Trên một ngọn núi cao được bao bọc bởi những đám mây. Trên đây có một màn thực vật xanh rờn. Có một thiếu niên đang nằm trên bãi cỏ, thiếu niên ấy đã nằm đây một ngày đêm rồi chưa tỉnh. Bỗng nhiên thiếu niên mở mắt ra thở hồng hộc.
- Đây là đâu vậy, tại sao mình lại ở đây.
Thiếu niên này chính là Lê Duy Phong. Lê Duy Phong thực sự không hiểu tại sao mình lại ở đây. Cậu nhớ mình đang ở trong xe với bố mẹ và bị tập kích, còn lại không nhớ gì nữa. Đúng lúc này Lê Duy Phong mới nhớ tại sao không thấy bố mẹ mình đâu liền gọi.
- Bố mẹ ơi hai người ở đâu?
Mặc cho Lê Duy Phong gọi khản cả cổ nhưng cũng không có một tiếng đáp nào. Lê Duy Phong lo lắngđi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bố mẹ mình đâu. Thất vọng Lê Duy Phong chỉ còn cách hỏi hệ thống.
- Hệ thống đây là đâu? Bố mẹ ta đâu? Tại sao ta lại ở đây?
Nhưng mặc cho Lê Duy Phong có cố gắng thế nào cũng không thấy hệ thống đáp lại. Lê Duy Phong càng ngày càng hoang mang, bây giờ cậu cảm thấy rất mệt và đói. Cậu liền cầm chiếc balo lên, lấy ra một ít bánh mỳ mà cậu mang đi khi lên xe. Bởi vì chưa biết đây là đâu và mình sẽ phải ở đây trong bao lâu lên Lê Duy Phong chỉ dám ăn một ít bánh và một chút nước. Mở điện thoại ra Lê Duy Phong ngạc nhiên khi đã qua một ngày rồi. Điện thoại giờ còn có 89% và không có cột sóng lên Lê Duy Phong quyết định tắt máy đi. Lê Duy Phong cố gắng nết thân hình mệt mỏi để đi xung quanh tìm đường đi xuống. Nhưng khi đi được một giờ mà cũng không thấy chỗ xuống đâu thì Lê Duy Phong bắt đầu cảm thấy sợ.
- Chắc mình phải ở đây lâu rồi đây.
Lê Duy Phong suy nghĩ một lát liền nghĩ phải làm một căn lều tránh mưa nắng mới được. Nhưng Lê Duy Phong lại gặp một vấn đề là mình không có dao.
- Tại sao mình lại quên mất nó nhỉ?
Lê Duy Phong nói rồi liền nhìn chiếc nhẫn giới chỉ. Cậu nhớ mấy hôm trước bởi vì nghịch chiếc nhẫn này mà cậu có bỏ vào đây 1 con dao găm 1 con dao rựa, 1 chiếc đèn pin và có 2 bộ quần áo. Lê Duy Phong không ngờ là sự đùa nghịch đó đã giúp mình. Không suy nghĩ nhiều Lê Duy Phong liền cầm dao đi làm một ngôi nhà trên cây.
Phải đến ngày thứ 3 thì ngôi nhà mới hoàn thành. Đến lúc này Lê Duy Phong mới phát hiện ra một vấn đề đó là mình đã hết thức ăn. Lúc này Lê Duy Phong phải xách dao lên để đi săn. Lê Duy Phong cảm thấy rất ngạc nhiên vì trên đây có rất nhiều thỏ và gà rừng đôi khi còn nhìn thấy một vài con lợn rừng nữa. Ở gần chỗ lều mà Lê Duy Phong dựng có một chiếc hồ rất nhiều cá. Nhưng nhiều thú là thế nhưng Lê Duy Phong đến tối mới bắt được một con gà què. Cứ như thế Lê Duy Phong ngày nào cũng đi săn bắt và hái quả dại ăn. Đôi khi Lê Duy Phong cũng đi tìm đường xuống núi nhưng lại trở về trong vô vọng.
Cứ thế một tháng trôi qua Lê Duy Phong cứ sinh hoạt như những người ngày xưa mà không biết có rất nhiều người đang tìm mình.
Trong phòng làm việc của chủ tịch nước Việt Nam.
- Tại sao bây giờ vẫn chưa tìm được người hả?
- Xin lỗi ngài nhưng mà chúng tôi không thể nào tìm ra cậu ta. Cậu ấy cứ như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Tôi nghĩ có thể cậu ta bị các nước khác bắt đi rồi.
- Không thể nào có khả năng này được. Camera đã ghi lại vị việc gần đấy không hề có ai lại gần chiếc xe mà bắt cậu ta đi được. Bây giờ tôi ra lệnh cho anh nhanh chóng tăng mức độ tìm kiếm lên.
- Rõ!
- Các nước khác tình hình thế nào rồi?
- Họ cũng giống như chúng ta đã tăng mức độ tìm kiếm lên rồi.
- Còn những nước tham gia cuộc tập kích thì sao.
- Đã có một số người đã đứng ra và nhận lỗi lầm mình đã gây ra và bồi thường cho những người bị thiệt hại.
- Bọn khốn khiếp chúng lại dám ngang nhiên làm càn mà bây giờ chỉ đứng ra bồi thường tí tiền thôi sao.
Khi vừa nói xong câu đó cả phòng đều trầm mặc.
- Haiz! Nếu mà một nước đơn phương thì đơn giản rồi. Mà đây là có rất nhiều nước tham gia mới khó. Nếu có thực lực thì chả ai dám vào nước ta làm càn cả.
- Chủ tịch ngài đừng buồn rồi sẽ có ngày chúng ta trở thành cường quốc thôi.
- Thôi cậu lui đi.
- Vâng.
- Trở thành cường quốc ư. Còn xa lắm.
Cứ như vậy có rất nhiều người đang truy tìm Lê Duy Phong. Mà trong khi đó Lê Duy Phong lại đang thích nghi dần với cuộc sống săn bắt và hái lượm.
- Ha ha hôm nay cuối cùng cũng có thịt lợn ăn rồi.
Lê Duy Phong lúc này đang cởi trần, lúc này cậu đã đen hơn xưa rất nhiều. Bây giờ Lê Duy Phong đang lôi con lợn rừng về gần bờ suối để làm thịt. Vừa đến suối thì Lê Duy Phong vứt con lợn ở đấy rồi đi rửa tay chân. Đang rửa Lê Duy Phong nghe thấy một câu nói vang lên.
- Chủ nhân ngài vẫn còn sống sao?
Khi nghe thấy câu hỏi này Lê Duy Phong đơ người ra. Đã 1 tháng cậu không nói chuyện với ai lên khi một nghe thấy tiếng nói cậu đơ người ra một lúc.
- Hệ thống là mày sao?
Lê Duy Phong run run hỏi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Lê Duy Phong nghe thấy được câu trả lời xác định thì cậu hét lên.
- Cuối cùng ta cũng được trở về rồi.
Khi hét xong thì Lê Duy Phong lại nói với hệ thống.
- Ngươi mau đưa ta rời khỏi chỗ này nhanh lên. Ta muốn đi gặp bố mẹ ta nhanh lên hệ thống.