực nắm trong tay muối ăn, bọn họ cũng nhờ từ sự khan hiếm của nó, mà giá cả luôn tăng cao không hợp thói thường, bởi vậy những thế lực này đều giàu nứt đổ vách.

Nhất là nếu quân đội của bọn họ vì vận chuyển nước biển, mà có tổn thất hay bị thương binh lính, thì bọn họ sẽ tìm cái cớ gia tăng giá cả.

Bởi vậy rất nhiều gia đình bình thường, một năm chưa chắc sử dụng muối ăn được mấy lần, chỉ có những ngày quan trọng như năm mới, ngày lễ thì bọn họ mới bỏ được sử dụng một chút muối ăn thôi.

Phương Thần cũng vì vậy mà cho buôn bán muối, trở thành một kế hoạch làm giàu của bản thân, hắn còn nhớ mang máng cách chế biến mỏ muối.

Lúc đó hắn đọc trên mạng một bài viết tình cờ đọc được, trong đó có chỉ dạy cách lấy muối từ mỏ muối.

Hắn cũng không biết có đúng hay không, và hắn cũng chỉ nhớ vài bước quan trọng thôi, đến lúc đó có lẽ còn phải thử nghiệm mấy lần mới có thể làm được.

Nếu hắn có thể thành công, thì không cần phải sử dụng nước biển làm gì, nếu có thể tìm được mỏ muối thì hắn có thể phát tài rồi, nhưng muốn buôn muối.

Cái này sẽ xúc động lời ích của các thế lực lớn, hiện tại hắn chỉ là đứa bé, ẩn núp dưới da hổ của gia gia sinh hoạt thôi, nếu không có gia gia thì hắn chả là cái gì cả, quan trọng nhất là hắn không có tiền.

Không có địa vị, không có sức mạnh, càng không có người, muốn buôn bán thứ tài nguyên nhạy cảm như muối này.

Không chỉ dựa vào gia gia hắn là được, mà bản thân hắn phải có địa vị, sức mạnh và người rất nhiều, không có quân đội của riêng mình.

Thì có nhiều thứ Phương Thần không dám mạnh tay làm, nếu chỉ bí mật bán đi chút ít gì đó, kiếm chút tiền tiêu vặt thì còn có thể.

Dù sao thị trường của đế quốc rất lớn, trao tay một chút tài nguyên khan hiếm cũng rất khó bị tra được, mà quá ít thì những người đó cũng không quan tâm.

Chỉ khi nào thả ra số lượng lớn, lúc đó thì là hắn đoạt khách hàng của bọn họ rồi, có lẽ ban đầu có thể dùng cách thả ra chút muối này kiếm chút vốn liếng.

Nhưng đây không phải cái Phương Thần muốn, hắn muốn kinh doanh lâu dài, chứ không phải ăn một lần rồi thôi.

Nhất là sau này các kế hoạch tương lai của hắn, cần thiết tài chính đầu nhập vào là con số thiên văn, không có những sản nghiệp ngày thu đấu vàng.

Thì không đủ để hắn dày vò, cho nên muối Phương Thần sẽ làm và phải làm, nhưng là phải rất lâu sau đó mới có thể.

Ít nhất phải chờ tới lúc hắn trưởng thành, trong tay phải có quân đội mạnh mẽ uy hiếp được người khác.

Làm cho bọn họ có kiên kỵ không dám liều chết cùng hắn, thì lúc đó hắn mới dám làm được, hiện tại kế hoạch thì có trong đầu.

Nhưng vẫn cứ an phận làm người là được, và hắn cũng không vội, chỉ cần đột phá luyện bì là tuổi thọ của hắn sẽ bắt đầu gia tăng rồi.

Hắn có thời gian để làm những thứ hắn muốn, chỉ cần cố gắng giữ gìn cơ thể không bị ám thương, làm cho tuổi thọ bị giảm nhiều là được.

Đây chính là một trong mấy mục tiêu mà Phương Thần sẽ mỗi ngày phải ghi nhớ, dù sao liên quan tới tính mạng của hắn a.

Làm sao có thể không cẩn thận được, nhất là bản thân hắn là một người rất sợ chết, kiếp này sinh ra trong gia tộc quyền thế, hắn còn chưa hưởng thụ đủ đâu.

. . .

Một bữa ăn trôi qua rất nhanh, Phương Thần cảm giác có lẽ tìm thời cơ thích hợp gợi ý cho gia gia làm một món lẩu mới được.

Mấy năm rồi hắn chưa được ăn lẩu lần nào, hơn nữa món lẩu cũng là một món hái ra tiền a, theo điều tra của Phương Thần thì đế quốc chưa từng suất hiện món lẩu.

Dù sao thì để làm món lẩu cũng cần gia vị rất nhiều, nhưng theo mấy năm quan sát, Phương Thần biết có vài gia vị không có bị người phát hiện.

Trong mấy cuốn thực vật đại cương trong Tàng Thư Các, Phương Thần có nhìn thấy rất nhiều thực vật có thể dùng làm gia vị cho món lẩu.

Nhưng không ai biết tác dụng của bọn nó, bởi vậy muốn chế thành công món lẩu thì không chỉ hắn ra công thức là được, còn phải có gia gia phối hợp mới có thể.

Nếu không thì chỉ có một mình hắn không thể lấy tới những gia vị kia, nhất là vì sau này tiếp tục kéo dài thu tiền, những gia vị thêm vào này phải bảo mật mới được.

Phương Thần không cho rằng đế quốc vì lạc hậu mà không có bản sơn trại đâu, ở đâu có người thì ở đó có cạnh tranh cả.

Cho nên hắn tin tưởng chỉ cần món lẩu của mình ra mắt người đời, với vị thơm ngon của món lẩu, buôn bán tất nhiên sẽ tấp nập, lúc đó hắn dám chắc trong thời gian ngắn sẽ có người bắt chước.

Lúc đó chỉ cần kiểm soát tốt công thức, thì trong thời gian ngắn không có người vượt qua được bọn họ, Phương Thần cũng không cho rằng giấu tốt công thức thì ăn no uống ấm.

Trong thời gian ngắn có lẽ không ai chế ra được khẩu vị vượt qua bọn họ, nhưng thời gian sau thì chưa chắc, dù sao những món ăn này đều là người chế ra cả.

Thế giới này người còn nhiều hơn kiếp trước gấp mấy trăm lần, người thông minh càng nhiều, chỉ cần một hai người thiên tài về đầu bếp thôi, cũng rất nhanh có thể sơn trại được món lẩu của bọn họ.

Cho nên ngoại trừ gia vị phải giữ bí mật ra, thì thứ mà Phương Thần có thể trông cậy vào, để giữ lại khách hàng cho hắn, đó là những rau củ hắn trồng trong Đạo Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.